Chu Trầm không kêu tài xế đến, anh định lái xe dẫn Triệu Đường Diên đi ăn tối. Thực ra anh muốn chở cô ra bến Thượng Hải, nhưng ngay sau khi xe khởi động thì anh sực nhớ đến lời nói cô vừa nói.
Cô nói cô muốn tự quyết định cách sống của riêng mình, chứ không phải đi theo thói quen của anh nữa.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Đường Diên, cô ngồi trên ghế phụ, nửa người dựa vào cửa xe, dõi mắt ra ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì.
“Em muốn đi đâu ăn?” Anh dò hỏi.
Triệu Đường Diên ngoảnh lại nhìn anh, cô hơi ngạc nhiên, từ trước đến giờ cô chỉ đi theo sự sắp xếp của Chu Trầm, hiếm khi nào anh hỏi ý cô.
Nhưng mà nếu đã hỏi rồi thì cô cũng không chối từ.
Cô tự hỏi hai giây, nói: “Đi Nhà Đỏ đi.”
Đấy là một nhà hàng Âu nổi tiếng, mấy năm cô ở Thượng Hải nhưng chưa đi bao giờ.
Nhà Đỏ nằm trên đường Hoài Hải, cách đây không xa, nhưng cũng vì tắc nên phải kéo dài thời gian.
Khi cả hai đến nhà hàng thì trời đã tối mịt, đã quá giờ cơm rồi nhưng cũng vì thế mà không phải ăn vào “giờ cao điểm”. Tuy rằng nhà hàng vẫn rất đông khách nhưng không cần phải xếp hàng nữa.
Lúc Triệu Đường Diên ngồi xuống, cô lẳng lặng liếc qua Chu Trầm, có lẽ anh ít khi đi ăn ở những nơi đông người như thế này.
Nơi đây hơi ồn thật, xung quanh ngập tràn mùi khó lửa của cuộc sống thành thị, Chu Trầm không thích những nơi như thế này nhưng cũng có thể thích ứng được.
Triệu Đường Diên chỉ gọi hai món rồi đưa thực đơn cho anh, cô hơi ngạc nhiên khi thấy anh gọi món mà mềm mỏng đến như vậy.
Cuối cùng, Chu Trầm chọn một món tráng miệng rồi trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Khi nhân viên đi rồi thì Triệu Đường Diên mới hỏi: “Lúc trước anh đến đây rồi à?”
“Hồi trước anh đi với mẹ.”
“Ồ.” Triệu Đường Diên không hỏi lại nữa, cô cũng biết điều, không hỏi đến chuyện nhà anh, dù gì cũng chẳng liên quan đến cô.
Cô chỉ nghĩ rằng, có lẽ Chu Trầm rất thân với mẹ, mà thói quen sinh hoạt và sự giáo dục của anh cũng được nuôi dạy từ một mái ấm hạnh phúc.
Ấy là cảm giác mà Triệu Đường Diên chưa bao giờ được trải qua trong đời.
Trong nhà hàng có rất nhiều cặp đôi đang hẹn hò, cũng có cha mẹ đưa con cái đến đây, xung quanh rất ồn ào, trái ngược với sự lặng thinh ở bàn hai người.
Lần đầu Chu Trầm nhận ra cả hai có rất ít chuyện để chia sẻ với nhau.
Anh nhìn về phía Triệu Đường Diên nhưng cô lại tránh ánh mắt anh, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Nét mặt Chu Trầm rầu rĩ.
Sau khi bình tĩnh thì anh mới nhận ra, cảm xúc tối nay của Triệu Đường Diên được biến hóa khôn lường.
Anh gạch tên cô ra khỏi danh sách du học mà cô cũng chỉ làm ầm lên có một lúc. Hơn nữa, chắc cô đã biết chuyện này từ ba ngày trước nhưng mãi hôm nay mới tới gặp anh.
Đáng lẽ cô phải tức điên lên, nhưng rồi lại được dỗ dành bởi hợp đồng nửa năm.
Xem ra mục đích của cô cũng không phải vì đi du học, mà cô muốn rời xa anh thì đúng hơn.
Không muốn đi du học mà chuyện viết thư giới thiệu lại được làm như thật, nhưng cô giấu đầu lòi đuôi mất rồi.
Chu Trầm tự hỏi về những hành động của Triệu Đường Diên dạo gần đây, anh nhận ra có những điều khác thường.
Anh thấy cô chưa về thì mở điện thoại nhắn tin cho trợ lí.
Khi Triệu Đường Diên về bàn thì cơm, rượu và súp củ cải đỏ cho món khai vị đã được mang lên, Chu Trầm rót cho cô một ly rượu nho, vừa rót vừa hỏi cô: “Sắp đến ngày đăng kí thi cao học à?”
Tay cô đang cầm thìa bỗng cứng đờ lại, cô nhìn vào bát súp, không ngẩng đầu lên, cất tiếng khe khẽ khẽ: “Chưa, tận tháng 10.”
“Thế thì cũng còn mấy ngày nữa.” Chu Trầm nói.
Triệu Đường Diên không đáp.
“Em định đăng kí trường nào?” Anh lại hỏi.
Trong lòng cô hơi căng thẳng, bàn tay vô thức siết chặt cái thìa: “Em vẫn chưa quyết định.”
“Còn hơn 10 ngày nữa thôi mà vẫn chưa quyết định được à?”
Anh vừa nói xong, cuối cùng thì cô cũng ngẩng lên nhìn Chu Trầm.
Ánh mắt cô hơi nặng nề, nhưng Chu Trầm lại thản nhiên mỉm cười, “Có cần anh giúp không?”
“Không cần.” Cô nói gượng gạo, “Đã không được ra nước ngoài rồi thì ở đâu trong nước cũng như nhau cả thôi.”
Chu Trầm nhìn cô như đang suy tư điều gì.
Sau ấy, bầu không khí vẫn hơi ngột ngạt, Triệu Đường Diên không nói gì, cho đến cuối bữa, Chu Trầm bưng đĩa đồ ngọt giúp cô thì sắc mặt cô mới nhẹ nhàng hơn.
Chu Trầm nhìn cái bờ môi nho nhỏ của cô ăn từng thìa kem, anh bỗng nhớ đến chiếc bánh đáng thương của bọn họ.
Anh dựa lưng vào ghế, nhìn Triệu Đường Diên rồi nhẹ nhàng hỏi: “Ở Quan Di vẫn còn bánh kem mà em thích, buổi tối về cùng anh nhé?”
Triệu Đường Diên nhấp môi, cho đến khi kem tan trong miệng thì cô mới nói: “Không, buổi tối đã ăn đồ ngọt rồi, em cũng không thích cái bánh đấy lắm đâu, anh để dành ăn đi.”
Bây giờ, cô càng ngày cô càng từ chối anh điệu nghệ hơn.
Chu Trầm chỉ đành đưa cô về trường, lúc xe dừng ở ngoài, Triệu Đường Diên đã tháo dây an toàn nhưng vẫn chưa thể mở được cửa.
“Ngày mai được nghỉ em có muốn đi ra ngoài chơi không?” Chu Trầm cố ý không mở khóa, anh cũng không muốn để cô về, “Đợt này đang vào mùa cua, em có muốn đi ăn thử không?”
Cả tối nay, giọng nói của cô vẫn cứ lạnh lùng mãi: “Giờ không được đi du học nên em phải chuẩn bị thi lên thạc sĩ cho cẩn thận, không muốn ra ngoài lãng phí thời gian.”
Chu Trầm không nói câu gì.
“Mở cửa ra.” Triệu Đường Diên thúc giục anh.
Cuối cùng Chu Trầm đã mất sạch kiên nhẫn, anh đanh giọng cảnh cáo cô: “Chúng ta đã thống nhất nửa năm, không phải để bây giờ em bắt đầu học cách từ chối anh.”
“…”
Triệu Đường Diên thấy khuôn mặt anh u ám hẳn đi thì cất giọng mềm mại: “Nhưng em không muốn đi thật mà.”
Cô bắt đầu làm nũng.
Chu Trầm không nói lời nào.
Triệu Đường Diên thấy anh không phản ứng thì không dám chọc giận anh nữa. Dù sao cô cũng đã theo anh hai năm rồi, diễn thêm nửa năm nữa thì cũng chẳng sao.
Cô suy nghĩ cẩn thận, nhúc nhích, cúi người hôn lên gò má anh: “Lần sau nhé, lần sau được không anh?”
Mặc dù Chu Trầm biết cô giả vờ nhưng nét mặt anh đã dịu đi nhiều.
Anh ngước lên nhìn cô, nhìn vẻ nũng nịu của cô, duỗi tay kéo cô vào lòng rồi trao cho cô nụ hôn sâu.
Triệu Đường Diên chủ động đò đưa với anh, để anh mặc sức càn quét trong miệng mình.
Lần cuối cả hai hôn nhau đã là một tuần trước, dường như Chu Trầm muốn trừng phạt cô nên mút môi cô đến sưng lên mới tha cho cô.
Cuối cùng thì anh cũng hài lòng khi nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô: “Em về đi.”
Môi Triệu Đường Diên hơi đau nhưng không dám nói lời đâm chọt anh nữa, vội vàng mở cửa xe chạy xuống, ngay cả câu “Tạm biệt” cũng chẳng thèm nói.
Chu Trầm nhìn cô đi vào cổng trường rồi mới khởi động xe, tâm trạng vui sướng lại trầm xuống, lạnh lùng lái xe về Quan Di.
Trợ lí đã đợi ở đó.
*
Ở bên kia, Triệu Đường Diên không được về kí túc một cách thuận lợi, cô vừa mới vào cổng trường thì đã bị chặn lại.
Cô nhìn Diệp Tư Phạm đã nhuộm lại tóc đen đang đứng trước mắt mình, mặt cô bỗng đanh lại.
Sao cậu ta cứ vất vưởng xung quanh như con ruồi thế này.
“Tôi thấy rồi.” Cô chưa nói gì mà Diệp Tư Phạm đã cất lên một câu không đầu không đuôi như vậy: “Ở Nhà Đỏ, cậu và người đàn ông kia, cả người vừa mới chở cậu về cũng là anh ta nhỉ.”
Triệu Đường Diên lẳng lặng nhìn cậu, muốn nghe xem cậu muốn nói điều gì.
“Anh ta tên Chu Trầm phải không?”
Không ngờ cậu ta còn biết cả điều này, khiến cho Triệu Đường Diên hơi bất ngờ nhưng cô cũng không căng thẳng gì.
“Thế thì sao? Cậu muốn tìm anh ấy à? Vậy thì cản tôi làm gì?” Triệu Đường Diên hỏi cậu.
“Cậu được bao nuôi à?” Diệp Tư Phạm không tin hai người là bạn bè nam nữ bình thường.
Gương mặt cô vẫn vô cảm như thế: “Liên quan gì đến cậu?”
“Dạo gần đây anh ta cố ý nhắm vào công việc kinh doanh của nhà tôi, bởi vì tôi theo đuổi cậu à?”
Diệp Tư Phạm thấy Triệu Đường Diên không nói gì nên nghĩ rằng mình đã đoán đúng rồi.
Mấy hôm trước cậu đột nhiên bị bố gọi về, vừa vào cửa đã bị đánh mà chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, đánh xong mới biết dạo này việc làm ăn của gia đình không được suôn sẻ cho lắm, cứ được nửa chừng là lại bị Chu thị chặn ngang, tất cả các dự án đổ bể hết.
Nhà họ Diệp và nhà họ Chu không đụng chạm gì đến nhau, công việc kinh doanh của hai nhà cũng chẳng liên quan tới nhau nên Chu thị sẽ không ra tay vô cớ với nhà họ Diệp, tra ra mới biết là vì Diệp Tư Phạm.
Diệp Tư Phạm biết chuyện thì đờ cả ra, cậu không biết mình đã gây sự gì với một nhân vật tai to mặt lớn như vậy, mãi đến hôm nay cậu thấy Triệu Đường Diên và Chu Trầm kề bên nhau ở nhà hàng thì mới sực vỡ lẽ.
Lúc trước cậu thích Triệu Đường Diên bao nhiêu thì bây giờ ghét bấy nhiêu, cậu còn nghĩ, dù sao cô cũng chỉ là một đứa con gái nghèo được đại gia bao nuôi, cái vẻ kiêu ngạo lúc trước toàn giả tạo hết, cô có cái thá gì chứ?
Cậu nhìn Triệu Đường Diên rồi nói: “Diệp Tư Bác là anh họ tôi, Chu Trầm không chỉ cản đường làm ăn của gia đình tôi mà còn của cả nhà họ Diệp, cậu là bạn cùng phòng của Lương Toàn mà lại hại cậu ấy như vậy à?”
Triệu Đường Diên nghe xong thì hiểu ra, nhưng cô lại thấy cậu cực kì ngu ngốc.
Cô trào phúng: “Tôi không quan tâm đến chuyện Chu Trầm muốn trừng phạt ai, nếu cậu không phục thì đi tìm anh ấy chứ đừng tìm tôi. Con đường làm ăn của nhà cậu có bị tôi chặn ngang hay không thì tự cậu biết, một người đàn ông dám làm mà không dám nhận hậu quả mà còn đổ hết lên đầu tôi ư? Việc này liên quan gì đến tôi? Chẳng phải do cậu gây ra à?”
Cô liếc nhìn Diệp Tư Phạm, không muốn dây dưa nhiều với cậu ta nên đã bước đến phòng bảo vệ.
Cô sợ Diệp Tư Phạm kích động sẽ gây ra chuyện cực đoan nào đó, mình vẫn nên tránh cái thằng điên này đi.
May mà cậu không đuổi theo, thấy cậu đi ra khỏi cổng trường thì Triệu Đường Diên mới quay về kí túc.
Khúc nhạc đệm này cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, không đáng phải sầu vì một kẻ như Diệp Tư Phạm. Cô chỉ thấy ngạc nhiên rằng Chu Trầm lại ra tay với nhà họ Diệp.
Triệu Đường Diên không biết mình đã chiếm được một vị trí quan trọng trong lòng anh từ bao giờ?
Cô không nghĩ được nên cũng chẳng buồn nghĩ nữa.
Suy nghĩ của Chu Trầm khó đoán vô cùng, đừng dính dáng đến những chuyện không liên quan đến mình thì hơn.