Cô trố mắt nhìn nhưng đôi mắt anh lại quá đỗi bình tĩnh, tựa như anh đoán được cô ở đây từ lâu rồi. Anh nhìn cô đăm đăm nhưng đã vội ngoảnh sang nơi khác.
“Chú Từ.” Anh lướt qua cô rồi chào Từ Tòng Khanh.
Không ai nhận ra hai người có gì đó với nhau, Triệu Đường Diên cũng chỉ ngẩn ngơ trong thoáng chốc rồi bình tĩnh lại ngay.
Anh không tỏ thái độ nên cô cũng sẽ không.
Cô không dại gì mà đi tung hô cái mối quan hệ này khắp nơi, nhưng cô cũng chẳng cố tình nói dối để giấu giếm. Lúc trước khi lựa chọn con đường này cô đã nghĩ đến việc gánh vác hậu quả và những lời chỉ trích, nhưng cô không hối hận vì với cô, chuyện quan trọng nhất là làm thế nào để sống, làm thế nào để mọi thứ được hoàn hảo.
Điều ngoài ý muốn duy nhất của cô là Chu Trầm lại là con của giáo sư Trương. Xem ra giáo sư Từ giúp cô mở rộng quan hệ thì sau này cũng chẳng có tác dụng gì, cô chỉ muốn tránh xa những người liên quan đến anh mà thôi.
Cô ngoan ngoãn đứng một bên giả vờ im lặng, nhìn Chu Trầm và giáo sư Từ nói chuyện, cả giáo sư Trương cũng cố ý Lục Nhiên lại gần bên anh.
Anh cũng không hề tránh né mà còn dịu dàng quan tâm khiến Trương Dung Cảnh cảm thấy hai đứa này có tương lai rồi đây.
Lòng cô chẳng hề gợn sóng mà chính cô còn thấy hai người xứng đôi. Bố mẹ hai nhà đồng ý, điều kiện gia đình cũng tương đương nhau, nghe nói là thanh mai trúc mã.
Triệu Đường Diên bỗng thấy áy náy với Lục Nhiên, dù sao cô cũng đã từng có quan hệ với Chu Trầm suốt hai năm trời, nếu anh thành đôi với Lục Nhiên thật thì chuyện anh phong lưu vẫn là điều mà không một cô gái bình thường nào có thể chấp nhận được.
Nhưng đó là chuyện của Chu Trầm cần phải giải quyết, Triệu Đường Diên nghĩ mình không nên lo lắng gì hết. Cô còn nghĩ, đến lúc anh kết hôn thì khéo cô đang ở một nơi xa xôi nào đó trên đất Bắc để hưởng thụ cuộc sống độc thân rồi.
Mãi đến khi Chu Trầm chở Trương Dung Cảnh và Lục Nhiên đi thì cô cũng không nói gì với anh hết.
Nhìn chiếc Bentley ngày một xa xôi, trái tim lửng lơ của cô cũng dần được hạ cánh.
Trương Dung Cảnh cố tình mai mối cho hôn nhân của Chu Trầm và Lục Nhiên nên trên đường về cứ tìm chuyện cho cả hai suốt. Lục Nhiên còn lễ phép trả lời bác chứ Chu Trầm đã khác hẳn cái vẻ dịu dàng khi nãy, lạnh lùng đáp câu được câu không cho có.
Anh làm như vô tình mà chuyển chủ đề: “Tối nay mọi người ăn ngon không?”
Trương Dung Cảnh tưởng con trai đang quan tâm mình nên giọng cực kì sung sướng: “Con không cần nói, nhà hàng Từ Tòng Khanh chọn không tệ chút nào, cua còn tươi hơn chỗ mình nữa.”
“Tại chú Từ biết khẩu vị của mẹ đấy, mẹ thích thì sau con dẫn mẹ đi.” Chu Trầm ngừng lại rồi cất giọng hết đỗi tự nhiên: “À mà sao tối nay còn có một cô gái nữa vậy? Học sinh của chú Từ ạ?”
Trương Dung Cảnh biết anh nói Triệu Đường Diên nên đáp ngay: “Học trò cưng của giáo sư Từ con đấy, sao, lúc trước con đi kỉ niệm trường mà ông ấy không dẫn con đi gặp à?”
“Chắc là gặp rồi, không nhớ rõ nữa.”
“Chú Từ của con biết mẹ đến nên đưa con bé đến theo, chắc định nhờ mẹ lót đường giúp!”
“Học sinh mà được chú Từ ưng thì chắc phải xuất sắc lắm.” Cảm xúc của Chu Trầm còn ánh lên sự hãnh diện nhưng không ai trong xe hiểu được.
“Đúng là giỏi thật, mẹ còn muốn cuỗm luôn con bé đến đại học Bắc Kinh đấy.” Trương Dung Cảnh cũng thích người tài nên bác khá tiếc khi Triệu Đường Diên không làm học sinh của mình: “Tiếc là con bé quyết định đi du học rồi, làm chú Từ của con vui lắm…”
Xe đi đang ổn định bỗng quẹo quẹo, nhưng rất khẽ nên Trương Dung Cảnh và Lục Nhiên không nhận ra.
“Đi du học? Quyết định rồi sao?” Giọng Chu Trầm lạnh đi.
Anh ngả lưng ra sau nên Trương Dung Cảnh không thấy được gương mặt tối hù của con trai mình.
“Ừ, Từ Tòng Khanh cũng viết xong thư giới thiệu cho con bé rồi…” Bác ngừng lại, thấy có gì đó sai sai: “Con để ý chuyện này từ bao giờ đấy?”
Anh cười khẩy: “Không có gì, tiện thì hỏi qua thôi. Dù sao cũng là sinh viên của Sư phạm Thượng Hải mà, tuy nhà mình chỉ tài trợ thôi nhưng cũng phải quan tâm chứ.”
Trương Dung Cảnh không hiểu được ý tứ sâu xa của anh, lại quay sang trò chuyện với Lục Nhiên, bấy giờ Chu Trầm không nói gì nữa.
Anh chở Trương Dung Cảnh và Lục Nhiên đến nhà ở Hoa Đình, lần nào Trương Dung Cảnh tới Thượng Hải cũng ở đây. Căn nhà đã được người giúp việc dọn dẹp trước nên có đầy đủ đồ dùng sinh hoạt.
“Đêm nay con không ở lại à?” Trương Dung Cảnh thấy con trai định đi thì hỏi.
“Công ty còn có việc nên con về trước, bao giờ rảnh thì con đến chơi với mẹ.”
Bác cụt hứng nhưng cũng không hỏi nhiều, bác không phải là người mẹ cứng đầu.
“Con cứ đi đi, đi sớm về sớm chơi với Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên bay từ thủ đô xa xôi đến đây nên không thể làm người ta mất hứng rồi về được.”
Bác nói xong câu đó thì Chu Trầm mới nhìn về phía Lục Nhiên.
Cô bạn mũm mĩm hồi nhỏ giờ đã gầy rồi, khác hẳn khi xưa nhưng cũng chỉ đến vậy thôi, không có gì đáng để anh quan sát cả.
Mà Lục Nhiên đêm nay cũng vì phép lịch sự nên mới nói chuyện với anh vài câu. Tuy cô ấy không khó chịu với việc bị người lớn mai mối nhưng cũng chẳng thích thú gì. Đồng ý đến Thượng Hải chỉ vì giờ đã tới mùa cua rồi, cô không muốn bỏ lỡ những chú cua Chiết Giang tươi ngon lắm thịt, đã thế còn được tài trợ tiền ăn, dại gì mà không đi cơ chứ.
Nói nữa thì ấn tượng của cô dành cho Chu Trầm cũng chẳng tốt đẹp gì, tuy rằng Chu Trầm của tuổi trưởng thành ga lăng thật đấy, nhưng hồi nhỏ anh độc ác và kiêu căng khủng khiếp.
Nguyên nhân là vì vào năm tám tuổi, cô có một chú cá bơn Đại Tây Dương. Hồi đấy cô còn biếng ăn, sáng hôm đó được người giúp việc dẫn đi chợ để mua thực phẩm thì thấy con cá nằm thoi thóp nom thê thảm quá nên cô thấy thương cho nó.
Hồi nhỏ Lục Nhiên ngốc nghếch tưởng cá con khó chịu vì bị người ta bắt nên mua nó về để phóng sinh vào cái hồ ở khu nhà. Cô mới vừa thả cá xuống thì lúc sau Chu Trầm đã dẫn đám bạn hàng xóm ra vớt cá lên nướng, vừa ăn vừa nói tại sao con cá này nhỏ thế ăn chả bõ dính răng.
Phóng sinh xong cô còn chưa đi xa nên đứng nhìn một loạt hành động của Chu Trầm trong sự hãi hùng. Mãi đến khi đám con nít ăn xong rồi cô mới hoàn hồn, chạy ra đống xương cá rơi đầy trên sân mà khóc òa lên, mang về mách người lớn.
Khi ấy Chu Trầm mới biết đó là con cá được cô bé mĩm mũm của nhà họ Lục thả vào hồ, nhưng anh chẳng hề ăn năn mà còn giễu cợt cô là đồ thần kinh. Phóng sinh cả biển vào nước ngọt, anh nướng con cá này ăn mới giúp nó siêu thoát.
Anh đã nướng cá rồi mà còn ỷ vào việc mình hơn cô năm tuổi để chế nhạo IQ của Lục Nhiên nên từ đó cô bị tâm lý, hai người chẳng ai ưa ai. Đến khi cô học cấp hai thì anh ra nước ngoài nên cô đã trở thành nữ vương mới của khu, thế mới làm vơi đi bóng ma tâm lý mà Chu Trầm gây ra cho cô.
Cơ mà nhiều năm sau gặp lại thì vẫn không ưa nổi.
Giữ thể diện cho Trương Dung Cảnh nên hai người mới ân cần hỏi thăm nhau. Nhưng giờ trong lòng Chu Trầm đang nghĩ đến chuyện khác nên đối phó vài câu rồi đi ngay.
Anh không về công ty mà lên cầu đi đến trường đại học.
Chiếc Bentley đen tuyền lái thẳng đến trường Đại học Sư phạm Thượng Hải, không hề bị bảo vệ cản đường. Đi qua con đường nhỏ ngập bóng cây ngô đồng, xe từ từ dừng lại ở ngoài khu kí túc xá.
Chu Trầm mở điện thoại, nhắn WeChat cho Triệu Đường Diên. Đây là lần đầu tiên anh liên lạc cô kể từ khi hai người cãi nhau. Anh cứ ngỡ lúc đó hai người chỉ đang cãi nhau, hay nói đúng hơn là cô đương phát cáu anh mà thôi.
Người phụ nữ mà anh vừa ý khi cáu lên cũng khác hẳn người khác, người ta cáu xong còn làm nũng vòi tiền anh mua túi xách, còn Triệu Đường Diên thì chỉ biết đuổi anh đi.
Trong trường hợp này, Chu Trầm thấy cô không ngoan chút nào.
Xuống tầng
Khung chat chỉ có hai chữ cụt lủn, nhưng lại gửi tin nhắn thất bại.
Chu Trầm nhìn cái chấm than màu đỏ mà sầm xuống.
Anh đanh mặt gọi cho Triệu Đường Diên, cũng may là cô chưa chặn số anh, nếu không thì anh cũng không chắc liệu mình có xông lên tầng lôi cô về Lan Đình hay không.
Tối nay Tề Nhạc Nhạc đi hẹn hò nên lúc Triệu Đường Diên về thấy mỗi Lương Toàn ở kí túc xá.
Cô cầm quần áo vào phòng tắm, lúc đang sấy tóc thì Lương Toàn gõ cửa bảo cô có điện thoại.
Cô vừa lau tóc vừa ra cạnh bàn, thấy màn hình sáng tên Chu Trầm.
“…”
Cô do dự không biết có nên bắt máy hay không.
Khi đối mặt với Chu Trầm, trốn tránh không phải là biện pháp tốt để giải quyết nhưng cũng chơi đá chọi đá với anh.
Cô đã nhấc máy trước khi tiếng chuông kết thúc nhưng chưa mở miệng thì đã nghe thấy cái giọng hầm hè của anh: “Xuống tầng.”
Cô dừng tay, chạy vụt ra ban công. Bóng đêm chằng chịt không nhìn được rõ nhưng cô biết Chu Trầm đang ở dưới kia.
“Cho em một phút.” Anh nói xong thì cúp máy.
Lương Toàn đứng cạnh tinh tế nhận ra được xúc cảm đang xoay chuyển trong cô, cô ấy mở lời hỏi thăm: “Bạn trai cậu à?”
Triệu Đường Diên gật đầu: “Mình xuống tầng một lát.”
“Muốn tớ đi cùng không?” Lương Toàn lo lắng.
“Không cần đâu.” Cô lấy bừa cái áo khoác để choàng lên người, ngẫm nghĩ rồi nói thêm một câu: “Nếu một tiếng sau tớ còn chưa về thì cậu ngủ trước đi, đừng đợi tớ làm gì.”