Chương 38
: Trong phòng bệnh gặp mặt cha của thầy
(thiếu nữ trưởng thành)
Tuy nói phải đi ngay, nhưng gặp lúc học viện tổ chức thi liên tục 7 môn. Tống Thiển Thiển trong lòng tuy sốt ruột, cũng không có cách nào, phải thi xong hết tất cả các môn, bận rộn muốn khóc lên. May có Triệu Thuần an ủi cô nói cha còn có thể chống đỡ, để cô không cần khổ sở, chuyên tâm chuẩn bị cuộc thi.
Lúc còn trẻ, có bỏ lớn thời gian bị lãng phí, cũng không biết là lãng phí, chỉ có đến ranh giới sống chết, mới quay đầu nhìn thấy thứ trân quý đó đã bị mình ném vào trong sọt giấy vụn. Còn lúc muốn nhặt lên, bỗng nhiên phát giác thắt lưng gầy yếu đã không có khí lực cúi xuống.
Tống Thiển Thiển đang làm bài thi môn văn cuối cùng, trình bày và phân tích đề.
Hiện giờ là bốn giờ năm mươi phút buổi chiều ngày thứ Bảy.
Lúc giữa trưa Triệu Thuần nói, có thể buổi chiều ngày thứ Tư xin phép đi. Anh có vẻ phi thường không muốn bởi vì anh mà chậm trễ coi ôn tập và đi thi. Tống Thiển Thiển còn nhớ rõ ngày đó Triệu Thuần nói ra sau đó rất mỏi mệt. Mắt anh rất sáng, mang theo sắc bén sáng ngời, nhưng lúc nói xong đó, con ngươi thâm thúy giống cá lớn bơi vào biển sâu, bình tĩnh không tiếng động, tiềm tàng nơi chân sóng thấp nhất, ngọn sóng lại đổ ầm ầm.
Triệu Thuần cũng không để Tống Thiển Thiển dính vào chuyện phức tạp, xuất phát từ bảo vệ, về mặt khác là thấy Tống Thiển Thiển vẫn là đứa nhỏ, không nên để cô vì việc này mà khó chịu. Một người đàn ông trưởng thành cần có ý thức trách nhiệm với một thiếu nữ, anh không thể để bại lộ yếu ớt của mình trước mặt cô.
Nhưng, nếu chuyện này làm cho Triệu Thuần mắc sai lầm cả đời khó mà bù lại, đó mới làm cho Tống Thiển Thiển hối hận khó chịu thực sư.
Bốn giờ năm mươi lăm.
Tống Thiển Thiển mím miệng, ngòi bút như bay, cô cảm giác tốc độ mình làm đề không hiểu sao dưới áp lực so với trước kia nhanh hơn một phần ba, giống như vượt qua chỗ xung yếu phá lồng vượt trở ngại, theo mạch máu sôi trào mà lưu loát chảy ra toàn thân. Tống Thiển Thiển cảm thấy môt trạng thái sôi trào khó mà khắc chế được.
Cô đã rất muốn xé bài thi lập tức chạy ra ngoài ôm lấy anh, "Chúng ta đi thôi, không thể đợi nữa đâu, vạn nhất, vạn nhất ông ấy qua đời, cái gì cũng không còn kịp rồi", lại bình tĩnh nhận thức rõ ràng trạng thái này là đúng, mình hẳn là ngoan ngoãn làm bài thi, chờ đợi chuẩn bị tốt nhất, mình có lẽ nên kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng mà...
Bốn giờ năm mươi chín.
"Đùng" Một tiếng vang nhỏ, Tống Thiển Thiển buông bút.
Thở nhẹ một hơi, cổ tay vừa động, bài thi xinh đẹp nằm ngay trêb bàn, dấu chấm tròn tròn ngay ngắn đặt ở góc trên bên phải.
Trong mắt cô bắt đầu khởi động kiên nghị chưa bao giờ từng có.
"Thầy, em nộp bài thi."
Triệu Thuần buổi chiều không có nhiệm vụ giám thị, giáo viên giám thị đều đã sắp xếp tốt, chức trách khác, Triệu Thuần giám thị toán học cũng đã làm xong. Buổi chiều, Triệu Thuần đang ở văn phòng cùng giáo viên toán khác, thống nhất chữa bài thi.
Ánh nắng nhu hòa xuyên qua thiên không mịt mù, gian nan chiếu xuống đất. Dương quang chuyển về phía tau, cửa ban công khoa toán phản chiếu một bóng dáng yêu kiều xuất hiện.
"Thầy Triệu."
Mày anh đang nhíu chặt có dấu hiệu buông lỏng, cơ hồ hoài nghi mình nghe lầm.
Anh xoay người lại.
Cô đứng ở cửa, đeo ba lô, long lanh cười với anh.
"Em thế này cũng quá vội..." Trên đường đi gara lấy xe Triệu Thuần còn lắc đầu, "Bài kiểm tra làm mò sao? Không phải anh nói không vội à, đã là môn cuối cùng, không thể làm cẩn thận sao?"
Cô đeo túi sách, lắc lắc cánh tay anh, "Em đã nói em làm thật mà! Phát huy siêu trình độ! Thầy, anh yên tâm."
"Vốn đã an bài tốt rồi, buổi chiều thứ Tư giờ tự học chúng ta cùng đi."
Tống Thiển Thiển bỗng ngừng bước, "Thầy..." Triệu Thuần ngừng bước theo, chờ cô nói.
"Em sợ không kịp... Em thật sự sợ kịp." Tống Thiển Thiển ánh mắt chớp động chiếu quang mang trong suốt, "Thầy trong lòng anh khônh cũng rất lo lắng sao? Kỳ thực thầy, anh không cần bảo vệ em toàn diện như vậy, hết thảy an bài tốt. Để em chia sẻ khổ đau với anh, chia sẻ mỏi mệt của anh, đừng để em một mình thoải mái an tâm tránh trong vòng bảo vệ của anh, ngây thơ không biết gì, để cho em và anh cùng nhau đối mặt với hết thảy được không?"
Triệu Thuần dừng bên Tống Thiển Thiển. Sau một lúc lâu, Triệu Thuần cổ họng khàn khàn mở miệng, "Đi thôi, Thiển Thiển."
Đến lúc nhìn thấy cha Triệu Thuần, Tống Thiển Thiển mới biết được vì sao Triệu Thuần anh tuấn và trầm ổn như vậy. Cha của Triệu Thuần tên là Triệu Quốc Thoại, nhắm mắt nằm trên giường bệnh, tuy già nua ốm yếu, nhưng ánh mắt có một cỗ khí chất tự nhiên. Đôi mày rậm sắc bén hơi hơi nhướn lên trên, màu da đen hơn Triệu Thuần không ít, nhìn ra được lúc trẻ tuổi, khẳng định cũng là người đàn ông đẹp trai.
Tống Thiển Thiển thật cẩn thận ôm một bó hoa màu trắng hương thơm lan xa, nhẹ tay nhẹ chân cắm vào bình hoa trong phòng bệnh. Hương hoa tràn ngập trong phòng.
Triệu Thuần đưa Tống Thiển Thiển đến bên giường bệnh, thấp giọng gọi một tiếng, "Cha."
Triệu Quốc Thoại hơi hơi mở mắt, có chút đục ngầu, "Thuần nhi."
Triệu Thuần cầm tay Tống Thiển Thiển đặt lên vai, "Con mang bạn gái đến thăm cha."
Tống Thiển Thiển vội tự giới thiệu, "Chào bác... Cháu là Tống Thiển Thiển. Thân thể bác tốt hơn chưa?"
Triệu Quốc Thoại gian nan động thân thể, Tống Thiển Thiển thấy thế vội giúp đỡ dựng thẳng gối đầu lên đặt ở sau lưng để ông dựa vào. Triệu Quốc Thoại ho khan vài tiếng, nhìn về phía Tống Thiển Thiển, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương, "Đứa bé ngoan..."
Triệu Quốc Thoại lại quay đầu nhìn Triệu Thuần, "Con rốt cục..."
Tiếng thở dài trầm thấp giống như một đám sương mù ngưng trong cổ họng, Triệu Thuần hơi hơi trầm thấp đáp: "Đúng vậy. Con rốt cục nguyện ý."
Vài tiếng ho khan kịch liệt từ trong cổ họng Triệu quốc Thoại phát ra, "Ta còn tưởng rằng cả đời con cũng muốn kết hôn." Mặc dù đang ho, nhưng mắt ông chậm rãi sáng ngời, mang theo ý cười, hơi hơi nhìn thoáng Tống Thiển Thiển đang co quắp, "Nhìn ra được là đứa bé ngoan, nhưng tuổi thoạt nhìn không lớn..."
Triệu Thuần mỉm cười, "Chỉ có cô ấy, thầm nghĩ chỉ muốn cô ấy."
Tống Thiển Thiển tỉnh tỉnh mê mê đứng bên anh, nghe bọn họ nói chuyện.
Triệu Quốc Thoại thở dài, "Chỉ cần con thích, thì hẳn là ngàn vàng khó mua." Triệu Quốc Thoại từ ái nhìn Tống Thiển Thiển, "Đứa bé ngoan, ta muốn nói chuyện mình cùng con, con nguyện ý nghe lão già này lải nhải một hồi không?"
Tống Thiển Thiển thật sự gật đầu.
Triệu Thuần hơn do dự, "Ba... người đừng làm cô ấy sợ."
Triệu Quốc Thoại trừng mắt, "Ta cũng sẽ không ăn thịt người! Tiểu tử này, sớm như vậy đã bắt đầu bảo vệ cô dâu, mau đi ra ngoài!"
Tống Thiển Thiển thản nhiên bật cười.
Triệu Thuần đóng cửa, lắc đầu bật cười.
Phòng bệnh an tĩnh xuống, Tống Thiển Thiển đánh bạo rót chén nước cho Triệu Quốc Thoại, "Người có gì... Muốn nói với con sao?"
Triệu Quốc Thoại nhìn chằm chằm Tống Thiển Thiển nửa ngày, một lúc lâu mới nhắm mắt thở dài nói, "Con của ta, ta biết, nó đã đưa con đến gặp ta, thì chính là cả đời nhận định con. Muốn cho ta gặp con."
Tim Tống Thiển Thiển trong nháy mắt đột nhiên ngừng lại.
"Con trai ta... kỳ thực trong lòng vô cùng tịch mịch. Người nhà chúng ta có thể cho nó không giống với thứ con có thể cho nó." Triệu Quốc Thoại thở mạnh, run rẩy cầm cốc nước uống một ngụm, "Ta không còn sống lâu, ta biết. Con là đứa bé ngoan, ta chỉ hy vọng... không, là thỉnh cầu... thỉnh cầu con tốt với nó, tốt với con ta. Đây xem như, một khẩn cầu cuối cùng của người làm cha."
Trong ánh mắt Triệu Quốc Thoại đục ngầu bỗng chảy ra một vài giọt lệ.
"Ta, khụ khụ, ta biết ta không sống lâu nữa—— "
Lá ngân hạnh đã sớm rơi hết, trên thân cây trụi lủi chim sẻ không có chỗ đặt chân. Một sinh mệnh đang sống dần dần già đi, héo rũ, tựa như một mảnh lá cây phiêu lạc vô thanh vô tức. Dù lúc sống người có bao nhiêu hiển hách, sau khi qua đời đều một dạng.
Tống Thiển Thiển nước mắt không biết tại sao bỗng nhiên rơi xuống.
*
Hai tháng sau, tháng ba mùa xuân, lúc băng tuyết mới tan, dựa vào dược vật cùng dụng cụ chữa bệnh duy trì sinh mệnh, rốt cục ông buông tay mà đi.
Triệu Thuần buổi tối ngày xuân, lần đầu tiên thất thố trước mặt Tống Thiển Thiển, đau đớn khóc thành tiếng.
Người rời đi, lưu lại lời chúc phúc cho anh.