Giám đốc khách sạn ngồi một mình đợi ê kíp bác sĩ của Đại học Sư phạm Thượng Hải, sau đó đưa bọn họ đi thang máy chuyên dụng của sếp Chu lên tầng. Dưới tầng một đã chuẩn bị phòng nghỉ ngơi cho các bác sĩ, bởi vì cả đêm họ phải ở đây để quan sát đề phòng lỡ có xảy ra chuyện gì bất ngờ.
Nhóm người bận túi bụi, nơi đây vốn an tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt, nhân vật chính lại hồn nhiên không biết gì.
Triệu Đường Diên mơ màng cảm thấy có người bế cô về giường, cô không tỉnh nhưng cũng biết đó là Chu Trầm nên đã yên tâm ngủ thiếp đi.
Chu Trầm lại không thể ngủ ngon như cô.
Anh vừa đi ra khỏi phòng đọc sách thì thấy Triệu Đường Diên đang nằm trên sofa chẳng màng đến hình tượng, tư thế tùy ý khiến anh nhìn mà sững lại, bàn tay chạm vào da cô, làn da nóng bừng làm anh hoảng loạn mãi.
Anh ở cạnh chăm sóc Triệu Đường Diên cả đêm, bác sĩ đã ra về, chỉ còn anh ở trong phòng.
Chu Trầm không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, bác sĩ truyền nước cho cô nhưng vẫn không thể hạ sốt nhanh được. Lúc cô mê mang, anh đã đo nhiệt độ cho cô rất nhiều lần.
Ngay khi căn phòng chìm trong tĩnh lặng thì anh bỗng thấy có gì đó sai sai.
Không phải Triệu Đường Diên mà là anh.
Anh chưa từng có cảm giác này – cảm nhận được nhịp tim của mình, nỗi lòng chính mình, và cả những hành động khác thường của mình.
Anh nhìn Triệu Đường Diên đang ngủ mê mệt, đôi mắt sâu thẳm ánh lên những điều phức tạp.
Nửa đêm Triệu Đường Diên tỉnh giấc, thấy bóng người bên mép giường mà hoảng sợ.
“Ưm…” Cổ họng cô khô khốc, không nói được rõ lời.
“Em dậy rồi à?” Ấn đường Chu Trầm được giãn ra, anh đặt tay lên trán Triệu Đường Diên, chỉ còn hơi ấm ấm.
Triệu Đường Diên ngơ ngác nhìn anh, suy nghĩ trong đầu còn chưa rõ ràng, trong người cô khó chịu và cả tâm lý cũng không được ổn lắm.
Giọng nói cô khô khốc: “Em muốn uống nước.”
Chu Trầm đi rót nước cho cô, lại đỡ cô lên để đút cô uống nước.
“Lạnh…” Triệu Đường Diên nhấp môi không muốn uống nữa.
Hàng mày Chu Trầm nhăn lại, đôi mắt đen láy nhìn cô.
Ánh mắt Triệu Đường Diên toát lên sự đáng thương, dường như đang lên án anh: Em đã như thế này rồi mà anh còn trừng em nữa.
Qua hai giây giằng co, Chu Trầm chịu thua, lại cầm cái cốc rót thêm nước ấm.
Anh lại đỡ cô vào lòng mình, nhìn cô uống hết nước, hình như là cô khát thật.
Triệu Đường Diên lấy lại được sức sống, hỏi anh: “Em bị sốt à?”
“Em nói xem? Mình bị sốt còn không biết à? Còn ngủ bên ngoài nữa?” Chu Trầm hỏi ba câu liên tiếp làm cô ngây ngốc.
Cô thấy khó chịu trong người nên cũng khó ở hẳn lên, vặc lại anh: “Em ra tìm anh mà không thấy anh đâu hết, thế mà còn trách em à?”
“…”
“Là ai nửa đêm nửa hôm bắt em lại đây? Tự em tới à?”
“…”
“Em vừa mới tắm xong còn chưa sấy khô tóc đã bị bắt xuống giữa gió trời lạnh lẽo, em có từ chối được không?”
“…”
Nói xong một tràng dài, Triệu Đường Diên lại bắt đầu ho khan.
Chu Trầm không nói gì nhưng lại rất nhanh tay, một tay ôm cô một tay vỗ sống lưng để cô thở dễ hơn.
Triệu Đường Diên cáu kỉnh mà không thấy anh lên tiếng thì cô lại càng tự tin.
“Tại anh hết!” Cô mắng.
Chu Trầm đanh mặt, “Ho mà nói nhiều như vậy à?”
“Em muốn ngủ! Anh đi ra ngoài đi!” Triệu Đường Diên mặc kệ anh.
Mặt anh tối sầm: “Đây là phòng anh.”
Triệu Đường Diên nghĩ một lát rồi bỗng xốc chăn dậy, “Thôi vậy, để em đi ra ngoài.”
Chu Trầm ôm lấy eo cô.
Cô bị ốm nên tính cũng bất thường theo, Chu Trầm hiểu nên anh không tức giận. Nhưng cô chống đối anh bằng sức khỏe của mình đã khiến anh khó chịu.
“Em cáu cái gì?” Chu Trầm hạ giọng dạy bảo cô, “Định sốt đến ngu người à?”
“Anh bảo em ra ngoài mà.” Triệu Đường Diên đáp anh, đổi trắng thay đen làm Chu Trầm cạn lời.
“…” Chu Trầm lại nhét cô vào chăn lần nữa, “Anh bảo em ra ngoài lúc nào?”
Anh vuốt góc chăn cho cô, cuối cùng cũng chịu thua, bởi vì anh nhận ra mình không thể đối phó được với người ốm.
“Em buồn ngủ thì ngủ đi, anh ở đây trông em.” Anh nói, “Chứ không nửa đêm em tỉnh dậy lại nói không tìm thấy anh.”
“…”
Triệu Đường Diên dám thề rằng, nếu mình thức giấc lúc nửa đêm thì sẽ không tìm anh nữa.
Cô nhìn Chu Trầm ngồi ở bên cạnh, không có ý định đi ra ngoài, nhưng mà bị người khác nhìn lúc mình ngủ thì rất áp lực, cô muốn anh đi ra ngoài, ám chỉ anh: “Anh cứ ngồi ở đây à?”
Chu Trầm nhìn mình rồi lại nhìn cô, suy nghĩ hai giây rồi cởi áo khoác nằm xuống bên cô.
“Không cho anh lên giường!” Triệu Đường Diên giơ đôi tay mềm mại đẩy anh ra, những sức của cô thì chẳng làm gì được anh.
Chu Trầm phản ứng nhanh, nắm lấy tay cô nhét vào chăn, cuốn cô kín mít, đôi tay ghìm người cô lại không cho cô lộn xộn.
“Đừng nháo nữa, ngủ đi.”
Anh chăm cô cả đêm nên giờ cũng hơi mệt, chăn thì anh đắp hết Triệu Đường Diên còn mình thì nằm ở ngoài nhưng anh cũng chẳng thấy có vấn đề gì.
Anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không muốn cô nhốn nháo nữa.
Triệu Đường Diên thấy người mình đang bị Chu Trầm trói buộc, tuy rằng hơi bất tiện nhưng cũng không quá khó chịu, chỉ là cảm giác này hơi sai sai. Cô biết Chu Trầm sợ mình ốm nên mím môi không nói gì, thân mình nhẹ nhàng nhích gần ra mép giường nhưng lại bị anh lôi về, không cho lộn xộn.
Anh nặng tay hơn, cảnh cáo trong thầm lặng.
Triệu Đường Diên không hề nhúc nhích.
Cơn ốm làm cô hơi cáu kỉnh, muốn phóng túng một chút, trút bỏ lí trí, đắm chìm vào an tĩnh hiếm có.
Cô tưởng mình sẽ ngủ nhanh nhưng nghe tiếng hít thở bên tai thì lại không buồn ngủ chút nào.
Cô mở to mắt nhìn căn phòng tối om, không thấy được gì hết.
Dường như thời gian đã trôi đi rất nhanh, nhưng cũng rất ngắn, bởi vì cô luôn thấy chật vật trước giờ đi ngủ.
Cô nghiêng đầu nhìn Chu Trầm, không cảm nhận được phản ứng của anh, chắc anh đã ngủ rồi.
“Chu Trầm.” Triệu Đường Diên nhẹ nhàng gọi tên anh.
“Ừ.” Anh khẽ hừ.
“Em không ngủ được.”
Chu Trầm mở mắt: “Muốn uống nước không?”
“Không muốn.”
“…”
Chu Trầm nhìn cô, trong phòng không có ánh sáng nhưng anh lại có thể cảm nhận được ánh mắt cô, lúc cô không giận thì dịu dàng hết đỗi.
Anh thấy Triệu Đường Diên bây giờ vẫn giống như xưa, giống cái thời còn nghe lời anh, sẽ nũng nịu anh để anh sẵn lòng dung túng mình.
Chỉ là khác lúc trước, cô chín chắn và hiểu chuyện, biết cách lợi dụng ưu điểm của mình để lấy lòng anh, cũng biết cách làm nũng đúng mực, tựa như một người phụ nữ thông minh biết xem mặt đoán ý. Mà hiện tại Triệu Đường Diên lại đúng với tuổi mình hơn, hoạt bát hồn nhiên và có nét đáng yêu.
Anh ôm cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô như thể đang dỗ em bé.
Triệu Đường Diên ngây ngốc.
Cô mím môi không nói câu gì. Anh tưởng cô ngủ rồi nên đổi tư thế, để cô dựa sát vào lòng mình hơn.
“Chu Trầm.” Cô bỗng cất tiếng: “Em muốn về nhà.”
Người anh đã cứng đơ cả lại.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Cây già lần đầu nở hoa, chồi non khẽ lay động.