• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương kỳ thêu ngân long phấp phới từ xa, tiếng vó ngựa dần đến gần, xe sáu ngựa kéo cao quý khí phái trái phải được bảo vệ, có vẻ nổi bật.

Ngôn Phi Ly xoay lưng, lúc đoàn xe đến gần, trống ngực dồn dập.

“Phụ vương, bao giờ chúng ta tới mã tràng a?”

“Sắp rồi.” Bắc Đường Ngạo nghiêng người ngồi trên trường tháp của xe, mỉm cười đáp.

“Phụ vương, vậy mã vương trông thế nào? Có lợi hại như Mặc Tuyết của phụ vương không?”

“Phụ vương cũng chưa từng thấy. Có lẽ Mặc Tuyết vẫn lợi hại hơn chút chút.”

“Ta cũng nghĩ vậy.” Bắc Đường Diệu Nhật ghé người vào hắn, “Phụ vương, vậy chúng ta có đi săn không?”

“Ngươi còn quá nhỏ, sẽ ngã từ lưng ngựa đó.” Bắc Đường Ngạo trêu chọc.

“Ai nói thế.” Bắc Đường Diệu Nhật nhăn mày, “Ta rất lợi hại, Minh Nguyệt thần công tầng thứ nhất phụ vương dạy ta, ta đều bồi được.”

“Vậy thì có gì? Chờ ngươi luyện thành mới coi là lợi hại.”

“Hanh!” Bắc Đường Diệu Nhật bĩu bĩu cái miệng nhỏ, biểu cảm lạnh lùng, leo xuống người phụ vương, ngồi sang bên cạnh. Năm nay chưa đến bốn tuổi, tính tình đã dần rõ, đầu óc thông minh, học đâu nhớ đấy, so với Bắc Đường Ngạo đương nhiên còn luyện thần công sớm hơn một năm.

Bắc Đường Ngạo vừa rồi cố ý kích con, giờ thấy nó giận dỗi, không không để ý, để nó ngồi cạnh.

Rốt cuộc, Bắc Đường Diệu Nhật vẫn là một hài tử, bị phụ thân lạnh nhạt một hồi, dần thấy không có gì thú vị, tiện tay mở cửa sổ, vén rèm nhìn ra ngoài, thấy thảo nguyên xanh mướt gần ngay trước mặt, bích sắc mênh mông.

Nó từ nhỏ ở tại Phù Du cư, nửa năm trước mới đến Diêu Kinh, cũng chưa từng xa nhà, chỉ mới xem qua chút cảnh vật trên đường lên kinh. Đây là lần xuất ngoại đầu tiên mà phụ vương mang nó theo, thế nên đặc biết hưng phấn. Lát sau đã không còn hờn giận nữa mà đơn thuần gọi.

“Phụ vương người xem, có đại ưng. Mau xem, mau xem nha!”

Bắc Đường Ngạo cười cười, rướn người qua, nhìn theo bàn tay nhỏ, lại đột nhiên toàn thân chấn động. Thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc bên gốc đại thụ.

Đoàn xe dần dần bỏ lại y phía sau. Ngôn Phi Ly mang trong mình một nỗi hoài mong khó gọi tên, lẳng lặng chờ đợi bọn họ xa dần tầm mắt mình. Nhưng đột nhiên, một thanh âm trong trẻo non nớt từ mã xa, rõ ràng truyền tới, khiến y chấn động.

Không thể khống chế được, không thể kiềm chế được nỗi chờ mong, và cũng không thể giải thích cảm giác này. Lý trí của Ngôn Phi Ly thoáng đã không cánh mà bay.

Ta muốn nhìn một chút. Ta muốn thấy hài tử đang nói ấy, ta muốn trông thấy dáng vẻ của nó. Chỉ cần liếc một cái, liếc một cái là được rồi!

Ngôn Phi Ly bất giác, quay đầu lại.

Cẩm y đai ngọc nho nhỏ, khuôn mặt khả ái đang hưng phấn nhìn lên bầu trời chỉ trỏ.

Chỉ liếc một cái thế thôi, cũng đủ để trái tim Ngôn Phi Ly trúng đòn nghiêm trọng. Sau đó, bên cạnh thân mình nho nhỏ, xuất hiện một người mãi khắc cốt ghi tâm ở lòng y…

Thời gian như ngừng lại. Ngôn Phi Ly không cách nào thở được, si ngốc nhìn chằm chằm một lớn một nhỏ, hai khuôn mặt gần gần giống nhau, rõ ràng như thế lướt qua mặt mình, trở tay không kịp.

Tiếng xe, tiếng ngựa, tiếng gió, tiếng chim…

Y không nghe thấy gì hết.

Cái chớp mắt ngắn ngủi nhìn nhau, dài tựa trăm năm.

“Dừng xe!” Tiếng hô sắc nhọn mà cấp thiết của Bắc Đường Ngạo, mất đi vẻ thanh lãnh và trầm ổn ngày xưa.

Bắc Đường Diệu Nhật kỳ quái nhìn phụ vương. Sao đột nhiên lại dừng xe? Rồi theo ánh mắt phụ vương nhìn lại, chỉ thấy một người bên đường, nhìn mình với ánh mắt lạ lùng.

Bắc Đường Diệu Nhật còn quá nhỏ, nó không nhìn ra trong ánh mắt đó có bao nhiêu cảm tình phức tạp sâu sắc, cũng không nhìn ra nỗi thê ly giữa y và phụ vương mình. Nó chỉ biết, khi phụ vương bảo mã xa ngừng lại, người xa lạ ấy khiến nó cảm thấy sao mà thân thiết.

Bắc Đường Ngạo nắm chặt song cửa sổ, nhìn chăm chú vào người trước mặt. Đủ loại cảm giác, ào ạt mà đến.

Từng chuyện nhỏ nhặt nhất của Ngôn Phi Ly hai năm nay, hắn rõ như lòng bàn tay, mặc dù xa tận chân trời, nhưng gần như trước mặt. Thế mà giờ khắc này, sao khác quá, khiến hắn không thể kìm nén được.

Đã từng tưởng tượng sẽ gặp lại nhau như thế nào, không phải ngoài ý muốn như ở đây, đầy bất ngờ.

Bất quá, không quan trọng. Quan trọng là, người kia cuối cùng cũng xuất hiện, gần quá, vươn tay là có thể chạm.

“Phi Ly…” Như nỉ non gọi vời, thoáng chốc đánh thức Ngôn Phi Ly. Ánh mắt y trong chớp nhoáng trở nên hoảng sợ không tưởng, rồi chẳng nghĩ gì nữa, xoay người lên ngựa, rời đi như bay.

“Phụ vương?!” Bắc Đường Diệu Nhật trợn trừng hai mắt, nhìn phụ vương nhảy ra từ cửa sổ xe, nhẹ nhàng tiếp lên lưng Mặc Tuyết đang đứng trong bầy kéo, hai chân nhất giáp, thiên lý tuấn mã như tiễn rời dây cung, vọt bay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK