“Phu nhân?”
Cả Bắc Đường Ngạo lần Ngôn Phi Ly đều kinh ngạc, nhìn một Lâm Yên Yên đoan trang khoan thai.
“Nàng còn chưa qua tháng tử, sao đã ra đây?”
Lâm Yên Yên mỉm cười: “Phu quân, chàng nuông chiều thiếp thế sao? Sức khỏe của thiếp sớm đã ổn rồi.” Nhìn về phía Ngôn Phi Ly và Ly nhi trong lòng y, “Tối hôm đó chưa nhìn rõ hài tử thế nào, Ngôn tướng quân, có thể để ta ôm một cái không?”
Ngôn Phi Ly thoáng do dự, rồi cùng đưa Ly nhi ra.
Lâm Yên Yên ôm lấy Ly nhi, tinh tế quan sát, khen: “Thật là một đứa bé đẹp.” Liếc thấy mặt đất đầy đồ vật, hỏi: “Phu quân, hai người tổ chức Chu lễ cho Nhật nhi ư, sao không gọi thiếp? Xem hai người kìa, sao lại qua loa thế được.”
Nhật nhi?
Nháy mắt, Ngôn Phi Ly minh bạch nàng đang gọi Ly nhi.
Lâm Yên Yên trông thấy vật mà Ly nhi cầm trong tay, sắc mặt thoáng thay đổi, lại lập tức cười: “Hài tử này hảo thủ khí, lệnh bài của phu quân dĩ nhiên bắt được, có thể thấy tương lai sẽ là một Bắc Đường vương bình tĩnh, xuất sắc như phu quân.”
Bắc Đường Ngạo nhíu mày, không nói gì.
Ly nhi ở trong lòng nàng rất ngoan, để nàng ôm ấp, vỗ về.
Thực tế, nó thấy nữ nhân này rất tốt. Trong sự hiểu biết hữu hạn của nó, nữ nhân ôm nó chỉ có Thúy Nữ và một lão ma ma bất động. Thúy Nữ tàn tật, ma ma cũng không phải là một nữ nhân thật sự. Người này khác biệt hoàn toàn. Thân thể nàng mềm mại, thể hương của nàng ấm áp, thanh âm nàng dễ nghe. Tất cả Ly nhi đều chưa từng thể nghiệm. Đôi mắt nó mở to, nhìn nữ nhân đầu tiên trong cuộc đời mình, trong mắt đầy hiếu kì, không hề sợ hãi mà nghiền ngẫm.
Lâm Yên Yên cũng nhìn nó. Nhìn đứa trẻ ra đời trước Huy nhi, là nhi tử của phu quân và một người đàn bà khác. Trông thấy cổ đứa bé có một trường mệnh tỏa kim chế, lấy ra xem, ngạc nhiên hỏi: “Thật khéo, hài tử này và Huy nhi cùng ngày sinh.”
“Đúng.” Bắc Đường Ngạo ngồi xuống bên bàn, thản nhiên đáp.
“Hài tử đáng yêu quá, lại nghe lời, không khóc nháo. Phu quân, thiếp rất thích nó, thiếp nghĩ không cần đợi đến lúc Huy nhi đầy tháng đâu, hôm nay đưa nó về Trầm Mai viện luôn được rồi.”
“Cái gì?” Ngôn Phi Ly cả kinh.
Bắc Đường Ngạo cũng không ngờ, lặng lẽ không biết nói gì.
“Thiếp thấy cứ vậy đi. Dù sao hài tử để ở chỗ Ngôn tướng quân, sẽ quấy rối hắn. Sớm đưa Nhật nhi về, để thiếp chiếu cố đi.”
“Phu nhân, không sao, ta có thể chăm sóc nó.”
“Ngôn tướng quân, tướng quân một đại nam nhân lúc nào cũng kè kè hài tử thì bất tiện. Hơn nữa, Nhật nhi sớm muộn cũng sẽ về với chúng ta. Chỗ ta nhân thủ nhiều, lại có lão mụ tử đầy kinh nghiệm, nhất định sẽ nuôi dưỡng tốt Nhật nhi. Phu quân, chàng nói có phải không?”
Lâm Yên Yên ôn nhu cười.
Bắc Đường Ngạo và Ngôn Phi Ly nghe xong, nhất thời câm lặng.
Trong lòng Ngôn Phi Ly sao cam tâm. Nhưng trên danh nghĩa, y chỉ là nghĩa phụ của hài tử, có quyền gì mà đòi giữ nó không buông?
Bắc Đường Ngạo không còn cách nào, buộc lòng đáp: “Được rồi.”
Lâm Yên Yên nói: “Nhật nhi ta bế. Lan nhi, ngươi đi theo Ngôn tướng quân thu thập đồ đạc của hài tử, ta về trước.”
“Vâng.” Lan nhi tuân mệnh, liếc Ngôn Phi Ly một cái, tự nhiên đỏ mặt.
Lòng Ngôn Phi Ly cay đắng, chỉ có thể nén nhịn, đi vào nội thất thu xếp đồ đạc cho Ly nhi.
Ly nhi không hiểu thế nào là ly biệt, cũng không biết được bế đi đâu. Ban nãy nó chơi đùa đã mệt, dựa vào lòng Lâm Yên Yên thiu thiu, nhành mai và lệnh bài cùng rơi xuống…
…
Lâm Yên Yên bế hài tử trở lại Trầm Mai viện, đặt nó lên giường, gạt vạt áo ra, trông thấy cái bớt hoa mai đỏ thắm trước tiểu ngực, rõ ràng động nhân.
Lâm Yên Yên chỉnh sửa lại vạt áo hài tử, gọi nãi nương, bế nó xuống.
“Tiểu thư.” Lan Nhi trở về, trông thấy Lâm Yên Yên ngồi ngây ngẩn bên giường. “Tiểu thư, người không khỏe? Vì… thiếu gia đó.”
“Thiếu gia đó là thế nào, lần sau phải gọi là Nhật thiếu gia.”
“Vâng.”
“Đồ đạc đã thu thập xong chưa?”
“Rồi ạ, đã thu dọn ổn thỏa đưa về, Thúy Nữ kia cũng đã an bài.”
Lâm Yên Yên gật đầu, có chút lơ đãng.
Lan Nhi trông vậy, lựa lời: “Thật không ngờ, Ngôn tướng quân là một đại nam nhân lại chuẩn bị chu toàn cho Nhật thiếu gia như thế. Nô tỳ thấy tướng quân rất luyến tiếc Nhật thiếu gia! Sau này Ngôn tướng quân mà làm phụ thân, nhất định sẽ là một hảo phụ thân…”
Lâm Yên Yên nghe Lan Nhi thao thao bất tuyệt, nhìn khuôn mặt đỏ ửng, thần tình kích động của nàng ta, trong lòng khẽ động, cười: “Xem ngươi khen Ngôn tướng quân kìa, không phải muốn gả cho hắn chứ?”
Lan Nhi nghe vậy, lập tức càng đỏ mặt, nói: “Tiểu thư, tiểu, tiểu thư nói gì a?”
Lâm Yên Yên tinh tế quan sát sắc mặt nàng ta, dáng vẻ này nàng quá quen thuộc bởi nàng đã từng một thời như thế. Đột nhiên, trong đầu mơ hồ có một ý nghĩ.
“Lan Nhi, ta hỏi ngươi, nếu ngươi gả cho Ngôn tướng quân, ngươi có nguyện ý?”
Lan Nhi càng thêm xấu hổ, khả dĩ xuất huyết ấy, mãi mới trả lời: “Nô tỳ đâu xứng với Ngôn tướng quân…”
“Cái gì xứng với không xứng? Hắn tuy là tướng quân, nhưng bất quá chỉ là một thuộc hạ của môn chủ. Ngươi là nha hoàn tối thiếp thân của ta, dung mạo lại xinh xắn, là người tốt bụng, ta thấy rất xứng với hắn a.”
Lan Nhi vẫn đỏ mặt, cúi đầu không nói.
“Ngươi không nói gì, ta cho là ngươi đồng ý.”
“Nhưng, Ngôn tương quân, tâm ý của Ngôn tướng quân… không biết…”
“Việc này giao cho ta là được rồi, nhất định không bạc đãi ngươi.”
Lâm Yên Yên mỉm cười.