Sắp 7 giờ, sắc trời muộn tối, trong văn phòng khoa toán, thầy Lý thu dọn đồ đặc chuẩn bị đi về, nhìn Triệu Thuần còn đang cúi đầu sửa bài, giúp học sinh học bù, không khỏi cảm thán nói: "Thầy Triệu, thầy vất vả quá, đã sắp 7 giờ tối rồi, tôi về trước đây, thầy cũng mau về sớm chút còn nghỉ ngơi nhé."
Triệu Thuần ngẩng đầu, hướng về thầy giáo toán lớn tuổi của khoa, nét mặt ôn hòa, "Vâng, thầy đi đường cẩn thận ạ." Bên cạnh anh có một cái đầu nhỏ không ngẩng lên, bộ dáng chăm chú giải bài viết viết xóa xóa.
Thầy Lý khoát tay, đi ra cửa còn thuận tiện đóng cửa phòng. Trên đường về, thầy giáo già còn cảm động nghĩ, thầy giáo trẻ họ Triệu thật nhiệt huyết với công việc giáo dục, thật tốt quá.
Người đàn ông nhìn đồng nghiệp cuối cùng đi về, quay đầu lại ánh mắt ôn nhu nhìn cô gái nhỏ, "Thiển Thiển làm xong chưa?"
Tống Thiển Thiển đưa bút viết liên tục, không chú ý đến sự dịu dàng của anh, vội vàng nói, "Thầy đợi một chút nha, em sắp xong rồi! Còn một câu cuối nữa!"
Hôm nay sau bài giảng trên lớp, Triệu Thuần đưa cho Tống Thiển Thiển mấy dạng đề ôn tập, đều là những dạng đề có trong bài kiểm tra mấy năm nay. Vốn nói với cô là có thể mang về nhà làm nhưng không ngờ cô nhóc ý chí hừng hực, kiên trì nói muốn làm xong tại đây, để thầy có thể cho bài khác về nhà. Triệu Thuần thấy hiếm có dịp cô nhóc này có khí thế chăm chỉ như vậy, liền để cô làm tiếp mới có tình huống như thế này.
Tống Thiển Thiển vừa giải bài vừa lẩm bẩm, nhớ kỹ dữ kiện bài cho, vừa tìm hướng giải "Theo trục Y... nối liền à... Không đúng....không đúng... Theo trục X chứ..." Triệu Thuần nhìn cô viết viết vẽ vẽ, mặt ngoài tuy không thể hiện cảm xúc nhưng trong lòng lại vui sướng muốn ôm chặt lấy cô nhóc mà hôn vài cái.
Chính mình nói học bù phải ra học, không được làm nũng, nhưng khi cô gái nhỏ trở nên nghiêm túc, cô không dùng đôi mắt ướt sũng chứa đựng tình cảm nhìn mình thì anh lại cảm thấy có chút mất mát. Triệu Thuần buồn rầu phát hiện bản thân mình bị cô nhóc kia ảnh hưởng quá nhiều, vui cũng do cô, tức giận cũng do cô ảnh hưởng.
Tống Thiển Thiển khó khăn lắm mới giải xong câu cuối cùng, hạnh phúc than thở: "Cuối cùng cũng xong! Tay em đều mỏi muốn gãy rồi!" Lại dùng ánh mắt hơi hơi oán hận nhìn người đàn ông bên cạnh, chợt nhớ ra là không được làm nũng, cô bèn cẩn thận bổ sung: "Như vậy không tính là làm nũng nhé, chỉ là... chỉ là em mỏi tay thật mà."
Triệu Thuần biết lần trước mình nghiêm khắc trừng phạt dọa đến Tống Thiển Thiển, nên cô nhóc trước khi sợ trời chẳng nể đất hiện giờ lại cẩn thận lấy lòng mình. Anh không khỏi thở dài, có chút áy náy nghĩ lần trước có phải hay không làm hơi quá, bèn muốn bồi thường chút. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, nhẹ nhàng mát xa ve vuốt, "Có đỡ hơn chút nào không?"
Tống Thiển Thiển biết anh đã không giống lần trước vì tùy hứng mà tức giận, liền vui vẻ bổ nhào vào lồng ngực ấm áp, rộng lớn của Triệu Thuần, ở trong lòng ngẩng đầu nhìn nét mặt anh, "Được thầy hôn sẽ không đau."
Triệu Thuần bật cười, cúi đầu hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng mềm mại của thiếu nữ, vờ vịt hỏi: "Như vậy sao?"
Tống Thiển Thiển vùi đầu vào ngực anh lắc lắc, giọng rầu rĩ truyền ra: "Chưa đủ."
Anh nhẹ nhàng hôn phớt lên môi cô, "Như vậy hả?"
Tống Thiển Thiển thoải mái híp mắt lười biếng giống chú mèo nhỏ cuộn mình trong ngực anh, "Ưm... vẫn....vẫn không đủ."
Triệu Thuần làm bộ khó xử, "Thầy không biết làm thế nào, vậy em thử xem."
Thiếu nữ biết người đàn ông này có ý xấu, muốn cô chủ động hôn anh, cô cắn môi, đè bả vai anh, thẹn thùng tách chân chậm rãi ngồi trên đùi anh. Hôm nay cô mặc chiếc váy bò, vì váy không ngắn lắm nên cô không mặc quần đùi bên trong. Hiện giờ tình trạng khá xấu hổ, cảm nhận rõ ràng tiểu huyệt bí mật của mình chỉ cách đùi anh có một chiếc quần lót mỏng manh.
Hơi nóng từ đùi ạn tỏa ra truyền tới tiểu huyệt mẫn cảm, Tống Thiển Thiển khốn quẫn vô cùng, xê dịch trên đùi anh một chút, muốn thay đổi tư thế xấu hổ này. Nhưng trong mắt Triệu Thuần chỉ thấy cặp đùi non mềm của cô vặn vẹo di chuyển tới lui trên chân mình, kết hầu anh di chuyển lên xuống gấp gáp, khàn giọng ra lệnh: "Thiển Thiển đừng nhúc nhích."
Tống Thiển Thiển mờ mịt dừng động tác lại, đột nhiên cảm nhận được phía dưới quần anh đã căng phồng lên, chỗ nhô lên tiếp xúc với tiểu huyệt của cô, khiến cô cả người mềm nhũn, "A... thầy..." Dục vọng nảy sinh mãnh liệt đến ngỡ ngàng, Tống Thiển Thiển cảm thấy tiểu huyệt của mình bắt đầu chậm rãi có dâm thủy chảy ra, cô muốn kẹp chặt hai chân lại, nhưng vì tư thế ngồi lại không thể làm được.
Tống Thiển Thiển vô lực ghé vào vai anh thở khẽ tạo phả hơi gió yếu ớt vào lỗ tai người đàn ông, "Thầy có biết... Lần trước... vì thầy bắt nạt em... mà quần lót của em ẩm ướt cả một ngày, ướt đẫm... Không biết phải làm sao cả..." Cô nói xong lền mở miệng cắn vào cành tai anh, rồi vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm xung quanh.
Triệu Thuần hoàn toàn có thể tưởng tượng đến hình ảnh khi ấy, cô gái nhỏ bị mình bắt nạt, nước mắt lã chã khóc, quần lót nho nhỏ ẩm ướt dính vào tiểu huyệt mềm mại, thiếu nữ không thoải mái vặn vẹo cái mông vểnh đầy đặn, lại bởi mắc kẹt trong lớp học không thể đi thay quần lót, chỉ có thể cả một ngày mặc trên người, chịu đựng dâm thủy ướt át của chính mình làm ướt quần nhỏ, dính vào da thịt.
Triệu Thuần đột nhiên ngửa đầu rên một tiếng, tay nắm chặt lại.
Hóa ra là chiếc lưỡi nhỏ của thiếu nữ đang liếm lên yết hầu của anh, đã liếm ướt đẫm còn chưa dừng lại mà còn dùng răng cắn nhẹ yết hầu anh. Một chút đau đớn hỗn loạn thành khoái cảm chạy thẳng lên não bộ, não bộ lập tức phản ứng -- Anh cúi đầu cắn vào cằm cô, thở hổn hển ra lệnh: "Vươn đầu lưỡi ra."
Cằm cô bị giữ không nhúc nhích được, e thẹn nhắm mắt, chậm rãi lươn cái lưỡi hồng hồng nho nhỏ ra, chỉ vươn ra một chút liền cảm thấy thẹn thùng không tự giác rụt lại.
"Bốp!" Triệu Thuần vỗ nhẹ vào chiếc mông vểnh của cô, "Không được nhúc nhích."
Nói xong liền cúi đầu ngậm đầu lưỡi cô, dịu dàng mà nhiệt tình mút đầu lưỡi cô vào miệng anh, tùy ý đùa giỡn đảo qua đảo lại. Cô gái nhỏ còn ngồi trên đùi anh, eo nhỏ bị cố định trong vòng tay nóng rực, đầu vú vểnh lên ma sát với vải dệt, cứng rắn khó chịu, cả người nằm trong tay anh, dưới sự dẫn dắt của người đàn ông trưởng thành kinh nghiệm mà dần dần trở nên thành thục.
Phía dưới, tiểu huyệt lại bắt đầu chảy ra dòng nước, đại âm thần bao vây lấy tiểu âm thần, ma sát giữa hai chân và phần cứng rắn nóng bỏng kia mang đến khoái cảm ràng, đầu tiên làm ướt quần lót của chính mình, sau đó dần dần thấm ướt quần tây của người đàn ông.
Triệu Thuần nhận thấy trên đùi một mảng ướt át, buông đôi môi đang bị giày vò của cô, cúi đầu nhìn vệt nước ẩm ướt dưới váy cô, cười nặng nề, "Thiển Thiển thật nhiều nước."
Tống Thiển Thiển mềm nhũn cả người, "Em... Em không cố ý mà..." Cô giãy dụa muốn đứng dậy lại bị anh dùng sức đặt ngồi trên đùi, thân thể hai người kề sát vào nhau.
Triệu Thuần mút vành tai đỏ bừng của Tống Thiển Thiển, giọng mập mờ "Thấm ướt quần của thầy rồi, phải làm thế nào đây?"
Cô gái nhỏ loạn ý mê tình bị anh thiết lập phương cách dịu dàng mà dạy dỗ tình ái đã không thể kiềm chế, cô không biết phải trả lời sao, dưới thân tiểu huyệt lại chảy ra càng nhiều dâm thủy, không khí trong phòng tràn ngập mùi hương ngọt ngào bí ẩn.
Triệu Thuần nói tiếp: "Thầy nghĩ biện pháp thay em nhé..." Nói xong liền nhẹ nhàng kéo cô đứng dậy, bản thân vẫn duy trì tư thế ngồi, "Giúp anh liếm sạch sẽ đi."
Cô thực sự mềm cả chân, không thể tin được thầy giáo lạnh lùng cấm dục trước khi, giờ như thay bởi một người khác, có thể dễ dàng nói ra yêu cầu dâm tà xấu xa như vậy.
Trời càng lúc càng tối, trường học vô cùng yên tĩnh. Trong văn phòng khoa toán truyền ra tiếng rên rỉ yếu ớt của cô cùng với tiếng nước bí ẩn.
Người đàn ông đã tháo xuống kính mắt, đầu ngửa ra sau, mắt nhắm, ngồi trên ghế, khuôn mặt tuấn mỹ ửng đỏ. Phía trước anh là một cái đầu đen nhỏ nhỏ cúi giữa hai chân anh. Cô gái quỳ gối trước mặt anh, thẹn thùng cúi đầu, từng chút từng chút một liếm lên mảng ướt quần tây của anh, mảng ướt át đó đều mang hương vị chảy ra từ tiểu huyệt cô. Bất đắc dĩ cô phát hiện càng liếm thì càng ướt, vật to lớn trong quần anh càng lúc càng nhô cao hơn. Tiểu huyệt của cô cũng càng ướt đẫm, từng giọt từng giọt dâm thủy nhẹ nhàng chảy ra, nhỏ xuống sàn nhà tí tách, chỉ trong một lát đã để lại thành vũng trên nền.
Tống Thiển Thiển xấu hổ muốn chết, giọng như sắp khóc ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía trên: "Em liếm không sạch được... Ưm... thầy..."
Anh càng kiếm chế càng phát hiện ra việc này thực sự là đang tra tấn bản thân mình, không tiếp tục chậm rãi mà tra tấn dục vọng của cô nữa. Triệu Thuần dùng sức kéo cô đứng dậy, nâng cái mông nhỏ ẩm ướt của cô, đặt ngồi trên bàn công tác của anh. Thiếu nữ sợ hãi kêu lên, không tự chủ đem chân vòng lên lưng anh, kẹp chặt lấy thắt lưng anh.
Triệu Thuần cúi đầu che lại đôi môi phấn hồng căng mọng của Thiển Thiển, anh tham lam cuớp lấy nước bọt ngọt ngào trong miệng cô.
Trong văn phòng, cô gái nhỏ ngồi trên bàn công tác của người đàn ông, hai chân dài trắng nõn kẹp chặt lấy thắt lưng của người đàn ông, bị anh điên cuồng hôn môi.
Cô dường như không thở nổi, chỉ phát ra vài câu yếu ớt, "Ừm... thầy à, em đã khiến bàn của thầy... A... cũng bị ướt rồi... Thực xin lỗi... Ưm... Dâm thủy của Thiển Thiển nhiều quá..."
Người đàn ông càng dùng sức, đem môi bịt chặt miệng coi, khiến cô không nói được tiếp, anh chỉ sợ nếu nghe tiếp anh sẽ trở thành ác ma, cứ như vậy mà làm chuyện đó với cô tại đây.
Bóng đêm dần buông, tình cảm lưu luyến ngọt ngào chỉ mới bắt đầu.