Buổi tối, khi Bắc Đường Ngạo trở về, Lâm Yên Yên liền đem việc này nói với hắn, lập tức bị hắn phản đối.
“Vì sao?”
“Ta nói không được là không được!”
“Phu quân, chàng thật bá đạo. Chàng đã hỏi Ngôn tướng quân chưa mà biết không được? Ngôn tướng quân cũng đã ba mươi tuổi rồi. Nam nhân ba mươi, là tuổi thành gia lập nghiệp. Hắn thân là đệ nhất đại tướng, đi theo chàng đã nhiều năm, công huân xuất sắc, chiến tích hiển hách. Chàng thân là chủ thượng của hắn, chẳng lẽ không quan tâm đến chung thân đại sự của hắn sao?” Lâm Yên Yên vô cùng ngạc nhiên, nhưng khẩu khí vẫn không nhanh không chậm, từng chữ thuyết phục.
“Nói chung, chuyện này nàng không cần lo!” Bắc Đường Ngạo lạnh lùng nói, đứng dậy ly khai khỏi phòng.
Sau khi trở lại Tổng đà, bởi vì Lâm Yên Yên mang thai, thân thể không tiện, Bắc Đường Ngạo liền dọn đến Nhã Hương cư ở sườn đông trong Trầm Mai viện. Hiện tại, tuy hài tử đã ra đời, nhưng theo quy củ, chưa đầy tháng thì phu thê không thể chung phòng. Bởi vậy, hắn vẫn ngủ lại ở chỗ kia.
Lâm Yên Yên lần đầu thấy Bắc Đường Ngạo lãnh ngạnh bác bỏ nàng như vậy, cảm thấy có chút xấu hổ buồn bã, cũng không thể giải thích được tại sao.
“Tiểu thư, môn chủ, môn chủ hình như không đồng ý…” Lan Nhi vốn ở ngoài phòng, nhưng những lời đối thoại vừa rồi của hai người, nàng nghe rất rõ ràng, hai mắt lúc này rưng rưng, thương tâm không nguôi.
“Ngươi không phải lo lắng, ta sẽ làm chủ cho ngươi.” Lâm Yên Yên bình tĩnh nói.
…
Ba ngày sau, Bắc Đường Diệu Huy đầy tháng. Các tướng lĩnh và quản sự trong Thiên Môn đều đến tham gia, còn mang theo rất nhiều quà mừng.
Kỳ thật Bắc Đường Ngạo không thích náo nhiệt, với nhưng chuyện lặt vặt này càng không hứng thú. Nhưng trong mắt mọi người, đây chính là lễ đầy tháng trưởng tử của hắn, không cần hắn lo liệu, cũng có người tự nguyện giúp. Huống hồ, nương gia của Lâm Yên Yên cũng là gia tộc quyền cao chức trọng, rất nặng lễ nghĩa.
Trong đại viện của Trầm Mai viện, khách quý chật nhà, bầu không khí từng bừng không thua hôm giao thừa. Ngôn Phi Ly đương nhiên cũng tới tham dự, dâng tặng hạ lễ của mình.
Đây là sự kiện đại hỷ đầu tiên của môn sau tân niên, tất cả mọi người đều vui vẻ vô cùng. Ngôn Phi Ly bị vài lão bộ hạ lôi kéo uống rượu dồn dập. Y vốn là một người có tửu lượng khá, nhưng từ lúc thân thể phải chịu nhiều tổn hại, giờ không chịu nổi tửu lực, thường ngày cũng phải hết sức kiềm chế. Chỉ là dạo này nhiều chuyện khổ não, từng đợt từng đợt, trong lòng phiền muộn, nên không tiết chế nữa.
Uống mấy chén lót bụng, cảm giác nóng nực chậm rãi xuất hiện, giống như hỏa thiêu.
“Ngôn tướng quân, đã lâu không uống cùng ngài, hôm nay chúng ta phải uống vài chén mới được!” Trầm phó tướng dáng vẻ cao hứng bừng bừng, như thể là con hắn đầy tháng không bằng.
Ngôn Phi Ly ha ha cười: “Hảo! Hôm nay ta sẽ bồi các huynh đệ, không say không về!”
…
Bắc Đường Ngạo buồn chán nghe âm thanh đàn ca.
Việc này không biết do ai thu xếp, vậy mà cũng mời được gánh hát ca vũ nổi danh kinh thành, đang biểu diễn trước mắt đây. Trong Thiên Môn cấm chế sâm nghiêm, rất ít khi mới những hí tử thế này vào, chỉ có những hoạt động do đích thân môn chủ tiến hành mới có thể sắt xếp chút tiết mục. Chính vì vậy, đại gia mới phá lệ mà dễ dãi, không quá khắt khe như trước.
Bắc Đường Ngạo chậm rãi nhìn bốn phía, trông thấy mấy tướng lĩnh đang mời rượu Ngôn Phi Ly, không khỏi nhíu mày.
Không biết ai đó đề nghị muốn trông thấy tiểu thế tử, Lâm Yên Yên mới để nãi nương bế hài tử ra. Mọi người trông thấy, tất nhiên không thể thiếu những lời khen ngợi rằng hài tử trông đẹp thế nào, tương lai tiền đồ tốt ra sao.
“Ngôn tướng quân, không biết lúc nào mới có thể uống rượu mừng đầy tháng cho nhi tử của ngươi a?”
“Ngôn tướng quân còn không mau rước lão bà đi! Tràm phó tướng, ngươi phải hỏi lúc nào mới có thể uống rượu mừng của thượng tướng quân chứ.”
Trầm phó tường vỗ đầu, cười: “Đúng đúng, là ta hồ đồ, không có lão bà sao có nhi tử a!”
Tất cả mọi người đều cười ha hả.
Mấy vị tướng lĩnh này, lớn hơn hoặc nhỏ hơn Ngôn Phi Ly vài tuổi, nhưng đều đã thành gia lập nghiệp, có nhi có nữ.
“Ngôn tướng quân, nhi tử của môn chủ cũng đã đầy tháng, ngươi cũng nên cân nhắc chuyện đại sự của bản thân đi.” Trầm phó tướng vỗ vỗ vai Ngôn Phi Ly, sang sảng nói.
Ngôn Phi Ly cười cười, không đáp lại, chỉ cạn thêm một ly rượu, sắc mặt hơi ửng hồng.
“Ngôn tướng quân, nếu ngươi vừa ý khuê nữ nhà ai, nói với lão ca ta, lão ca ta sẽ làm mối cho ngươi!” Đại hán râu quai nón bên cạnh vỗ ngực nói.
Có người lại kêu lên: “Nếu để lão Trương ngươi đi làm mai, ai dám gả cho Ngôn tướng quân a! Đừng có phá hư chuyện tốt của Ngôn tướng quân chứ.”
Mọi người càng cười ngất trời.
Ngôn Phi Ly được bầu không khí vui vẻ này xoa dịu, cảm giác buồn rầu không còn, cười đáp: “Không cần phải làm mai, các vị huynh đệ uống với ta mấy chén là vui rồi.”
Bắc Đường Ngạo ở bên kia giao tiếp với mọi người, tâm tư lại bay đến bên Ngôn Phi Ly. Hai người tuy cách nhau một khoảng cách, nhưng với nội công thâm hậu của Bắc Đường Ngạo, ngưng thần tụ lực, dù ồn ào vẫn nghe rõ cuộc trò chuyện của bọn họ, không khỏi thầm uất hận người muốn làm mai cho y sao gần đây nhiều vậy! Lại thấy Ngôn Phi Ly uống từng chén từng chén liên tục, có chút lo lắng.
Buổi tối, tửu yến cuối cùng cũng kết thúc, Bắc Đường Ngạo đi tiễn mấy vị khách nhân tử Nam Cung, trở lại viện đã không thấy bóng dáng Ngôn Phi Ly. Khách khứa từng tốp rời đi, Bắc Đường Ngạo trở lại Lưu Hương cư xem Huy nhi và Ly nhi. Ly nhi không biết thế nào, ngủ không ngủ, vẫn khóc suốt không ngừng, miệng vẫn gọi “cha.” Nãi nương và thị nữ bên cạnh đều cho rằng nó nhớ môn chủ, nhưng chỉ có Bắc Đường Ngạo và Thúy Nữ câm điếc mới biết người nó gọi ai. Bắc Đường Ngạo có chút bất lực, dỗ dành hồi lâu mới vỗ về được nó.
Bắc Đường Ngạo muốn về Nhã Hương cư, nhưng lại gặp Lâm Yên Yên ở hành lang.
“Phu quân, chàng muốn đi đâu?”
“Tối rồi, nàng vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”
Lâm Yên Yên phất nha hoàn phía sau đi, đến bên hắn, hai má đỏ bừng, nhỏ giọng: “Phu quân lẽ nào đã quên, hôm nay Huy nhi đã đầy tháng rồi.”
Bắc Đường Ngạo minh bạch nàng muốn ám chỉ mình nên quay lại chủ ngọa, nhưng chỉ nói: “Hôm nay nàng cũng vất vả rồi, sớm quay về nghỉ ngơi đi.” Nói rồi xoay người ly khai.
Ra khỏi Lưu Hương cư, Bắc Đường Ngạo không về Nhã Hương cư, mà tránh mọi người, lặng lẽ đi về Trúc viên. Đẩy cửa phòng, trong phòng chỉ có mỗi một ngọn trản nến, tựa tỏ tựa mờ, buồng trong mơ hồ truyền ra tiếng ưm a.
Bắc Đường Ngạo biến sắc, chậm rãi đẩy cửa buồng, trên chiếc giường tối mờ, có hai người y sam lộn xộn dây dưa, cùng quay đầu lại.