• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao nàng lại ở đây? Không phải thân thể khó chịu, cần nghỉ ngơi sao?” Bắc Đường Ngạo nhíu mày, hỏi.

“Đột nhiên thiếp muốn xem pháo hoa, mới đến đây.” Nhãn thần của Lâm Yên Yên vẫn nhìn chòng chọc vào hài tử trong lòng Ngôn Phi Ly.

Đứa bé này…

“Ngôn tướng quân, là con tướng quân sao? Giống tướng quân đấy.”

Ngôn Phi Ly vô thức ôm chặt lấy con, không biết phải trả lời thế nào. Ly nhi cũng chẳng thức thời gì cả, đột nhiên bật cười khanh khách, vươn tay về phía Bắc Đường Ngạo.

“Cha cha, ôm!”

Thời gian gần đây, Bắc Đường Ngạo không có thời gian rỗi rãi đến thăm con, không biết những từ Ly nhi học được đầu tiên, chính là những từ này.

Bắc Đường Ngạo ôm lấy Ly nhi, thở dài, nhìn sắc mặt trắng bệch của Lâm Yên Yên, nói: “Yên Yên, nó không phải nhi tử của Ngôn tướng quân, là nhi tử của ta.”

Tuyết từng bông từng bông rơi xuống, hòa lẫn vào pháo hoa còn đang phát sáng trên bầu trời, tràn ngập trong ngày Tết vui vẻ.

Sắc mặt kiều diễm của Lâm Yên Yên trở nên hơi tái, cơ thể run run, được nha hoàn phía sau đỡ lấy.

“Phu quân, chàng nói gì?”

“Ta nói, đây là nhi tử của ta.”

Lâm Yên Yên ngỡ ngàng nhìn Ly nhi, lại nhìn Bắc Đường Ngạo.

Kỳ thực nàng đã thấy rõ dung mạo hài tử này, lòng mơ hồ đã đoán ra. Hài tử này, phải bảy phần giống Bắc Đường Ngạo.

Ngôn Phi Ly trông sắc mặt nàng, tâm trạng có chút không đành lòng.

Trượng phu của mình, đột nhiên ôm một đứa trẻ xuất hiện trước mặt mình, công bố nó là cốt nhục của hắn, thế thì ai chẳng hoảng sợ lúng túng.

Nhưng đây là việc một ngày nào đó nàng cũng sẽ biết. Tương lai, hài tử của y không khéo còn phải gọi nàng là mẫu thân…

“Chuyện này để sau nói tiếp. Tuyết rơi rồi, nàng về nghỉ trước đi.” Bắc Đường Ngạo cũng không ngờ chuyện sẽ bị Lâm Yên Yên biết dưới hoàn cảnh này. Mặc dù hắn không muốn hoàn toàn giấu diếm, nhưng bây giờ không phải là cơ hội tốt để giải thích.

Nhãn thân của Lâm Yên Yên vẫn dõi lên khuôn mặt Ly nhi, chăm chú một lát, mới chậm rãi nhấc chân, lướt qua Ngôn Phi Ly.

Đột nhiên Ngôn Phi Ly hơi rùng mình. Ánh mắt nàng thâm trầm mờ mịt, như thiên niên u đàm, dưới sóc phong đại tuyết (*), thật lạnh hết sức.

(*) sóc phong đại tuyết: sóc – trăng non, trăng lưỡi liềm; phong – gió; đại – lớn; tuyết – … snow =]

“Phi Ly, ngươi bế con về trước đi.” Bắc Đường Ngạo kéo lại chiếc áo lông chồn nhỏ cho Ly nhi, đưa nó vào vòng tay Ngôn Phi Ly.

Ngôn Phi Ly cũng không nói gì, chỉ ôm con, xoay người trở về Trúc viên.

Đêm hôm ấy, Ngôn Phi Ly thấp thỏm không yên, không thể ngủ được. Chẳng biết môn chủ sau khi quay về sẽ giải thích thế nào. Sau khi giải thích xong thì hài tử sẽ ra sao?

Nhớ lại ngày này năm ngoái, bản thân giãy dụa khổ sở trên chiếc giường này. Loại cảm giác đau đớn như bị xé rách, đập vụn khiến y nghĩ đến còn rùng mình. Bây giờ, tiểu gia khỏa ngày ấy từ trong cơ thể mình chui ra đang ngủ say bên cạnh, khuôn mặt nhỏ còn chưa rõ nét, đã thấy dáng dấp sau này sẽ cực hảo rồi. Không biết mai đây, số phận sẽ đón chào nó như thế nào.

Không! Hài tử này nhất định sẽ tốt số hơn mình! Bởi vì nó không chỉ là con y, mà còn là nhi tử của Bắc Đường Ngạo!

Chỉ là, Lâm Yên Yên, không biết nữ nhân ấy có thể chấp nhận Ly nhi được không? Cũng không biết khi biết chuyện, nàng sẽ bị đả kích thế nào?

Ngôn Phi Ly là một nam nhân, y không thể lý giải tâm tư phụ nữ, mặc dù y và Lâm Yên Yên đều yên Bắc Đường Ngạo.

Nhiều năm qua, tình yêu của y là không lý do, không cầu xin, không vọng tưởng, cũng… không quyền lời. Còn Lâm Yên Yên, khác y.



Sáng hôm sau, Ngôn Phi Ly rời giường, đang tay y vật cho con thì phó dịch của Trầm Mai viện tới, nói rằng phu nhân muốn gặp y.

Tay Ngôn Phi Ly chợt dừng lại, đáp: “Biết rồi, qua ngay.”

Vội vàng giao con cho Thúy Nữ, đi tới Lưu Hương cư. Bốn phía của Nhã thất đều có hỏa bồn, huân hương tự nhiên, ấm ấm áp áp, thanh thanh nhã nhã.

Lâm Yên Yên ngồi sau màn che, không nhìn rõ hình thái.

“Phi Ly kiến quá phu nhân.”

“Ngôn tướng quân không cần đa lễ, thỉnh ngồi.” Thanh âm của Lâm Yên Yên vẫn nhẹ nhàng ôn nhu như vậy, nhưng đã không giống so với ngày trước, mang theo chút hậm hực, và một chút uể oải.

“Ngôn tướng quân, ta và tướng quân không cần quanh co nữa. Đêm qua tướng quân đã ở đó, môn chủ nói hài tử trong tay tướng quân đó là cốt nhục của hắn. Việc này tướng quân đã biết.” Không phải là một câu hỏi, mà là một câu khẳng định.

“Vâng.” Trong đầu Ngôn Phi Ly đã có chuẩn bị, thản nhiên trả lời.

“Ta nghe nói hài tử đó nhận tướng quân làm nghĩa phụ?”

“… Vâng.”

“Ngôn tướng quân, tướng quân hình như rất thân với hài tử a. Đêm qua hấp tấp, thoáng nhìn thôi, thật là một hài tử thông minh lanh lợi. Tương lai nhất định là hảo tướng mạo. Ha ha, còn thập phần giống môn chủ nữa chứ…”

Ngôn Phi Ly chưa hiểu ý nàng, không dám đối đáp, nhưng nghe giọng điệu, thấy tâm trạng nàng có chút bất an.

“Ngôn tướng quân, tướng quân thấy chuyện này có kỳ quái không. Phu quân của ta, có con với một nữ nhân khác ở bên ngoài, việc này tướng quân là thuộc hạ còn biết, ta lại như ếch ngồi đáy giếng.”

“Phu nhân, chuyện này… Môn chủ cũng không hẳn định che giấu.”

“Nga? Ngôn tướng quân, tướng quân thật trung thành với môn chủ.” Vẫn không rõ ý tứ của Lâm Yên Yên, khẩu khí nàng tựa hồ ẩn dụ trào phúng.

“Thuộc hạ đối với môn chủ, luôn tận tâm tận lực.”

“Tướng quân đối với môn chủ tận tâm tận lực, chẳng hay có đối với chủ mẫu ta như vậy?”

“Tất nhiên… Giống như với môn chủ.”

Lâm Yên Yên nhìn ra được sự do dự trong nháy mắt của y, khẽ bật cười.

“Đã vậy, Ngôn tướng quân, ta hỏi tướng quân chuyện này, tướng quân nhất định phải trả lời.”

“Vâng.” Tim Ngôn Phi Ly nảy nhẹ, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

“Ta chỉ hỏi tướng quân, hài từ đó là con của môn chủ với ai?” Lâm Yên Yên chậm rãi phát ra từng từ, hỏi.

“… Thuộc hạ, không biết.”

“Không biết a…” Lâm Yên Yên nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Từ trong tấm màn truyền ra tiếng va chạm của ly trà, giòn giòn khe khẽ. “Ngôn tướng quân, tướng quân là nghĩa phụ của hài tử, sau khi hài tử được đưa về không tới Trầm Mai viện, lại được gửi nuôi ở Trúc viên của tướng quân, tướng quân bây giờ trả lời không biết, có phải hơi miễn cưỡng.”

Ngôn Phi Ly không biết đêm qua môn chủ nói thế nào với Lâm Yên Yên, cũng không biết nàng rốt cuộc đã biết được bao nhiêu, lúc này thực sử không dám liều lĩnh nói tiếp. Bởi chuyện này phát sinh thật đột ngột, hai người đều trở tay không kịp. Sáng sớm nay, y đã bị Lâm Yên Yên gọi tới, chưa kịp bàn với môn chủ.

Đúng lúc Ngôn Phi Ly không biết phải làm sao, cánh cửa Nhã thất chợt được đẩy nhẹ ra, Bắc Đường Ngạo chậm rãi đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK