Tuy rằng mục tiêu của cô không phải là du học nhưng cũng phải rời khỏi Thượng Hải, thành phố của Chu Trầm không thể trở thành cái lồng giam thứ hai của cô.
Hai người có cùng bản chất đối đầu với nhau, không ai chịu nhân nhượng.
Chu Trầm không hiểu Triệu Đường Diên, anh đã quen với việc khống chế tất cả mọi việc, bao gồm cả tương lai của Triệu Đường Diên cũng do anh lựa chọn; Triệu Đường Diên không hiểu Chu Trầm, nhưng ở bên nhau một thời gian khiến cô dần hiểu rõ Chu Trầm là kiểu người ăn mềm không ăn cứng, ít nhất là khi bọn họ ở chung là sẽ như thế này. Vậy nên, khi cục diện lâm vào bế tắc cô mới có thể trên cơ Chu Trầm chút ít.
Tuy rằng cô cũng thấy bất ngờ nhưng sự thật là vậy, hình như chỉ cần cô khóc hay làm nũng thì Chu Trầm sẽ không làm gì cô hết.
Có lẽ là do cô giả vờ quá giỏi nên Chu Trầm vẫn chưa phát hiện ra bản tính của cô.
Cô càng ngày càng đau đầu, mệt mỏi đến cùng cực, nhưng Chu Trầm vẫn còn canh ở đây, trông anh không có ý định ra ngoài.
Cô vẫn nghẹn ngào như thế, nhìn Chu Trầm nói: “Em phải về trường.”
Chu Trầm vẫn cứ cau mày, anh nói: “Không được.”
“Ngày mai em còn phải đi học.”
“Sáng mai anh chở em về.”
“Nhưng em muốn ngủ.”
“Ở đây không ngủ được à?”
Triệu Đường Diên không nói lời nào, ngồi trên giường nhìn anh, nhưng nét mặt cô chẳng hề dữ dằn mà có hơi đáng thương, đều nhờ cô giả vờ mà ra.
Quả nhiên, giọng điệu của Chu Trầm không còn hung hăng như vậy nữa. Nhưng anh cũng không định nhường cô giới hạn cuối của mình, anh phát huy bản chất thương nhân đến tột cùng, phải đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, Triệu Đường Diên khóc thế nào anh cũng chịu được, nhưng không thể làm trái ý muốn của anh, không thể khiến anh nhượng bộ vì cô.
Chu Trầm nhìn bộ ngực phập phồng của cô, đanh mặt hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt định đi về với cái vẻ này à? Em không được dạy ngoài xã hội có những loại người gì sao?”
Triệu Đường Diên kéo quần áo xuống rồi im lặng một lúc.
“Em buồn ngủ rồi.”
“Em ngủ đi.”
“Anh đi ra ngoài đi.”
Chu Trầm trừng cô.
Cô to gan như thế này từ bao giờ đây?
Hai người đều đã thay đổi. Khi hợp đồng kết thúc thì Triệu Đường Diên đã trở về làm chính mình, trở về nhân cách đau khổ hay bị đánh đập khi nhỏ còn ở làng chài. Từ khi cô chạy ra khỏi làng chài, từ khi hợp đồng bắt đầu, cô cố gắng đi về phương bắc, cố gắng đi đến tự do. Còn Chu Trầm thì sao? Anh thay đổi từ khi nào?
Triệu Đường Diên bắt đầu ra vẻ yếu đuối, diễn tuồng là sở trường của cô. Ánh mắt cô hèn mọn, nhìn anh với vẻ tội nghiệp.
“Chu Trầm, em đau đầu quá, em muốn ngủ. Anh đi ra ngoài được không?”
Chu Trầm không bao giờ có thể chống cự được dáng vẻ cô n*ng khi ở trên giường, còn bây giờ thì chịu không nổi cảnh cô khóc lóc làm nũng với mình.
Thôi vậy, dù sao cô vẫn còn ở đây, chỉ cần ở đây thì cô ngủ việc ngủ trong nhà anh.
Nhưng Chu Trầm vẫn còn đang giận, anh chỉ mặc một chiếc quần đùi màu đen, nhưng anh vẫn sải bước ra ngoài một cách hiên ngang.
Anh không đóng cửa lại, Triệu Đường Diên thấy anh đi rồi mới đứng dậy xuống giường ra đóng cửa, người cô mềm như bông, suýt nữa là ngã khuỵu xuống mép giường.
Chu Trầm nghe thấy tiếng bước chân, anh tưởng cô hối hận muốn cho anh vào nên đã dừng bước, nhưng ngay sau ấy anh đã nghe thấy tiếng đóng cửa rõ mồn một.
“Rầm.”
Mặt anh tối hù trong tích tắc.
32 năm cuộc đời, chưa bao giờ Chu Trầm phải ăn hành như thế này, đã vậy anh còn cắn răng chịu đựng.
Ở đây không thiếu chỗ ngủ nhưng Chu Trầm không đi ra ngoài, anh cũng không chứ ngủ. Hoặc phải nói rằng ngủ với Triệu Đường Diên là một kiểu ngủ khác, nhưng trông cô chống cứ mãnh liệt đến như vậy thì vật dưới thân cũng lạnh lẽo.
Dù gì cô cũng đã nói cả từ “hiếp dâm” ra rồi, Chu Trầm thấy mình không cầm thú đến như vậy vậy.
Anh quên mất những lúc mình đã từng cầm thú như thế nào.
Tuy rằng anh vẫn giận nhưng suy nghĩ theo một cách khác thì cũng không thể trách Triệu Đường Diên được, bởi chính anh là người nói câu “Một đêm một triệu tệ” trước, một cô gái nhỏ bé như cô chắc chắn phải rất đau khổ.
Câu nói như vậy vẫn có thể nói với người khác, Chu Trầm chưa bao giờ quan tâm những người phụ nữ khác nghĩ gì, thậm chí lúc anh nói thế thì họ còn vui sướng xin anh thêm vài đêm nữa.
Nhưng Triệu Đường Diên không như thế.
Chu Trầm nghĩ vậy thì thấy hơi áy náy.
Anh nhìn cảnh sông rực rỡ bên ngoài cửa sổ, tâm trạng không ổn chút nào.
Trầm lặng trong thoáng chốc, điện thoại vang lên.
“Sếp Chu.” Trợ lí nói lí nhí, “Anh đang ở cạnh cô Triệu à?”
Chu Trầm vân vê điếu thuốc trên tay, “Nói đi.”
Trợ lí yên tâm, trước khi gọi điện thì anh còn lo lắng cô Triệu sẽ nghe thấy lời anh báo cáo với Chu Trầm.
“Giáo sư Từ đã viết xong thư giới thiệu rồi, đang chờ trường học đóng dấu.”
“Ngăn lại đi.” Chu Trầm lạnh lùng giao việc.
“Có lẽ giáo sư Từ sẽ không vui đâu…”
“Không cần phải xen vào.”
“Vậy còn cô Triệu…”
“Thế cái danh sách này không ai muốn đi hết à? Chỉ có Triệu Đường Diên mới được đi hay sao?” Chu Trầm mất hết kiên nhẫn.
Trợ lí đã hiểu, “Tôi biết rồi, sếp Chu, danh sách sinh viên được đi du học sẽ mau chóng được quyết định.”
Chu Trầm lạnh mặt cúp điện thoại, bật lửa châm điếu thuốc thứ hai trong đêm nay.
Nicotine làm anh tỉnh táo, không khống như người nào đó trong phòng khiến anh cáu điên lên.
Đến khi chắc chắn Triệu Đường Diên không thể ra nước ngoài thì cô cũng chỉ có thể ở lại nơi đây, ở lại bên anh, muốn gì cũng được
Chu Trầm nghĩ, chỉ cần cô nghe lời thì anh có thể cho cô bất cứ thứ gì.
Nghĩ vậy, anh lại cảm thấy thoải mái hơn.
Triệu Đường Diên tỉnh lại trong cơn sốt cao, phòng ngủ không bật đèn. Cô không quen cấu trúc ở đây, cũng không biết công tắt nằm chỗ nào, chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối, đùi cô vô tình va vào góc tủ làm cô lảo đảo ngã xuống đất.
Cô cau mày nghĩ: Ai điên lại đi đặt cái tủ ở chỗ này vậy?
Sự tỉnh táo cuối cùng đã để cô dùng vào việc chửi rủa cái thiết kế trong phòng.
Cô nhịn đau đi ra ngoài phòng ngủ, bên ngoài im ắng không thấy ai, cô tưởng Chu Trầm đi ra ngoài rồi.
Triệu Đường Diên từ bỏ suy nghĩ tìm kiếm sự trợ giúp, co quắp ngã xuống sofa không động đậy được gì, cũng chỉ sốt thôi mà, ngủ một giấc sẽ khỏe lại thôi.
Trong cơn mê man, cô híp mắt thấy ánh trăng rọi vào tấm rèm bên ngoài cửa sổ.
Cô mới nhớ đêm nay là 15 âm lịch, ánh trăng tròn vành vạnh tựa như đãi ngọc, lơ lửng trên con sông Hoàng Phố, ánh sáng xuyên qua vũ trụ xa xôi soi sáng trên mặt nước.
Thế mà cô còn nhớ đến thơ Lý Bạch, câu thơ được truyền đi bao đời: “Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.”
Ánh trăng ở đảo Lộ cũng vành vạnh như thế, phả xuống mặt biển mênh mông với những con thuyền đánh cá trôi nổi.
Nỗi nhớ bà bỗng thoáng qua tâm trí cô.