Hạt y nhân khẽ cắn môi, lại một chưởng nữa đánh tới. Khuôn mặt luôn như lãnh nhược băng sơn của hắc y nhân đã lộ ra vẻ tức giận, không chút khách khí đánh trả. Hai người trong khu rừng đen kịt, đấu qua đấu lại đã hơn mười chiêu.
Tướng mạo của cả hai giống hệt nhau, tuổi tác cũng tương tự, nhưng công lực lại có hơn có kém. Công lực của hắc y nhân rõ ràng cao hơn một bậc, lại thêm Lăng Thanh vừa bị gã đánh trúng mắt cá chân, xuất chiêu ít ưu thế hơn, cuối cùng cũng bị hắc y nhân chế ngự.
“Ngươi thật to gan, dám phản bội môn chủ ư?!” Hắc y nhân phẫn nộ, đau đớn quát hỏi.
“Không phải!” Lăng Thanh rống to: “Ta không phản bội chủ thượng!”
“Vậy ngươi bỏ trốn khỏi Thiên Môn là vì lẽ gì? Ngươi không biết rằng khi đã vào Thiên Môn, trừ phi bị gạch tên khỏi danh sách của môn chủ, có chết cũng không được rời đi sao? Huống chi chúng ta còn là tư vệ của chủ thượng, đã phát thề trước vong linh Bắc Đường vương!”
Toàn thân Lăng Thanh run rẩy, kích động mà đáp: “Đại ca, ngươi cũng quên rồi sao, liệt tổ liệt tông Lăng gia ta cũng đã phát thề, kiếp này tuyệt không phản bội chủ thượng!”
Lăng Chu tức giận có chút bình tĩnh lại: “Vậy vì sao ngươi không chờ sự cho phép của môn chủ đã ly khai?”
Lăng Thanh nghiến răng, không lên tiếng.
“Ngươi nói mau! Nếu không chẳng cần chờ môn chủ cho phép, ta cũng không tha cho ngươi đâu!”
“Ta, ta muốn đi tìm một người…” Lăng Thanh cúi đầu, thấp giọng nói.
“Ngươi!” Lăng Chu đã biết hắn muốn tìm ai, cho dù gã luôn lãnh ngạnh với hắn, đối với người đệ đệ ruột thịt yêu hơn cả tính mạng, vì một nam nhân làm ra cái chuyện này, vẫn đau lòng vô cùng.
“Ngươi có biết mình đang làm gì không hả? Ngươi có biết hắn là người thế nào với môn chủ không? Ngươi dám…” Lăng Chu không thể nói tiếp.
“Ta biết.” Lăng Thanh đáp, đột nhiên ngẩng đầu: “Thế nhưng hắn đã ly khai, không phải là người của môn chủ nữa. Hiện tại hành tung bất minh, ta muốn đi tìm hắn. Đại ca, ngươi thả ta đi, ngươi để ta đi tìm hắn…”
“Chát!”
Tiếng bạt tai vang vọng, cái tát cho Lăng Thanh. Lăng Chu giận đến phát run: “Ngươi còn không biết hối cải!”
Lăng Thanh đưa tay chạm má, không nói.
“Ngươi cho rằng hắn đã rời khỏi môn chủ là ngươi sẽ có cơ hội? Ngươi cho rằng môn chủ thả hắn đi, thì sẽ không quan tâm đến hắn nữa? Không nói nhân hải mang mang (*), ngươi đi đâu tìm hắn, mà có tìm được thì sẽ thế nào? Ngươi nghĩ hắn sẽ thích ngươi ư?”
(*) nhân hải mang mang: biển người mênh mông.
Lăng Thanh cúi thấp đầu, một lát lại nhẹ nói: “Hắn sẽ không thích ta, ta biết.”
Trong mắt người kia, trong lòng y, chỉ có một mình môn chủ, điều này, huynh đệ bọn hắn đều rõ ràng vô cùng.
“Vậy vì sao còn muốn đi tìm?”
Lăng Thanh nhìn người bào huynh (anh ruột) của mình, mù mờ hoang mang đáp: “Ta cũng không biết… Ta chỉ biết mình muốn tìm hắn, muốn ở bên cạnh hắn. Cho dù trong mắt hắn không có ta, cho dù ta chỉ là phó dịch của hắn, không sao cả… Tóm lại, tóm lại ta không muốn để hắn một mình… Đại ca, ngươi nói xem, có phải kiếp trước ta thiếu hắn?”
Lăng Chu nhìn bộ dạng này của đệ đệ, không trả lời.
Hai người im lặng hồi lâu, gió gợi tiếng của lá trong khu rừng tĩnh lặng, còn có cả tiếng thú vật ban đêm huýt gọi.
“Đại ca?” Lăng Thanh dò xét gọi.
“… Ngươi đi đi.” Lăng Chu thở dài, giải huyệt đạo cho hắn.
Lăng Thanh đứng dậy, đột nhiên do dự: “Đại ca, ta đi, ngươi sẽ nói thế nào với môn chủ?”
“Không cần ngươi lo. Lăng gia chúng ta đời đời làm ám vệ cho Bắc Đường vương, thiếu một người, còn người khác.”
“… Đại ca, ta, ta có lỗi với ngươi! Cũng có lỗi với môn chủ! Ta…”
“Đừng nói nữa! Nếu ngươi không đi, ta sẽ đổi ý đó!”
Lăng Thanh cả kinh, vội vàng: “Vậy ta đi!”
Lăng Chu nhìn theo bóng dáng nhanh chóng tiêu thất vào rừng cây của hắn, đợi mọi chuyện đã xong xuôi, gã mới quay lại, đột nhiên quỳ xuống.
“Thuộc hạ tham kiến môn chủ.”
Một bóng dáng bạch sắc chậm rãi xuất hiện, không có tiếng động, tựa như quỷ mị.
“Đứng lên. Ngươi làm tốt lắm, sau này nhớ duy trì liên lạc với hắn.”
“Vâng.” Lăng Chu sớm đã khôi phục diện vô biểu tình, nhưng lúc này, vẫn không nhịn được có chút xúc động.
“Môn chủ, Lăng Thanh hắn, hắn chỉ nhất thời si mê Ngôn tướng quân, đợi một thời gian, sẽ tỉnh ngộ…”
Bắc Đường Ngạo mỉm cười, ngắt lời gã: “Ngươi không cần nói cho hắn, bản tọa sẽ không lưu tâm.”
Chính vì nỗi si mê này mới có thể thành tâm đi tìm người kia, cũng sẽ hảo hảo bảo hộ y — tuy rằng người kia cũng chẳng cần ai bảo hộ.
“Có lẽ, hắn đừng tỉnh ngộ sẽ tốt hơn…” Bắc Đường Ngạo ngẩng đầu, xuyên thấu qua tầng tầng cây, trông lên những vì sao lấp lánh. Ngôn Phi Ly tựa như một trong những vầng tinh tú này, lặng lẽ thủ hộ đã nhiều năm, hắn cũng hy vọng, bên cạnh y luôn có một người, có thể vĩnh viễn tận tâm bảo hộ y như thế.
— tiếp theo, sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra. Phi Ly, ta cần phải tạm thả ngươi đi. Nhưng ta sẽ phái một người, thay ta tìm ngươi trước, luôn ở bên ngươi…