Ngôn Phi Ly chậm rãi lắc đầu, khó chịu không nói được.
Bắc Đường Ngạo dìu y đứng lên, cảm thấy toàn thân y như nhũn ra, hai tay lạnh cóng, bắt mạch cho y, nội tức hỗn loạn, nói: “Sao lại thế này? Thân thế ngươi không được khỏe, vừa rồi còn khăng khăng muốn đi. Ta nếu không tiễn, ngươi sao mà ra khỏi thành được chứ.”
Ngôn Phi Ly nhớ tới nụ cười ban nãy của hắn. Mình dù đứng trong góc phố, chỉ xa xa trông thấy, nhưng nụ cười của hắn lãnh diễm vô cùng, còn mang theo chút ngọt ngào mơ hồ, không khỏi thầm cay đắng, tự nhiên muốn phát hỏa.
“Vương gia không cần tiễn! Ta có thể tự về được, đa tạ vương gia quan tâm!”
Bắc Đường Ngạo không thấy y gọi mình là ‘Khiêm Chi’, cũng không phải là ‘môn chủ’, lại gọi là vương gia, thanh âm lạnh nhạt như vậy, không khỏi nổi giận. Nhíu mày: “Phi Ly, ngươi sinh khí cái gì? Có phải ngươi bị thương không? Sao nội tức bất ổn như vậy?”
“Ta không tức giận, cũng không thụ thương.”
“Ngươi bướng cái gì chứ?! Ta đã nói ở trước mặt ta đừng miễn cưỡng cơ mà!” Bắc Đường Ngạo thấy y không đáp, lòng cũng bốc hỏa. Mình thấy y thì hứng phấn vui mừng, muốn tề tựu với y, y lại giống như vội vội vàng vàng, muốn về cái vùng ngoại ô đó. Lúc này, cơ thể rõ ràng không khỏe, hỏi y thì lại bị coi như ngoại nhân.
“Ngươi rốt cuộc là làm sao?! Nếu ngươi không nói, ta sẽ đưa ngươi về phủ, bảo ngự y hảo hảo khám cho ngươi!”
“Không! Không được!” Ngôn Phi Ly lập tức phản đối, lại không biết mở lời thế nào.
Bắc Đường Ngạo hiểu lầm, buông y ra, cả giận nói: “Ngươi không muốn nói thì thôi, ra là ta xen vào việc của người khác. Ngươi không lo cho mình thì ta bào đồng làm chi!”
Ngôn Phi Ly biết hắn đã nổi giận, là lo cho mình. Nhưng việc này rất hệ trọng, y thực không có đủ dũng cảm để nói. Huống chi, ai biết hắn sẽ phản ứng thế nào? Nếu giống như năm đó…
Ngôn Phi Ly do dự bất an, ngẩng đầu, thấy sắc mặt đông lạnh đang nhìn mình chằm chằm, ngực nhói đau, vươn tay: “Khiêm Chi, ta, ta…”
“Ngươi không phải vừa gọi ta là vương gia sao? Giờ lại đổi giọng?”
“Ta không…” Ngôn Phi Ly đang nói, muốn giải thích một chút, lại hoa mắt một trận, trước mặt tối sầm, chậm rãi ngã xuống.
Bắc Đường Ngạo kinh hãi, vội vàng ôm lấy y. Những lời vừa rồi bất quá là vì nhìn vẻ bướng bỉnh cố chấp của y mà nói, hắn vốn không phải người dễ cáu, chỉ cao cao tại thượng, không thích ai không tuân theo mình, nhất lại là Ngôn Phi Ly. Nhưng lúc này nhìn y té xỉu trong lòng, toàn thân lạnh ngắt, sắc mặt tái nhợt, mới ý thức tình hình của y thực không ổn, không biết y bị làm sao. Vội vàng ôm lấy y, nhảy lên bờ tường, đường tắt về phủ.
…
Rất nhanh, Ngôn Phi Ly đã tỉnh lại, mở mắt trông thấy hoa văn điêu khắc xa lạ ở đỉnh giường, không biết đây là đâu, vừa muốn ngọ ngoạy ngồi dậy, đã nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Phi Ly, đừng ngồi dậy, ta lập tức sai người đi thỉnh đại phu.”
Ngôn Phi Ly nhìn chung quanh một lát, hỏi: “Đây là đâu?”
“Vọng Thước lâu trong vương phủ.”
Ngôn Phi Ly mơ màng nhớ lại, ngồi dậy: “Ta không sao. Khiêm Chi, không cần thỉnh đại phu.”
“Thế nào được.” Bắc Đường Ngạo nhíu mày: “Lúc này ngươi còn tưởng mình khỏe sao.”
Ngôn Phi Ly sợ hãi, vội kéo tay hắn: “Ta không phải tưởng mình khỏe. Ta, ta… Chuyện này không thể để người khác biết.”
“Ngươi rốt cuộc là bị làm sao? Phi Ly, đừng để ta lo lắng!” Bắc Đường Ngạo đã mất kiên nhẫn.
Ngôn Phi Ly im lặng một lát, kéo lấy ta Bắc Đường Ngạo qua, từ từ đặt vào bụng mình.
Bắc Đường Ngạo khó hiểu, nhướng mày nhìn y, đã thấy y cúi đầu, thần sắc kỳ dị, như hỉ mà không phải hỉ, ưu mà không phải ưu. Giây lát, đại não như bị người ta đập mạnh một phát, mắt mở lớn.
“Phi Ly, ngươi, chẳng lẽ ngươi…”
Ngôn Phi Ly không biết nói sao, chỉ gật đầu, lo lắng nhìn hắn, bàn tay hơi run lên.
Bắc Đường Ngạo trong nháy mắt, vui sướng đến cực hạn, chỉ cảm thấy máu trong thân như cuộn lên. Vừa kích động đứng dậy, lại nhìn thấy vẻ tái nhợt, tiều tụy của Ngôn Phi Ly, nháy mắt, hắn nhớ đến lời Thu Diệp Nguyên năm ấy: “Bắc Đường môn chủ, cơ thể của Ngôn tướng quân đã không thích hợp thụ thai. Gốc bệnh cũng không thể khỏi, cơ thể suy yếu, tương lai nếu sinh đẻ lần nữa, sợ sẽ nguy đến tính mạng.”
Mấy câu nói đó như một chậu nước lạnh, khiến thần chí hắn thanh tỉnh.
Lòng Bắc Đường Ngạo nổi sóng cuồn cuộn, sóng sau cuộn sóng trước. Nhớ tới mạch đập của Ngôn Phi Ly khi nãy, khí tức của y bất ổn, thân thể hư tổn, đang trong tình trạng mục nát, sao có thể chịu đựng việc thai nghén?
“Phi Ly, ngươi có chắc không? Có thể sai thì sao?” Bắc Đường Ngạo lo lắng.
Ngôn Phi Ly biến sắc, buông tay: “Có lẽ ta nghĩ sai…”
“Phi Ly, ta không có ý này…”
“Môn chủ, ta đi đã lâu, phải về thôi.” Ngôn Phi Ly không muốn nghe nữa, ngắt lời hắn, xoay người muốn xuống giường.
“Khoan, ngươi như thế này thì về sao được?” Bắc Đường Ngạo ôm lấy y, Ngôn Phi Ly muốn tránh cũng không tránh được. Bắc Đường Ngạo ép y ngồi xuống giường, đặt tay vào bụng y, cảm nhận khả năng tồn tại của một sinh mệnh: “Phi Ly, chuyện này không thể đùa được, chúng ta phải xác định rõ đã. Thu đại phu hai ngày nữa sẽ tới, đến lúc đó, hắn sẽ xem kỹ cho ngươi.”
Ngôn Phi Ly nói: “Khiêm Chi, nếu đây là sự thực, ngươi định làm gì?”
Bắc Đường Ngạo có chút ngỡ ngàng, cầm tay Ngôn Phi Ly: “Phi Ly, ngươi biết ta vui thế nào không. Ngươi đã cho ta một đứa con, đã mang đến cho ta một hài tử rất đáng tự hào, ta chỉ ước có thêm mấy đứa nữa ấy.”
Ngôn Phi Ly nhất thời thở dài, mỉm cười, tựa đầu lên vai hắn.
Bắc Đường Ngạo nắm chặt tay y, sau đó nói không nên lời.
Hai người ngồi lặng một lát, Bắc Đường Ngạo đột nhiên tỉnh táo lên: “Ngươi còn chưa dùng bữa sao? Ta thấy ngươi nôn ra toàn nước, rốt cuộc ngươi đã ăn cơm chưa?”
Ngôn Phi Ly lắc đầu: “Ta không muốn ăn.”
“Không được. Ngươi chờ một lát.” Bắc Đường Ngạo mạnh mẽ ép y quay về giưỡng, đi xuống lầu, một lúc sau quay lại. “Ta đã bảo người chuẩn bị cơm cho ngươi rồi.”
“Khiêm Chi, ta cần phải về. Ta ở đây… không tiện.”
“Ta đã cho người gọi Ly nhi tới, để nó dùng bữa với ngươi.” Bắc Đường Ngạo thản nhiên nói một câu, tạm thời xóa cái ý niệm muốn ly khai của Ngôn Phi Ly đi.
Sau một lúc, quả nhiên có phó nhân mang thức ăn tới đại sảnh, Bắc Đường Ngạo đỡ Ngôn Phi Ly xuống lầu, ngồi xuống trước bàn cơm.
Ngôn Phi Ly nhìn qua, toàn là những món nhạt vị thường ngày y thích ăn. Hạ nhân được Bắc Đường Ngạo sai lui, hắn tự mình múc một chén súp khai vị cho Ngôn Phi Ly.
Ngôn Phi Ly nhìn ra cổng, Bắc Đường Ngạo nghiêng người, nói: “Đã tới rồi.”
Quả nhiên, một lát sau, nghe tiếng gọi: “Phụ vương.”
“Vào đi.”
Diệu Nhật đi vào tiểu lâu, trông thấy Ngôn Phi Ly, hô lên một tiếng, ngay cả phụ vương cũng không để ý nữa, lập tức nhào tới.
Ngôn Phi Ly ôm lấy con, bế nó lên. Diệu Nhật ôm lấy cổ y, kêu to: “Nghĩa phụ, Ly nhi rất nhớ người.” Nó rất lanh lợi, biết nghĩa phụ thích gọi mình là ‘Ly nhi’, cho nên luôn tự xưng như vậy trước mặt y.
Lòng Ngôn Phi Ly vui sướng không nói nên lời. Hai tháng trời không gặp Ly nhi, thấy con trường thành không ít.
“Được rồi được rồi, nhanh ngồi xuống ăn cơm với nghĩa phụ ngươi đi.” Bắc Đường Ngạo ở bên, nói.
Ba người ngồi xuống, Ngôn Phi Ly vốn không muốn ăn gì, nhưng có Bắc Đường Ngạo và Ly nhi ở bên, cũng không thể không cùng động đũa với bọn họ. Hơn nữa, các món ở đây không nhiều dầu mở, lại cùng Ly nhi nói cười, bất giác đã ăn hết.
Bắc Đường Ngạo còn bảo Diệu Nhật ở lại, bảo nó rằng, chuyện của nghĩa phụ thì đừng nói với ai, kể cả Huy nhi. Diệu Nhật chu chu cái mồm, gật đầu đầu ý.
Dùng xong bữa, có Ly nhi bên cạnh, Ngôn Phi Ly không muốn về nữa. Ở mãi đến chạng vạng mới nhớ ra. Bắc Đường Ngạo lại không cho phép, nói: “Ta đã sai ngươi báo cho Lưu mã tràng rồi, nói ngươi muốn ở lại thành hai ngày.”
“Cái gì?!”
“Thu đại phu hai ngày nữa sẽ tới, chờ hắn chẩn bệnh cho ngươi xong hẵng, không ta cũng lo lắng.” Bắc Đường Ngạo cương quyết không cho phép y trở về. Ngôn Phi Ly bất đắc dĩ, lại nghe nói Lâm Yên Yên không ở trong phủ, dù có chút cố kỵ, nhưng vẫn nghe theo sự an bài của Bắc Đường Ngạo, tạm ở lại nam viện Vọng Thước lâu.