“… Cứ từ từ, Ngôn tướng quân hảo hăng hái a!” Bắc Đường Ngạo chậm rãi mở miệng, thần sắc như thường, nhưng trong ánh mắt băng lãnh lại nhuốm thêm phần sương lạnh, giọng điệu cũng không thể cho là nhẹ nhàng.
Ngôn Phi Ly đứng dậy, đầu óc hỗn loạn, nhưng cũng không nói gì, chỉ siết chặt hai tay.
“Đây là cô nương nhà nào, sao mà may mắn được nằm trên giường của Ngôn tướng quân vậy?”
Nữ tử vốn đang cúi đầu, nghe vậy thì run lên, vội vàng quỳ bụm xuống trước Bắc Đường Ngạo.
“Môn chủ, không, không, không phải vậy, ngài, ngài hiểu lầm rồi…”
“Hiểu lầm?” Bắc Đường Ngạo nhìn Lan Nhi đang nơm nớp lo sợ, thanh âm càng chậm chạp: “Hai người các ngươi nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ, y sam bất chỉnh ở trên giường, còn nói ta hiểu lầm ư?”
“Ta hiểu lầm cái gì? Nói!” Bắc Đường Ngạo đột ngột quát một tiếng, khiến cả hai người đều thót tim.
Lan Nhi chưa từng thấy môn chủ khủng bố như vậy, sợ đến mặt cắt không giọt máu, cả người mềm nhũn, ngã xuống đất, rét run.
Ngôn Phi Ly quỳ gối bên cạnh nàng: “Việc này là hiểu lầm, thỉnh môn chủ bớt giận?”
Bắc Đường Ngạo thấy Ngôn Phi Ly vì nữ nhân đó mà cầu tình, trong lòng càng nổi giông tố. Đủ loại cảm xúc dồn đến, khiến nộ khí của hắn bùng lên cao ngất. Vung mạnh tay, tát một cái trời giáng lên khuôn mặt Ngôn Phi Ly, khiến y ngã về phía giường.
“A!” Lan Nhi kêu lên, nhào tới trước, run rẩy nói: “Môn chủ, không phải do Ngôn tướng quân, là, là lỗi của nô tỳ. Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không dám nữa…”
“Cút! Ngươi là cái thá gì, ngươi mà xứng nằm trên giường hắn ư? Lập tức cút ngay cho ta!”
Lan Nhi sợ đến nỗi mắt mày thất sắc. Nàng luôn kính nể môn chủ, giờ thấy hắn thô bạo vậy, một câu cũng không dám nói thêm, hốt hoảng chạy ra khỏi cửa.
Lan Nhi vừa rời đi, Bắc Đường Ngạo lập tức túm lấy Ngôn Phi Ly, ném hắn vào giường, quát: “Các ngươi rốt cuộc đã làm cái gì?”
Ngôn Phi Ly bị cái tát của hắn làm choáng váng đầu óc, khóe miệng còn vệt máu trào ra, hắn có quát hỏi cũng không trả lời được, chỉ chăm chú nhìn hắn, cắn môi không lên tiếng.
“Ngôn. Phi. Ly. Ta hỏi lại lần nữa, các ngươi rốt cuộc đã làm gì?”
Ngôn Phi Ly gắng sức nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn: “Ngươi không tin ta?”
Bắc Đường Ngạo khẽ run lên, hai tay buông lỏng.
Kỳ thật, tâm ý của Ngôn Phi Ly đối với hắn, hắn rõ ràng hơn bất kì ai. Chỉ là nghĩ đến chuyện Lâm Yên Yên từng đề cập với hắn, khiến hắn rất để tâm. Hôm nay lại nghe các tướng lĩnh muốn làm mai cho y, càng khiến hắn tâm phiền ý loạn.
Ban nãy bất ngờ thấy y và một nữ nhân trên giường dây dưa ám muội, lòng như bị vật gì đó nhéo vào, rất đau. Một ngọn lửa không tên bùng lên, hận không thể thiên đao vạn quả nữ nhân kia, rồi bóp chết Ngôn Phi Ly. Lúc này nghe y chất vấn, giọng nói lộ ra vẻ tuyệt vọng, mới minh bạch mình đang ghen.
Bắc Đường Ngạo chậm rãi buông y ra, thấy nhãn thần đau đớn bi thương của y, lòng thắt lại: “Ta không phải không tin ngươi, chỉ là nhìn cảnh tượng này, ai có thể không nghi ngở.” Trông thấy má trái của y sưng lên, có chút hối hận, vừa rồi hắn nổi giận, vung tay mà không cân nhắc, đã tát lên khuôn mặt này rồi.
“Ta hạ thủ quá nặng… Vì sao ngươi lại cầu tình cho nữ nhân đó?”
“Không vì gì cả.” Ngôn Phi Ly đàm đạm, bờ má tê dại, mất hết cảm giác.
Bắc Đường Ngạo lạnh nhạt nói: “Ngươi có biết nữ nhân đó có ý đồ với ngươi? Nếu không phải ta vào đúng lúc, không biết sẽ phát sinh chuyện gì.”
Ngôn Phi Ly cắn răng: “Ngươi vẫn không tin ta.”
“Đây là hai việc khác nhau! Ngươi không muốn giải thích gì sao?”
Ngôn Phi Ly không lên tiếng.
Bắc Đường Ngạo đứng bật dậy, mặt đày vẻ lo lắng, hận nói: “Ta sẽ điều tra rõ chuyện này.”
Sau đó, phất tay áo rời đi.
…
Lao ra khỏi Trúc viên, một trận gió lạnh kéo tới, mang theo hơi lạnh thấu xương, thổi tắt ngọn lửa thịnh nộ của hắn.
Bắc Đường Ngạo không phải không biết chuyện này cổ quái. Lúc đầu có lẽ tại hắn nổi cơn ghen, bị sự đố kị chiếm giữ tâm hồn. Nhưng cũng phải nói đến cái thái độ gì cũng không nói của Ngôn Phi Ly. Nếu muốn hắn tin, cho dù chỉ nói có một câu, có vô lý thế nào bản thân cũng có thể bỏ qua, sẽ tuyệt không khó chịu thế này.
Thật ra là khó chịu cái gì, hắn cũng không biết. Chỉ là dáng vẻ tĩnh mịch này của Ngôn Phi Ly khiến hắn càng phẫn nộ, có một cảm giác không được tín nhiệm.
— nguyên lai, cả hai ta đều chưa tin tưởng nhau a!
Bắc Đường Ngạo chợt phát hiện ra sự thực này, lòng đau nhức khắc khoải.
— hai ta như thế này thì liên quan gì đến nhau? Không tin tưởng nhau cũng là đương nhiên thôi.
“Ha ha…” Bắc Đường Ngạo đột nhiên phát ra tiếng cười khẽ, vị tanh nồng trào lên yết hầu, lại bị hắn nuốt mạnh xuống.
— thấm thoát, trong lòng ta ngươi đã quan trọng như vậy…
Bắc Đường Ngạo thầm quyết tâm, đem tâm trí đang dao động tàn khiến nội tức tán loạn ép xuống. Nhưng hắn thập phân rõ ràng, Minh Nguyệt thần công hoàn hảo của mình, cuối cùng đã xuất hiện vết nứt.
— loại quan hệ này vốn không nên tồn tại. Nếu không phải có Ly nhi, hôm nay chúng ta vẫn là chính mình trước kia.
Trong đầu Bắc Đường Ngạo, thình lình có một ý niệm.