• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguồn: Editor Heavydizzy (Cung Quảng Hằng)




Chương 20: Hiểu lầm giải trừ, ở văn phòng bị thầy liếm toàn thân ( âm đế bị cọ sưng, dùng đầu lưỡi làm huyệt)

Triệu Thuần vẻ mặt lãnh đạm, bên môi còn thấm một tia máu tươi, làn da trắng nõn có vết máu đỏ, chứa một loại tuấn mỹ tà ác. Hôm nay anh mặc áo sơ mi màu đen, caravat cùng màu, âu phục màu sẫm đĩnh đạc, tàng thân hình tràn ngập sức bật.

Cô bị anh giam trong cửa và cánh tay, không thể thoát, cánh môi mềm mại bị gặm cắn sưng đỏ, lại dùng cặp mắt to sáng ngời hàm chứa nước mắt bướng bỉnh nhìn anh. Đôi mắt cô cực đẹp, cũng không phải con ngươi một màu đen giống anh, mà có chứa chút màu hổ phách, lúc chứa nước mắt chớp động, giống một hồ nước sâu gợn sóng phiêu đãng. Cứ như vậy không úy kỵ nhìn chằm chằm anh, cặp mắt kia không che giấu nhiệt tình và thất lạc.

Triệu Thuần thần sắc vừa động, vẻ mặt cứng rắn mềm xuống, thấp giọng gọi một tiếng, "Thiển Thiển, rốt cuộc làm sao vậy, đừng chọc tức anh."

Tống Thiển Thiển trước khi tiến vào vốn ôm ý định không được yếu đuối trong đầu, nhất định phải hỏi anh. Nhưng chỉ một tiếng gọi khẽ "Thiển Thiển" đã đánh tan phòng tuyến của cô. Cô còn tự cho là rất chắc chắn.

Nước mắt lập tức chảy xuống, Tống Thiển Thiển lau nước mắt, trực tiếp kéo anh đến chỗ ngồi, lớn tiếng nói: "Được, vậy nói rõ ràng." Sau đó xoay người kéo toàn bộ rèm cửa sổ văn phòng khoa toán xuống.

Triệu Thuần cau mày ngồi trên ghế nhìn động tác Tống Thiển Thiển kiên quyết mà kỳ quái.

Tống Thiển Thiển che toàn bộ rèm cửa sổ văn phòng rồi, lại đi kiểm tra xem cửa có đóng chặt hay không, lúc này mới trở lại trước mặt Triệu Thuần. Triệu Thuần ngồi ở ghế, Tống Thiển Thiển đứng trước mặt, cúi đầu nhìn anh, nước mắt và yếu đuối vừa rồi toàn bộ thu lại, quật cường theo dõi anh, sau đó... kéo tay anh, chậm rãi duỗi vào trong váy mình.

Triệu Thuần mặt vẫn còn nhăn. Vốn muốn ngăn lại cử chỉ hoang đường này, nhưng tay anh bị lôi kéo làm cho sờ thấy cái gì, dung mạo Triệu Thuần lập tức nhiễm vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn mặt Tống Thiển Thiển dâng lên đỏ ửng vẫn bướng bỉnh đè tay anh.

Triệu Thuần thấp giọng nói: "Thiển Thiển... Em đây.."

Tống Thiển Thiển mạnh mẽ rút tay anh ra, xoay người ghé vào bàn làm việc của anh, nhấc váy lên, nháy mắt cảnh xuân lộ ra ngoài.

Cô không mặc quần lót thuần trắng thông thường, mặc một cái quần chữ "T" nửa trong suốt, cực mỏng, cực trong, căn bản không át được kiều mông màu mỡ, đũng quần không phải miếng vải, mà là dây thừng, từ thắt lưng đi xuống, dây thừng càng ngày càng thô, cũng càng ngày càng chặt, đem miệng thịt gắt gao xiết thành hai cánh hoa, hình dạng âm thần vô cùng rõ ràng, đầu dây thừng thậm chí ở tiểu âm đế kết một cái nút, nút dây thừng thô ráp ma sát âm đế, thiếu nữ mặc quần chữ "T" dâm mỹ này đã một ngày, cho nên âm đế mềm mại cũng bị ma sát dâm làm như vậy tròn một ngày. Dây thừng vốn không thể che phong cảnh chung quanh non huyệt.

Anh tinh tường trông thấy tiểu âm đế dâm đãng mình từng liếm qua đã run run rẩy sưng to, sưng đỏ so với bình thường gần gấp đôi, điềm đạm đáng yêu bị nút dây thừng thô ráp ma sát. Trong tiểu huyệt chảy ra dâm thủy hoàn toàn làm ướt vải dệt nhỏ đến đáng thương, từ cặp đùi nõn nà chảy xuống, thậm chí có một giọt dâm thủy lớn trực tiếp từ trong tiểu huyệt, "tí tách" một tiếng rơi lên đôi giày bóng loáng của anh.

Triệu Thuần bị hình ảnh dâm mỹ trong suốt lại đáng thương kiều khiếp như vậy kích thích đến có chút không nên lời.

Tống Thiển Thiển cực lực đè thấp thắt lưng, kiều mông vểnh lên cao, thuận tiện cho anh quan sát, trên mặt cũng là biểu tình khó chịu, cúi đầu nói từng câu: "Vì thầy... Em có thể ném đi xấu hổ... Cực lực làm thầy thích... Đây là em nghĩ cho thầy... Lễ vật... Nhưng mà cái gì thầy cũng không nói với em, coi em thành một đứa trẻ, thậm chí trở thành món đồ chơi... Có bạn gái cũng không nói cho em biết... Thậm chí... Thậm chí nhanh như vậy muốn đón cô ấy vào nhà mình, sau đó đuổi em... Em..." Tới đây, Tống Thiển Thiển thật sự nói không được nữa, nước mắt từng giọt rơi xuống, cùng với hoàn toàn thất vọng, hạ thân trần trụi xấu hổ cảm giác quá nặng nề.

Triệu Thuần lúc đầu còn nghe, về sau càng nghe càng hồ đồ. Trước tiên buông váy cô xuống, che cảnh xuân vô hạn. Sau đó nhẹ nhàng ôm Tống Thiển Thiển ngồi lên đùi mình, cô sợ hãi kêu một tiếng nho nhỏ, định tránh anh ôm ấp. Triệu Thuần chỉ nhẹ nhàng cào một chút trên tấm lưng mẫn cảm của cô, cô liền mềm xuống.

Triệu Thuần thấp giọng ghé vào tai Tống Thiển Thiển, "Bạn gái gì?"

Tống Thiển Thiển mắt mang oán hận xấu hổ liếc anh một cái, "Buổi chiều tới tìm anh kìa..." Cô bỗng nhiên hồi tưởng động tác người phụ nữ xa lạ đó chỉnh lại caravat cho Triệu Thuần, lập tức tức giận lên, "Chỉnh lại caravat cho anh! Hừ!"

Triệu Thuần lúc này mới hiểu được cô đang nói gì, lắc đầu bật cười, "Không phải bạn gái, cô ấy không phải."

Tống Thiển Thiển lập tức quay người, ngồi dạng trên đùi anh, cào cổ Triệu Thuần, giận dữ nói: "Bạn gái trước cũng coi như bạn gái! Bớt xấu đi!"

Triệu Thuần lại cúi đầu trực tiếp che môi cô, trằn trọc cánh môi mềm dịu, đầu lưỡi nhẹ nhàng chọc vào, ngậm đầu lưỡi cô tinh tế mút, làm cho Tống Thiển Thiển không khỏi đỏ mặt thở dốc, mới chậm rãi rút đầu lưỡi ra, đầu tựa đầu, ôn nhu nói: "Tốt rồi, Thiển Thiển đừng nóng giận. Đó thật sự không phải bạn gái anh, bạn gái trước cũng phải."

Tống Thiển Thiển đỏ mặt thở dốc, vẫn hơi hơi kháng cự, nhưng ngữ khí không tự giác mềm xuống, mở mắt to ướt át nhìn anh nói: "Vậy... Hai người vì sao thân mật như vậy?"

Triệu Thuần do dự một chút, nắm bả vai cô, còn thật sự nói: "Thiển Thiển, việc này vốn tạm thời không định nói với em. Nhưng mà làm em khó chịu như vậy, trong lòng anh không nỡ. Cho nên anh nói cho em-- người tới tìm anh buổi chiều, tên là Triệu Hân."

Cô mở to hai mắt, "Triệu -- Hân? Cũng họ Triệu?"

Triệu Thuần gật đầu, "Đúng vậy, em đoán đúng. Cô ấy là em gái anh, em ruột." Nói được một nửa, như có vẻ đau đầu xoa xoa huyệt thái dương. Lúc này mới nói tiếp.

Tống Thiển Thiển mở to hai mắt, nghe anh nặng nề kể ra, mới hiểu được chân tướng.

Em gái anh là người rất không chịu quản giáo, trong nhà Triệu Thuần gia giáo nghiêm, con trai con gái đều quản rất chặt. Triệu Hân tính tình kiệt ngạo bất tuân, bộ dạng xinh đẹp, nhưng lại giống con trai, dám yêu dám hận, gần nhất điên cuồng yêu một người đàn ông, mình cùng anh ta ở chung, còn dự tính kết hôn. Bị trong nhà phát hiện rồi cưỡng chế bắt về, Triệu Hân không chịu, đến xin Triệu Thuần cho cô ở nhà anh một thời gian, đợi cha mẹ hết tức, tránh thoát nơi đầu sóng ngọn gió lại trở về cùng một chỗ với người đàn ông của cô ấy. Triệu Thuần cũng chỉ có một người em gái, không thể làm gì, đành phải đồng ý. Gọi điện thoại cho cha mẹ nói em gái ở đây, mình sẽ quản giáo cẩn thận, cho hai người yên tâm. Cha mẹ đương nhiên bất mãn, còn lải nhải một chút, ép buộc một buổi chiều, gà bay chó sủa, vừa mới cơ bản yên ổn. Cho nên vừa rồi anh mới đầy mỏi mệt và không kiên nhẫn. Thái độ không kiên nhẫn này hoàn toàn không phải đối với cô, mà là bị sự tình ép buộc. Cho nên anh chỉ có thể gửi tin nhắn cho cô nói trong thời gian này đừng đến nhà mình, cũng là vì bảo hộ cô, sợ bị phát hiện quá sớm, ảnh hưởng không tốt với Tống Thiển Thiển.

Tống Thiển Thiển choáng váng mơ hồ nghe xong nửa ngày, thế mới nửa hiểu nửa không.

Triệu Thuần thở dài một hơi, nâng khuôn mặt cô, ôn nhu nói: "Vốn anh không dự tính nói với em, tình huống nhà anh kỳ thực... có chút phức tạp, anh nghĩ chờ em lớn hơn một chút, thành thục một chút, mới nói với em chuyện có liên quan đến gia đình anh." Nói tới đây, vẻ mặt anh cổ quái chọc chọc trán Tống Thiển Thiển, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Nhưng mà! Anh thực muốn nhìn trong chút trong óc em cả ngày suy nghĩ cái gì! Chỉ miên man suy nghĩ, cái gì cũng không rõ ràng, khóc sướt mướt một hồi, phát hỏa với anh một hồi". Lúc nói câu cuối cùng, ánh mắt mềm mại, "Kết quả làm cho anh cũng theo em, trong lòng chợt cao chợt thấp, bỗng vui bỗng buồn."

Tống Thiển Thiển ánh mắt choáng váng mơ hồ lập tức sáng ngời, ôm lấy thắt lưng anh, vui vẻ nói: "Cho nên đó là em gái thầy, thầy không có bạn gái!"

Triệu Thuần mặt không chút thay đổi, nói: "Anh có bạn gái."

Thần sắc Tống Thiển Thiển lập tức khẩn trương, oán hận nói: "Ai? Tống Thiển Thiển em cho cô ấy biết, muốn cướp thầy với em có kết cục gì!" Vừa nói xong bất quá chưa đã bắt đầu sắn tay áo.

Mặt Triệu Thuần tiếp tục không chút thay đổi, nói: "Em."

Trầm mặc một hồi lâu, trên mặt Tống Thiển Thiển trắng nõn, vừa rồi vẫn còn phẫn nộ, chậm rãi biến thành mờ mịt, lại nhiễm đỏ ửng, cuối cùng đã đỏ đến không được, cả tai cũng đỏ thẫm lên, cô giọng lắp bắp: "Lời thầy không thể nào tiếp nhận... em... em..."

Anh bật cười, nắm tay nhỏ bé của cô, nghiêm túc nói: "Tốt rồi, em đã có hồi đáp, anh đã giải thích rõ ràng. Giờ đến lúc anh cẩn thận tính sổ với em."

Tống Thiển Thiển vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn quên mình có chuyện gì cần tính sổ, "Tính cái gì?"

Anh chậm rãi nắm tay Tống Thiển Thiển, cho vào đũng quần, làm cho cô đụng đến âm đế bị dây thừng ma sát sưng lên, vừa lòng nhìn khuôn mặt nhỏ càng ngày càng đỏ, nặng nề nói: "Giải thích một chút sao lại thế này."

Tống Thiển Thiển ấp úng nửa ngày, mới xấu hổ thẹn thùng nhỏ giọng đáp: "Mua..."

Triệu Thuần nheo mắt, "Giấu anh mua?"

Tống Thiển Thiển xoay mặt nhăn nhó, ánh mắt lóe ra không dám nhìn, "Ừm... Là muốn cho thầy một kinh hỉ..." Nói xong, vẻ mặt mang theo vài phần buồn rầu và xấu hổ, thanh âm càng nhỏ như muỗi kêu, "Nhưng mà... Em mua kích cỡ... hơi nhỏ... Cho nên cả ngày đã bị bóp đến khó chịu ô... Cũng không trách em... Ai biết chỗ đó... Còn lớn lên..."

Triệu Thuần mạnh mẽ ấn xuống xao động trong lòng, tiếp tục dẫn dụ hỏi: "Chỗ nào?"

Tống Thiển Thiển xấu hổ sắp khóc ra, vẫn không dám không trả lời, nói: "... Mông... của em... Giống như lớn hơn..."

Tay Triệu Thuần khe khẽ niết kiều mông của cô đã lặng yên dần trở nên màu mỡ, xúc cảm mịn màng, chọc tâm ngứa ngáy khó nhịn. Cũng làm cho cô trái phải trốn tránh, nhưng bởi vì ở trên đùi anh, động tác né tránh có vẻ câu dẫn, anh không khỏi vỗ một cái lên mông cô, khàn khàn nói: "Tiểu dâm phụ."

Tống Thiển Thiển xấu hổ đến sắp hôn mê, nhỏ giọng tranh luận: "Thiển Thiển mới không phải."

Triệu Thuần khe khẽ đến bên tai cô, phun ra hơi thở trầm trọng hỏi: "Có phải bị anh thao lớn không?" Vừa hỏi vừa thò tay đến đũng quần, hung hăng kéo một chút dây thừng sát trên khe mông, trái phải đong đưa, đùa bỡn thần bị ma sát sưng quá đáng. Tiểu huyệt không chịu nổi đùa bỡn, chảy ra càng nhiều nước ngọt ngào.

Tống Thiển Thiển liên tục lắc đầu, mang theo khóc nức nở rên rỉ nói: "... Không phải..."

Triệu Thuần không buông tha, túm tiểu âm đế sưng đỏ đến đáng thương, dâm đãng hỏi: "Nếu Thiển Thiển không phải tiểu dâm phụ, vì sao tiểu âm đế bị niết sưng? Ừ? Vì sao mông cũng bị thao lớn?"

Tống Thiển Thiển trong đầu đã hỗn loạn, chỉ biết phải chạy trốn xa khỏi ngón tay có chứa ma lực, thoát đi khoái cảm xấu hổ đáng sợ này, khóc nói: "Không biết... Thiển Thiển không biết..."

Triệu Thuần kéo khóa quần xuống, xuất ra gậy thịt lớn sớm cứng rắn không được, vô cùng dữ tợn dùng gậy thịt vuốt kiều mông cô, đánh ra vết đỏ, dâm thủy dính ngấy dính trên mông cô, lưu lại chất lỏng trong suốt, dụ dỗ noi: "Hẳn là bởi vì Thiển Thiển rất dâm đãng. Không có gậy thịt lớn, một ngày cũng sống không nổi."

Tống Thiển Thiển ý thức đã hỗn loạn vô cùng, vẫn có một tia thanh tỉnh, giãy dụa trong vòng xoáy tình dục, rên rỉ nói: "... Thiển Thiển không dâm đãng..."

Ngón tay anh mạnh mẽ cắm vào trong tiểu huyệt cô, một cỗ nước theo chỗ tay cắm vào chen chúc chảy ra, nước văng khắp nơi. Vách tường bên trong cô mềm mại ẩm ướt nóng bỏng, nhiệt tình hấp thụ ngón tay anh, tầng tầng bao vây không cho anh rời đi. Triệu Thuần vẫn nhẫn nhịn ôm cô khuếch trương thêm ba ngón, nhận thấy cô hoàn toàn chuẩn bị tốt mới rút ngón tay ra.

Tống Thiển Thiển cong mông, cảm thấy ngón tay anh rời khỏi tiểu huyệt, không khỏi khó chịu nói: "Thầy đừng... Tiếp tục chọc em được không..." Trong ánh mắt ướt át đầy khát vọng, biểu tình lại ngượng ngùng kiều khiếp, lắc lắc tiểu huyệt chảy dâm thủy với anh.

Anh bị ép buộc đỏ mắt lên, lập tức đem gậy thịt lớn hoàn toàn đâm vào, trực tiếp chọc cô co rút cả người, huyệt thịt đỏ bừng cắn gậy thịt, tham lam mút vào bên trong. Dù sao huyệt chặt lập tức bị quy đầu lớn chọc vào có chút đau, gậy thịt lớn đem nếp nhăn miệng huyệt toàn bộ căng lên, non huyệt kiều nhỏ thật gian nan ngậm gậy thịt thô to dữ tợn.

Tống Thiển Thiển ngửa đầu rên rỉ nói: "Không được... thật trướng..."

Anh cắn răng tiếp tục chọc gậy thịt vào sâu trong tiểu huyệt, "Làm được..." Hai tay cũng không nhàn rỗi, kéo vạt áo cô, vừa bóp cái vú lớn, nhũ thịt trong lòng bàn tay biến hóa thành hình dạng khác nhau, da thịt tuyết trắng non mịn mềm mại, bình thường nghiêm kín dấu đi lúc này lại bị anh tùy ý đùa bỡn trong văn phòng.

Tiểu huyệt cô quả thật cắn rất chặt, anh cảm giác gậy thịt bị hút chặt không thôi, chậm rãi rút ra rồi khôg chút do dự cúi đầu liếm lên tiểu huyệt vừa mới bị thao làm mở ra.

Tiểu huyệt ngượng ngùng mấp máy, còn rối loạn phun nhiệt khí, dâm thủy không ngừng chảy ra. Anh dùng lưỡi bao vây tiểu huyệt, hung hăng hút, cảm giác được từ trong huyệt chảy ra càng nhiều dâm thủy ngọt ngào. Cũng không cố kỵ, duỗi dài đầu lưỡi liếm láp vách tường mẫn cảm, tiểu huyệt bị đầu lưỡi làm càng rộng hơn mới dễ dàng hung hăng thao làm.

Cô xấu hổ vô cùng, thầy giáo cao cao tại thượng tùy ý làm học sinh nữ, ngay trong văn phòng bị thầy ôm trên bàn công tác liếm huyệt, còn bị đầu lưỡi thô dày càng không ngừng chọc vào, loại ảo tưởng này biến thành sự thật làm cho Tống Thiển Thiển hưng phấn không thôi.

Liên tục thở gấp nói: "A a... Thầy sắp dùng đầu lưỡi làm chết Thiển Thiển rồi..."

Anh tiếp tục chọc tiểu huyệt cô, đến lúc nó co rút phun ra dâm thủy đầy bắp đùi mới từ bỏ. Nâng khuôn mặt tuấn, lúc này trên mặt bắn tung tóe đầy nước lúc cô cao triều.

Triệu Thuần nặng nề thở dốc nói: "Không chỉ liếm chỗ này... anh hôm nay muốn liếm mỗi một tấc da trên người em... Thiển Thiển có thích không..."

Cô trần truồng bị đặt ở trên bàn làm việc của anh, anh vẫn áo mũ chỉnh tề, chỉ có gậy thịt lớn dưới thân diễu võ dương oai chứng minh nó tồn tại. Chênh lệch lớn cùng gợi cảm kích thích làm cho tiểu huyệt cô không khỏi lại phun nước ra.

Anh không nói, quả thực cúi đầu bắt đầu từ cổ, đầu lưỡi ẩm ướt liếm qua vú cao ngất, liếm qua bụng bằng phẳng, khi liếm qua tiểu huyệt phun nước còn ác ý cắn một cái nhẹ, chọc cô liên tục kêu chói tai, cuối cùng dừng tại ngón chân mượt mà no đủ, ánh mắt tà tà không chút che giấu xâm lược, nhìn chằm chằm mắt cô, chậm rãi ngậm lấy ngón chân cô, vươn đầu lưỡi dâm tà liếm láp kẽ chân.

Tống Thiển Thiển chịu không nổi loại tra tấn dâm tà chưa bao giờ thể nghiệm này, không khỏi vừa khóc vừa hô, "A a... không cần liếm... Thiển Thiển không được... Ô ô thầy làm em..."

Anh thở hổn hển, sau một lúc lâu mới buông tha ngón chân sạch sẽ trong suốt, không buông bỏ, thấp giọng nói: "Còn một chỗ..." Vừa nói xong vừa đem ngón tay mảnh khảnh bỏ vào miệng ngậm lấy liếm láp, mỗi một ngón tay đều liếm ướt đẫm. Gậy thịt lớn lại cắm vào trong tiểu huyệt run rẩy, hung hăng chọc mạnh, lại ngoan độc rút ra, làm Tống Thiển Thiển phun đầy nước, dâm đãng vừa khóc vừa kêu, "Thầy a a... thật thô... sắp làm chết em..."

Triệu Thuần vừa thao làm, vừa không lưu tình chút nào nói: "Thiển Thiển dâm phụ này, dù chết vẫn giữ cho gã nam nhân nào? Âm đế bị đè sưng còn câu dẫn anh? Hử? Có phải cả ngày đều muốn anh làm đến chết hay không?"

Tống Thiển Thiển yếu ớt thở dốc, cô bị gậy thịt lớn làm đến cơ hồ mất đi ý thức, rên rỉ nói: "Đúng... Thiển Thiển thật dâm đãng... Cả ngày câu dẫn thầy giáo của mình... Bị chọc vỡ mới thỏa mãn... Thầy giết chết em được không... Như vậy... Em chính là người của thầy..."

Anh đỏ mắt lên, " Thật là chịu không nổi em... Hiện giờ dâm đãng thành như vậy, về sau làm sao bây giờ? Chẳng lẽ một cái gậy thịt không thỏa mãn được em hử?" Gậy thịt dưới thân trướng to không tưởng tượng nổi, giống máy đóng cọc, vừa nhanh vừa ngoan độc làm liên tục.

Tống Thiển Thiển đã bị khoái cảm kịch liệt đưa vào cao trào vài lần, trên bàn dưới thân phun đầy dâm thủy. Đến cao trào cuối cùng, anh đem gậy thịt thâm trầm chôn vào tiểu huyệt, còn hung hăng nói bên tai: "Thầy muốn làm em vỡ vụn..."

Tống Thiển Thiển không khống chế được ngửa đầu, "A a... Bị giết chết... Cũng bị vỡ vụn... tiểu huyệt bị đổ đầy..."

Đến khi anh chậm rãi rút gậy thịt ra, tiểu huyệt đỏ bừng còn run rẩy, huyệt thịt hơi hơi nhô ra ngoài, phun ra từng ngụm nồng tinh trắng đục, giống như một con ếch bị lột da, cả người trần trụi nằm ở trên bàn làm việc.

Triệu Thuần ôn nhu ôm lấy cô, thấp giọng gọi: "Thiển Thiển."

Ý thức Tống Thiển Thiển lần này chậm rãi trở về, kiều nhuyễn vô lực ôm cổ anh, ừ một tiếng.

Triệu Thuần thần sắc ôn nhu, cúi đầu nói: "Nhớ kỹ, anh yêu em." Trên môi cô, trịnh trọng ấn xuống một cái hôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK