Cô bước chầm chậm ra ngoài, y rằng đã thấy chiếc Bentley màu đen đang ẩn nấp trong bóng đêm, anh không hay lái chiếc xe này nên cô thấy là lạ.
Cô đứng lại trong loáng chốc rồi đi đến cạnh xe, mở cửa ngồi xuống ghế phụ.
Trong xe không bật đèn nên cô chỉ thấy được sườn mặt của anh.
Vừa mới ngồi vào thì Chu Trầm cất tiếng: “Em xuống tầng mất 10 phút à?”
“…” Triệu Đường Diên không nói gì, cũng không muốn tranh cãi vì việc cỏn con này, dù cho cô cố tình trễ nải thật.
Cô im lặng khiến anh bức bối, bỗng giẫm xuống chân ga, xe lao vụt ra khỏi trường.
Bấy giờ Triệu Đường Diên mới lên tiếng: “Anh đi đâu?”
Anh không trả lời cô.
“Chu Trầm!”
Anh vẫn lặng im, khóe miệng căng chặt thể hiện rõ rằng anh đang cực kì khó chịu.
Ra khỏi cổng trường, xe đi càng lúc càng nhanh. Triệu Đường Diên lo lắng cho sự an toàn nên không kích thích anh nữa. Cô nhấp môi, yên lặng thắt dây an toàn cho mình.
Đường ở Thượng Hải về đêm đi rất mượt, vả lại với tốc độ thế này thì chưa gì xe đã đỗ ở Quan Di.
Triệu Đường Diên biết đây là đâu, cô ngồi im tại chỗ không động đậy gì.
“Chu Trầm.” Cô nói: “Em phải về.”
Chu Trầm nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng: “Xuống xe.”
“Anh không thể như vậy.” Cô đổi cách nói.
“Không thể gì?” Anh tháo dây an toàn: “Anh tốt với em quá nên bây giờ em to gan rồi phải không?”
Cô hiểu được ẩn ý trong câu nói của anh nhưng cô không biết anh đang nói đến chuyện nào, dù sao thì cô lừa anh đâu chỉ một lần.
Cô không nói gì, đỡ việc chưa đánh đã khai.
“Đi du học?” Chu Trầm nhìn cô chằm chằm: “Anh đã đồng ý chưa?”
Lòng cô nhẹ nhõm, hóa ra anh nói chuyện này. Vẻ mặt cô lại trở nên kiên định, muốn chọc tức để anh tưởng rằng mình quyết tâm đi du học.
“Đây là chuyện của em, không cần anh đồng ý.” Cô lại nhắc anh thêm lần nữa: “Chu Trầm, quan hệ của chúng ta kết thúc rồi.”
Một câu nói đã khiến cho bầu không khí rơi vào băng giá.
“Triệu Đường Diên.” Chu Trầm cảnh cáo cô lần nữa.
Bầu không khí trong xe căng thẳng đến tột độ, lòng cô vẫn hơi hoảng loạn, đây không phải là chuyện cô có thể kiểm soát được. Tựa như lần đầu tiên làm MC, lúc đó cô cứ nói bản thân phải bình tĩnh nhưng lần đầu đứng vào trong hoàn cảnh đó thì vẫn sẽ căng thẳng thôi.
Cô cũng ít khi diễn trước mặt Chu Trầm, nhất là trong tình trạng áp lực như thế này.
Có lẽ anh nói đúng một câu, trước giờ anh đã chiều cô quá rồi, dù cho cô cứ mãi tự nhủ rằng mình phải hiểu rõ cái bản chất của một thương nhân bạc tình dưới vỏ bọc dịu dàng của anh. Nhưng lắm lúc cô vẫn mất cảnh giác, đó là khi hai người không cãi vã gì.
Cô siết chặt tay để giữ bình tĩnh, mặc dù đang cuống cuồng nhưng cô không cho phép bản thân để lộ ra sự sợ hãi của mình.
Cô đanh mặt nhìn vào đôi mắt anh: “Anh đang giở trò à?”
Chu Trầm bỗng bật cười: “Em nghĩ để đối phó với em mà anh cần phải giở trò à? Đó chỉ là trò con nít tụi em thôi.”
Mặt cô tối sầm lại. Cô không khích được anh mà còn nhận ra được rằng thủ đoạn của anh hiểm đến nhường nào.
Thật ra cô cũng không hiểu anh đến vậy, sở dĩ cô dám chống đối anh cũng bởi mình chẳng còn gì để mất nữa. Điếc không sợ súng, với lại cô nghĩ anh sẽ không lãng phí thời gian để đối phó với cô đâu
Vậy, rốt cuộc ý anh là gì đây? Triệu Đường Diên nghĩ mãi không ra.
Chẳng lẽ anh thấy mình trao cho cô nhiều quá à? Chu Trầm nhỏ mọn vậy sao?
Cô mím môi, ánh mắt trở nên phức tạp đan xen với sự bất lực.
“Chu Trầm, chúng ta thế này là sao đây? Nếu anh cần phụ nữ thì có thể đi tìm người khác mà.”
Chu Trầm cầm vô lắng, mím chặt môi không nói câu gì.
Cô thấy anh không phản ứng nên nói tiếp: “Hợp đồng cũng đến hạn rồi, anh phải để em đi. Hai năm, một tháng 500 nghìn tệ cũng là điều kiện của anh.”
Chu Trầm nghe cô nói, khác nào đang bảo anh hẹp hòi đâu nên giận điên lên.
Cô chẳng những bạc bẽo mà còn khinh người.
Anh bỗng thả tay lái, dứt khoát cởi cổ tay áo của mình ra.
Triệu Đường Diên sững sờ khi nhìn thấy hành động của anh nhưng rồi cũng điềm tĩnh lại.
“Chu Trầm, đang ở ngoài đường đấy, anh định làm gì?”
Anh tháo đai an toàn rồi nghiêng từ ghế lái qua đè lên người cô, giọng lạnh tanh: “Xem ra mấy năm nay chưa nhét đủ cái mồm em nên em mới nói ra những lời độc địa như thế này.”
Anh đặt tay trước ngực cô, ác ý nhéo lấy, cảm nhận được sự mềm mại mà không có trở ngại gì thì sắc mặt lại tối sầm đi.
“Kết thúc? Kết thúc rồi mà em còn mặc vậy đi quyến rũ anh?”
Anh nhéo mạnh khiến cô phát đau cả lên. Thật ra cô chẳng mặc để quyến rũ gì cả, vì mới tắm nên không mặc đồ lót mà thôi, huống hồ còn có áo khoác che kín mình, màn đêm mịt mờ chẳng ai thấy được, nhưng không phải ai cũng ra tay ngay tức khắc như anh.
“Cần tiền? Thế thì ngủ với anh một đêm, anh cho em một triệu.”
Giờ Triệu Đường Diên ngây người ra thật rồi. Cô quên mất mình phải giãy giụa mà cứ nhìn Chu Trầm với ánh mắt nghi hoặc.
Anh vừa nói xong thì đã thấy tội lỗi, anh đã bị cô chọc điên đến mức mất hết lí trí rồi nên mới có thể ăn nói với cô như thế này.
Dù sao thì một cô bé vẫn luôn có lòng tự ái của mình.
Chu Trầm không dám nhìn vào mắt cô nhưng không muốn xin lỗi trước nên nghiêng đầu hôn lên môi cô, định bao phủ lấy ánh mắt đang đăm đăm nhìn mình.
Đôi môi ấy thật mềm mại nhưng sao lại lạnh đến nhường này.
Anh đã không hôn cô mấy ngày rồi, đôi môi nhỏ xinh này lại có thể thốt lên những lời khiến anh điên dại.
Anh mạnh bạo cạy hàm cô ra, đầu lưỡi cứng rắn luôn vào miệng cô.
Triệu Đường Diên không đẩy anh ra được nên nhẫn tâm cắn lên đầu lưỡi anh.
Anh cảm giác được cái đau đang lan tỏa nơi đầu lưỡi, tiếp đến là mùi máu nhàn nhạt, chính điều này đã khiến tâm trí anh căng tràn, giờ đây chẳng thiết nghĩ đến điều gì nữa mà chỉ muốn trừng phạt cô, để xem cô còn dám nói muốn ra nước ngoài hay không.
Triệu Đường Diên càng vùng vẫy thì anh càng hôn mãnh liệt hơn. Bàn tay to rộng của anh kiểm soát hai cổ tay nhỏ nhắn của cô, một tay thì mon men vào trong quần áo cô, bóp lấy nhũ thịt và đầu v* xinh xắn.
“Ưm…” Tiếng mắng chửi của cô đã biến thành tiếng rên rỉ.
Bầu không khí dần thay đổi, trong xe càng ngày càng ấm, Chu Trầm cũng dần mất đi lí trí của mình.
Gần như anh đã đè cả người mình lên Triệu Đường Diên, hôn môi rồi trượt xuống gáy, anh vén áo cô lên khoe ra bộ ngực trần trụi.
Anh vỗ về ngực phải với đôi mắt đỏ bừng, nó đung đưa nhẹ nhàng theo chuyển động của anh.
“Chu Trầm! Anh đừng chạm vào em!”
Cô càng nói thế thì anh càng suồng sã hơn, anh vùi đầu gặm nhấm đầu v* cô, cảm nhận sự căng cứng của nó trong miệng mình.
Một tay anh mở khóa quần jean của Triệu Đường Diên, ngón giữa chen vào quần lót.
Anh đã nằm lòng tất thảy những nơi nhạy cảm của cô.
Đâm ra đâm vào làm cho tiểu huyệt trào ra dòng nước ấm nóng.
“Tránh ra!” Cô đẩy vai anh.
Anh liếc cô rồi rút ngón tay dính đầy mật dịch ra đút nó vào cái miệng nhỏ cứ lải nhải không ngớt của cô, đã thế còn mạnh bạo càn quét khắp miệng cô.
“Ưm!”
Triệu Đường Diên cắn lên ngón tay anh.
“Không thích à?” Chu Trầm rút ngón tay dính đầy mật dịch và nước miếng của cô ra rồi đút vào miệng mình: “Nhưng anh thấy hương vị ngon phết đấy chứ.”
“..” Cô phát ói, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Xe đã đỗ trước cửa Quan Di từ lâu lắm rồi, nhân viên trong bãi đậu xe nhận ra sếp rồi nhưng mãi không thấy động tĩnh gì nên ngập ngừng gõ vào cửa xe.
Âm thanh bất ngờ đã cắt ngang hành động của Chu Trầm, anh vội kéo ống tay áo ngắn cũn cỡn của cô xuống. Thấy cô không bị lộ cơ thể thì mới đanh mặt hạ cửa kính xuống.
“Sếp… Sếp Chu…” Bảo vệ thấy cảnh tượng trong xe thì mặt trắng bệch, giờ mới nhận ra mình vừa phá hoại chuyện ân ái của sếp.
Triệu Đường Diên rúc mặt vào người Chu Trầm không muốn để lộ mặt thế mà anh còn mặt dày định kéo cô lên.
“Cút.” Anh lạnh lùng nhìn bảo vệ.
“Xin lỗi sếp!” Anh ta chạy trối chết.
Anh lại kéo cửa sổ lên, bỗng nghe thấy người dưới thân mình mắng mỏ: “Không biết xấu hổ.”
Anh giễu cợt: “Thế em muốn xuống xe không? Hay là vẫn muốn tiếp tục ở đây?”
Triệu Đường Diên: “…”
Hết chương 22.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Triệu: Anh toan tính em cái gì đấy?
Chú Chu: Toan tính tuổi trẻ của em, toan tính đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn này.