Ngôn Phi Ly biết mùi thuốc vẫn chưa tản hết, công lực của môn chủ lại thâm hậu, ngửi thấy ngay. Y sẽ không nói dối Bắc Đường, nhưng thật là không biết phải trả lời ra sao.
Bắc Đường đi về phía bàn, cầm lấy chén thuốc ngửi ngửi, liếc Ngôn Phi Ly một cái.
Hắn biết thuốc này. Bởi vì ghét kỹ nữ bất khiết, trong Hầu phủ bên ngoài Minh quốc hắn cũng nuôi vài thị tẩm nha hoàn sạch sẽ, chỉ là hắn quyết không để những nữ nhân thân phận thấp hèn kia mang giọt máu của mình, cho nên mỗi lần chiêu hạnh đều bắt các nàng uống mật dược phòng thai. Thuốc này tuy không giống với thứ thuốc mà hoàng thất Minh quốc thường dùng, nhưng Bắc Đường vẫn biết tác dụng của nó.
“Ngươi sắc thuốc?” Đặt chén thuốc xuống, nhìn y, “Là Thu Diệp Nguyên đưa?”
Ngôn Phi Ly gật đầu, “Thuộc hạ hôm nay xin hắn.”
Bắc Đường Ngạo nhìn thỉnh chiến thư để mở trên bàn, suy nghĩ một chút, không biết là nói cho Ngôn Phi Ly nghe hay cho chính mình, thấp giọng:
“Cũng tốt. Vạn nhất lại có nữa, ở chiến trường bất tiện.”
Ngôn Phi Ly nghe thấy, thân thể khẽ run.
Bắc Đường đi tới bên y, “Ba ngày nữa ngươi phải đi rồi, những ngày này hãy tiếp bản tọa tốt một chút.”
Ngôn Phi Ly dường như muốn nói gì đó, trương liễu trương khẩu (1), rốt cuộc cũng chẳng nói được gì.
(1) trương liễu trương khẩu: dịch bừa – mấp máy môi chăng ‘___’
…
Nửa đêm, Bắc Đường Ngạo rời đi, Ngôn Phi Ly nằm ở trên giường, trên người vẫn còn đầy những vết tích tình dục.
Y không rõ… Tại sao? Môn chủ rõ ràng đã bằng lòng để y ly khai, nhưng nhiều đêm liền lại tìm đến y. Môn chủ đến tột cùng xem y là gì? Chẳng lẽ là công cụ tiết dục?
Thế nhưng môn chủ, dù cận nữ sắc không nhiều, nữ nhân vốn không thiếu, đại hôn cũng bất quá còn một tháng nữa, sao lại tìm y? Môn chủ rốt cuộc muốn gì?
Ngôn Phi Ly không dám hỏi, cũng không muốn hỏi. Từ lúc sinh Ly nhi, y với Bắc Đường cũng đã xả cốt liên cân (2), muốn đoạn cũng không đoạn được. Cho dù Bắc Đường Ngạo chỉ nhất thời nông nổi cũng được, vẫn là trước khi hắn thành hôn, giấc mộng đẹp này y không muốn nó tan nát.
(2) xả cốt liên cân: xẻ xương và thịt ~> ý tứ dễ hiểu rồi nhá
Y rất muốn hỏi môn chủ, Ly nhi giờ thế nào rồi? Có khỏe không? Có lớn lắm không? Trông ra sao?
Người ta nói ‘con là máu thịt của mẹ’ (3). Lời này thật không sai.
(3) è hem, dịch bừa ;__;
Mỗi lúc nằm mơ, Ngôn Phi Ly vô số lần đưa tay sang bên cạnh sờ soạn, khao khát là hài tử đang bên mình say ngủ. Nhưng lúc nào cũng vậy, chỉ là một khoảng không lánh giá.
Y từ bé là cô nhi, được một tên khất cái nuôi dưỡng, chưa từng cảm nhận được tình phụ mẫu máu mủ. Ngay khi còn nhỏ, thường nghe thường thấy trên phố, người mẹ nắm lấy bàn tay nhỏ của đứa con đi mua đồ dùng, thèm muốn vô cùng. Trong thâm tâm cũng tưởng tượng, đến một ngày mình cũng có cha mẹ, được cha mẹ dẫn y về nhà, trên đường thì mua đồ ăn cho y.
Sau này trưởng thành, hiểu rõ nguyện vọng này không thể thực hiện được, liền bắt đầu một giấc mơ khác. Một ngày nào đó y sẽ có một người vợ tốt, sinh mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn, chu đáo nuôi dưỡng chúng lớn lên, làm phụ thân, giúp mẹ sấp nhỏ có được cuộc sống yên ổn qua ngày.
Nhưng hôm nay, tất cả đều không thể thực hiện được nữa. Đừng nói nghiệt tình của y với Bắc Đường Ngạo chém không đứt, chính là thân thể y đã sinh hài tử, sao có thể thành thân với một nữ nhân? Hơn nữa, mấy đêm này hầu hạ dưới thân Bắc Đường, y cũng không còn muốn ôm nữ nhân nữa.
Chỉ cần vừa nghĩ đến Ly nhi, ngày sinh ra hài tử lại tái hiện, Ngôn Phi Ly trong lòng đau như bị ai đó cắt thịt. Lại còn để y nhìn Bắc Đường thú thê sinh tử (lấy vợ sinh con) nữa, sao y có thể chịu nổi.
Vậy mới muốn ra chiến trường. Y cần phải làm việc để quên đi tâm tư bản thân, y cần phải hành hạ cái thân thể này một chút mới có thể che giấu đi nỗi đau trong ngực.
…
Ba ngày sau, Ngôn Phi Ly dẫn ba nghìn bộ đội, theo đại quân của Tây Môn môn chủ – Tây Môn Việt xuất phát. Y chỉ thu xếp vài thứ y vật đơn giản, mang Lăng Thanh cùng đi. Trúc viên giao cho Hỉ Mai phụ trách.
Trước khi đi, theo quy củ phải đến trước môn chủ thỉnh an. Bắc Đường đang ở Lưu Hương cư đánh cờ cùng Lâm Yên Yên, y không nhìn rõ hai người họ.
Bắc Đường Ngạo ngồi bên trong dừng lại một chút, nhàn nhạt một câu “Hảo.” Ngược lại, Lâm Yên Yên lại nhỏ nhẹ ôn nhu nói với Ngôn Phi Ly, “Ngôn tướng quân, đường xá xa xôi, ngài bảo trọng thân thể.”
“Đa tạ Lâm tiểu thư quan tâm.” Lần sau tái kiến, chỉ sợ phải gọi nàng là phu nhân rồi. Ngôn Phi Ly cay đắng nghĩ.
“Phi Ly, chuyện quỷ dị nơi chiến trường không ai hay, ngươi đi Giản cảnh trợ giúp, cùng Tây Môn môn chủ chia sẻ ưu sầu là tốt, nhưng phải biết chừng mực.”
“Vâng.” Lời này Bắc Đường tuy lạnh giọng nói, nhưng lại khiến tâm Ngôn Phi Ly ấm áp lên. Biết hắn đang nhắc nhở mình, không nên liều mạng.
Ngôn Phi Ly sẽ không mang tính mạng của mình ra đùa giỡn, bởi vì y còn muốn quay về, còn phải chờ, chờ một ngày có thể gặp lại Ly nhi.
…
Đại quân lần này xuất phát, còn có một người nữa đi theo, chính là Thu Diệp Nguyên. Ngôn Phi Ly thấy hắn thì thất kinh lắm.
Thu Diệp Nguyên dường như cũng có chút khổ não, bởi vì hắn phải nói là tự nguyện đi, không được nói là bị ép buộc. Đều do Tây Môn Việt kia, sau khi uống thuốc, phong hàn đúng là đã khỏi, nhưng vẫn ho khan, liền bảo thuốc không có tác dụng, muốn hắn phải tuân thủ lời hứa, để y xử trí.
Thuốc đó vốn trị phong hàn chứ không phải ho han, thế nhưng Thu Diệp Nguyên bất quá đã phát ngôn, buộc lòng phải nghe theo yêu cầu của y, thu xếp bao phục khởi hành cung quân quân y.
Bộ binh sau nửa tháng cũng tới được phân đà phía nam Giản cảnh, nơi nhân mã tụ họp. Ngôn Phi Ly mới hiểu hết tình huống nghiêm trọng ra sao. Chính là phía nam gặp lũ lụt, lại phải quản mấy tiểu quốc, đại gia tự cố bất hạ (2), căn bản không có sức để chống lại những tiến công của Điền quốc.
(4) tự cố bất hạ: tương đương câu “ốc còn không mang nổi mình ốc”
Hiện tại còn có thêm hai tiểu quốc sát nhật cảnh nội Điền quốc, Tứ Thiên Môn đã thiệt hại khoảng sáu phân đà rồi.
Ngôn Phi Ly cực kỳ am hiểu địa hình chung quanh Giản cảnh, rất nhanh thích nghi được với tình hình, ước chừng nắm rõ địa thế. Sau đó một tháng, ngoại trừ vài cuộc tiến công nhỏ và chút khiêu khích, song phương cũng không có đại động gì.
…
Ngôn Phi Ly uể oải trở lại lều. Lăng Thanh lanh lợi giúp y cởi giáp. Hắn đã thay quân phục, giờ là quân vệ của Ngôn Phi Ly.
“Bữa tối đã chuẩn bị xong, thuộc hạ bưng lên cho ngài.”
“Không.” Ngôn Phi Ly ngăn lại, “Ta không muốn ăn, để lát nữa đi.”
Cho Lăng Thanh lui, Ngôn Phi Ly ngả vào giường, muốn nghỉ một lát. Không ngờ lại mơ màng trầm trầm thiếp đi, đến tận nửa đêm, tỉnh lại thì càng hốt hoảng, thầm nghĩ thân thể mình quả thực suy yếu hơn trước nhiều quá. Thế này mà cũng mệt đến không dậy nổi.
Đứng lên thắp nến, trông thấy một bữa ăn đơn giản trên bàn. Chắc Lăng Thanh đem cơm vào, thấy y ngủ say qua, không nỡ đánh thức, để lại ở đây.
Ngôn Phi Ly ngồi xuống, định ăn một chút. Nhưng vẫn không muốn ăn chút nào. Có lẽ đã quá bữa từ lâu, đồ ăn lạnh rồi, dầu mỡ cứng hết cả thế kia, nhìn không ngon miệng. Cơm nước ở quân doanh vốn cẩu thả, không có mùi vị gì.
Rồi Ngôn Phi Ly lại nghĩ lại, dẫu khó ăn thì y vẫn cần phải ăn. Ở trong quân doanh, làm việc và nghỉ ngơi phải ổn định mới là tối quan trọng, chiến sự bất kì lúc nào cũng có thể xảy ra, nhất định phải đảm bảo thể lực.
Ngôn Phi Ly gắp một miếng rau, còn chưa bỏ vào trong miệng, vị ngậy đã dậy lên khiễn y không thể chịu nổi, buông đũa mà vọt tới góc trướng, nôn ra.