Giờ tự học bắt đầu, Triệu Thuần ngồi trên bục giảng, gọi cán sự toán của lớp đưa vở bài tập của lớp đem nộp, muốn nhân thời gian này xem và chữa bài tập vừa phát. Gương mặt anh lạnh lùng, cầm bút bắt đầu chăm chú sửa bài tập.
Tống Thiển Thiển đợi thật lâu mới vụng trộm ngẩng đầu nhìn lén Triệu Thuần, nhưng hình như anh cũng không chú ý hành vi lỗ mãng vừa rồi của cô.
Thiệt tình, thầy cũng lạnh nhạt quá đi, đối mặt với cô gái toàn thân ẩm ướt cũng chẳng chút rung động nào, cố gắng lấy hết dũng khí mà hôn cũng chẳng khiến anh phản ứng. Không trừng phạt cũng không hưởng ứng, thật tình chẳng biết phải làm gì mới khiến thầy chú ý tới mình. Cô gái bĩu môi, hung hăng nhấn mạnh ngòi bút trên tờ giấy nháp đầy công thức.
"Lý Đới Vân." Triệu Thuần không ngẩng đầu lên, nhàng gọi tên một nữ sinh. "Lên đây."
Nữ sinh bị gọi đến tên không dám chần chừ, buông bút đứng dậy đi tới bục giảng. Việc này khiến cho cả lớp thần kinh căng thẳng không dám thả lỏng, thôi xong, thầy giáo toán học nghiêm khắc đang sửa lỗi và phê bình từng người rồi.
Tống Thiển Thiển cũng không nghe rõ phía trên bàn giáo viên Triệu Thuần nói gì với cô nữ sinh kia, chỉ thấy dùng ngón tay thon dài cầm bút nhẹ nhàng thản nhiên chỉ vào bài tập của cô bạn kia, nói vài câu, vở bài tập trong chốc lát loáng thoáng toàn gạch đỏ, cô bạn kia lúc này xấu hổ muốn chết.
Triệu Thuần lúc chữa bài thường không mắng cũng không an ủi gì, chỉ dùng bút đỏ khoanh gạch những chỗ sai của học trò. Loáng thoáng nhìn qua vở của nữ sinh vừa rồi cơ hồ cả trang đều gạch bút đỏ...Cô bạn này chắc hẳn làm sai thật sự quá nhiều quá...
"Trương Côn." Triệu Thuần không ngừng viết, cũng ngẩng đầu lên mà tiếp tục gọi tên học sinh tiếp theo.
Một nam sinh tiếp tục đi lên, đám học trò ở dưới cúi đầu càng thấp, chỉ sợ người tiếp theo bị gọi là mình.
"Nghiêm lệ Lệ."
...
Tiếp theo, Triệu Thuần gọi không ít học sinh lên lấy vở kiểm tra, học trò làm sai rất nhiều, anh gạch bút đỏ liên tục rồi đưa cho học trò cầm xuống sửa lại, sửa xong đưa lại cho anh xem lần nữa; Cũng có người sai ít, chỉ bị nhắc một hai chỗ, cầm vở về chỗ rất nhanh. Bài làm của lớp có tốt có tệ, nhưng Tống Thiển Thiển mãi vẫn chưa thấy tên mình được gọi lên.
Chồng vở bài tập bên cạnh Triệu Thuần càng ngày càng vơi dần, cuốn vở tiếp theo cầm lên ba chữ "Tống Thiển Thiển" rõ ràng hiện trên dòng kẻ. Anh ngừng lại một chút, không ngần ngại tiếp tục gọi: "Tống Thiển Thiển."
Trong mắt Tống Thiển Thiển tất cả đều là hình ảnh Triệu Thuần dùng bút đỏ gạch gạch vào vở... Cô thong thả đứng dậy, dùng tốc độ sên bò đi đến bàn anh.
Trong lòng càng không ngừng tự an ủi bản thân, việc gì đến cũng sẽ đến, Kiều Phong đã từng nói dù có ngàn vạn người phản đối nhưng ta vẫn quyết đi tìm sự thật... Lưu Hồ Lan sau ba mươi năm vẫn là một trang hảo hán... Mao Trạch Đông cũng nói một đóm lửa nhỏ có thể đốt cháy cánh đồng, kẻ địch cho dù có đáng sợ đến đâu cũng chỉ là con hổ giấy... Lôi Phong... thôi bỏ đi, không có chuyện liên quan đến Lôi Phong...
Khoảng cách có vài bước chân càng ngày càng thu hẹp, cho dù Tống Thiển Thiển có chậm thế nào cũng bò được đến trước bàn Triệu thuần. Trước kia đều là Triệu Thuần đứng trên bục giảng, mình ngồi phía dưới. Khó có được một lần Triệu Thuần ngồi, bản thân mình đứng ở trước mặt anh, Tống Thiển Thiển phát hiện ra một việc mà trước đây chưa từng biết, chính là... Người đàn ông này lông mi thật sự rất dài, khi cúi mặt, không ngẩng lên, cũng không nhìn lên thì lông mi vừa dài vừa đậm, đôi môi mỏng hơi mím, thực sự vừa nghiêm túc lại vừa đẹp trai quá đỗi.
Tống Thiển Thiển thực sự đã yêu điên cuồng con người trong ngoài tương phản của Triệu Thuần, anh lạnh nhạt mà nhiệt tình, xa cách mà dịu dàng, nghiêm túc mà lại săn sóc. Cho nên rất mong muốn được nhìn thấy một ngày không xa, liệu anh có thể vì mình mà thể hiện mặt khác chưa từng ai biết đến không.
Từ con người khắc chế tình dục mà cuối cùng phải phá giới, từ lạnh lùng trở thành cuồng nhiệt, cái cảm giác đó thật khiến người ta điên cuồng.
Triệu Thuần rốt cuộc cũng ngẩng lên nhìn Tống Thiển Thiển, nhìn chăm chú như muốn biết người trước mặt là ai. Sau đó anh vỗ vỗ vào vở của Tống Thiển Thiển, nhẹ nhàng nói, "Em xem đây."
Tống Thiển Thiển cúi đầu nhìn vở bài tập của chính mình, không khỏi cảm thấy may mắn vạn phần... cũng không có sai nhiều mà. Từ khi Triệu Thuần bắt đầu dạy toán lớp của cô, cô thực sự rất cố gắng học cái môn đau đầu này, bản thân cố gắng hơn nữa phương pháp dạy của Triệu Thuần thực sự rất dễ hiểu, thành tích của cô được nâng cao hơn nhiều.
Tống Thiển Thiển nhìn đến đáp án được khoanh đỏ, không khỏi cẩn thận xem kĩ.
Nhưng đúng lúc này, người đàn ông vốn ngồi nghiêm chỉnh, bỗng nhiên dịch sát đến, không đợi Tống Thiển Thiển kịp phản ứng, đã dán sát vào vành tai mềm mại của cô, dùng sức nhẹ nhàng cắn xuống vành tai hồng phấn mượt mà của cô. Răng nanh cũng không sắc nhưng lại cảm giác hơi hơi đau mà tê dại, giống như bị thú cưng thân thiết cắn yêu, lực cắn cũng không mạnh, cảm giác gần gũi thân mật. Cùng lúc đó anh cúi đầu nói khẽ: "Tôi cũng muốn làm như vậy từ lâu rồi."
Nói xong anh liền lùi lại một khoảng, không chút lảng tránh nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang bối rối mở to mắt. Cô hoàn toàn không thể xử lý được tình huống này. Thực tế là vì cái cắn kia mà cả người như mềm ra, thân thể giống như bị điện giật, đầu vú nhỏ xinh lập tức dựng thẳng đứng.
Người đàn ông này còn cảm thấy như thế chưa đủ nhưng cũng không tiện mà hành động tiếp, khôi phục lại vẻ ngoài đứng đắn, đem vở bài tập đặt vào tay Tống Thiển Thiển, nhỏ giọng nói cho riêng mình Tống Thiển Thiển nghe, nhẹ nhàng hỏi: "Có phải nếu tôi không để ý đến em, thì em sẽ không còn làm càn nữa?"
Tống Thiển Thiển như bừng tỉnh mộng, khuôn mặt đỏ lên, cũng không dám trực tiếp trả lời anh, vì phía dưới lớp có người để ý trên bàn giáo viên đang có chuyện gì, cô đã đứng trên này một lúc rồi. Đành cắn môi, cầm vở xuống. Lúc đi xuống còn có cảm giác ánh mắt của người đàn ông nào đó cứ chằm chằm vào lưng mình, vất vả ngồi xuống, bạn cùng bàn Lý Hà còn hỏi: "Thiển Thiển, có phải vừa bị anh Thuần mắng không?"
Nữ sinh trong lớp đặt biệt danh cho Triệu Thuần cũng không dám gọi bậy, có người gọi " Thuần", cũng có người nghịch ngợm kêu "Thuần băng giá" để trêu chọc tính cách lạnh lùng của Triệu Thuần.
Tống Thiển Thiển miễn cưỡng quay sang bạn cùng bàn lắc đầu cười cười, cũng không dám nhiều lời.
Cảm xúc khi bị anh cắn vành tai còn chưa hết, đó là loại cảm xúc mới lạ, kích thích mà vui sướng đáng sợ. Anh rõ ràng còn chưa thực sự làm gì, mà khiến cô đắm chìm trong đó, nhưng mà, anh nói "Tôi cũng muốn làm như vậy từ rất lâu rồi"... không phải là...
Tống Thiển Thiển cầm vở trên tay, vô thức mà giở sang trang, vừa rồi chỉ lo xem trang đầu, trang sau cũng chưa có giở đến.
Đây là gì vậy?Tống Thiển Thiển nghi hoặc nhìn dòng chữ được viết bằng bút đỏ.
Nét bút rất quen thuộc, mỗi ngày đều được viết trên bảng, một dãy số được viết ra như nước chảy mây bay, cuối cùng còn có hai chữ, "Phần thưởng".