Trường học lúc 6h sáng thật yên tĩnh, mặt trời ban mai ló rạng đôi chút, mang những tia sáng ấm áp luồn qua cây lá xum xuê, những đám mây trắng phía chân trời dưới buổi bình minh ánh lên sắc hồng rạng rỡ.
Thời gian vào lớp là 8 giờ, hiện tại hầu hết học sinh đều còn ôm giường ngủ say, đến tận 7 giờ mới có vài học sinh lục tục dậy tới trường. Theo lý mà nói thì hiện tại phòng học không có ai cả. Nhưng ở tầng 3, lớp học năm hai, lại loáng thoáng phát ra những tiếng thở dốc rên rỉ nữ tính cùng tiếng hít thở ồ ồ của nam nhân.
“Thầy à… Ưm… A em không thở được…”
Trên bàn học sách vở, bút thước toán loạn, cô gái bị người đàn ông kiên quyết đè nhẹ ở trên bàn, đầu ngửa cao, lộ ra chiếc cổ cùng bộ ngực đầy đặn mà trần trụi, thân hình chặt chẽ dán vào nam nhân, bị bắt chịu đựng người đàn ông phía trên dịu dàng mà tàn nhẫn trừng phạt.
Vốn Triệu Thuần muốn dạy kèm cho Tống Thiển Thiển, để cho cô học nhiều thêm một chút, cho nên hôm trước nhắn nhắn cô gái nhỏ hôm nay đến trường sớm, dùng thời gian trước giờ vào lớp để giảng cho cô nàng một số đề mục. Để cho cô nàng ngồi ở chỗ quen thuộc, gương mặt cứng rắn không chút biểu cảm đứng bên cạnh, vốn là lòng không chút ý nghĩ nào khác, ai biết cô nhóc kia tinh thần lơ mơ, luôn vụng trộm ngáp, lại bày ra bộ dáng không muốn tỉnh, giải đề không được, còn dám làm nũng nói không muốn học bù, chỉ muốn ngồi trong lòng anh mà ngủ.
Triệu Thuần dỗ mãi mà không được, khi anh cúi xuống dùng giọng dịu dàng khuyên bảo, Tống Thiển Thiển càng nghe càng híp tịt mắt lại khiến anh sa sầm mặt. Anh biết thời gian vừa rồi đem cô nhóc này cưng chiều lên trời, lúc học bù cô muốn uống nước thì phải dùng môi mớm cho cô uống, lúc làm bài cũng phải ôm vào lòng mới chịu ngoan ngoãn giải đề. Chính vì thấy mình không nỡ trừng phạt nên cô mới làm nũng như vậy.
Nam nhân trầm mặt, thật sự có chút tức giận. Nhưng Triệu Thuần mặt không biến sắc, suy nghĩ một chút xem nên dùng biện pháp nào trừng phạt cô.
Anh quả thật không nỡ hung dữ trừng phạt cô, nhưng có thể dùng một phương pháp khác dạy dỗ cô nhóc hư này một phen.
Đã sắp 7 giờ, còn nhiều nhất 20 phút nữa sẽ có học sinh đến trường sớm, vốn anh muốn rời đi trước 7h20 lúc chưa có người tới trường để bảo vệ quan hệ giữa anh và Tống Thiển Thiển không sớm bị phát hiện.
Nhưng hôm nay Tống Thiển Thiển quả thật hơi tùy hứng, anh quyết định dùng phương pháp riêng của mình để trừng phạt cô.
Tống Thiển Thiển chọc chọc cơ bụng mạnh mẽ của anh, cười nói “Dáng người của thầy tuyệt ghê, chắc chắn thầy đã bí mật tập thể hình.”
Triệu Thuần vì Tống Thiển Thiển làm nũng, liền thu hồi giáo án, nhìn thoáng qua cô, ngay lúc cô gái nhỏ nghĩ thầm cuối cùng không cần học bài rồi, anh liền cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của Tống Thiển Thiển, nụ hôn lần này không hề nhẹ dịu âu yếm mà mang theo dục vọng cô chưa từng biết đến.
Tống Thiển Thiển bị kéo đứng dậy, từ đứng rồi chuyển thành bị đè xuống mặt bàn. Đôi môi của anh nóng rực áp xuống, tham lam hút lấy cánh môi cô, đầu lưỡi linh hoạt trườn vào khoang miệng cô, liếm qua hàm răng, rồi cuốn lấy đầu lưỡi cô, cướp đoạt hết thảy trong khoang miệng cô. Nụ hôn này không hề chỉ dừng lại ở liếm mút nhẹ nhàng, đầu lưỡi anh vào sâu trong khoang miệng, bắt trước động tác giao hợp, liên tục vào tới tận cổ họng mềm mại của cô. Niêm mạc trong miệng bị kích thích càng phân bố thêm nhiều nước bọt, cô không kịp nuốt xuống, dòng nước ngọt ngào theo khóe miệng chảy xuống dọc chiếc cổ trắng ngần.
Tống Thiển Thiển bị đầu lưỡi của anh kích thích đến người phát run, thẹn thùng run rẩy muốn dùng tay lau nước bọt chảy xuống, anh phát hiện ra động tác của cô, cương quyết đè cổ tay cô lại, đem hai tay cô giao nhau cố định ở đỉnh đầu, không cho cô cử động. Nước bọt vì thế chảy từ cổ xuống dưới, tiến vào sâu trong rãnh ngực của cô, dần dần lưu lại một vệt nhỏ ẩm ướt trên ngực áo.
Anhghé sát vào bên tai cô thở hổn hển nói: “Có phải em vẫn luôn muốn thầy làm vậy với em không?”
Môi anh tiếp tục lướt xuống phía dưới, hôn vào chiếc cổ trắng nõn của cô, dùng răng cắn nhẹ rồi lại dùng lưỡi liếm qua an ủi, da thịt cô xuất hiện một đám vệt đỏ hồng. Anh bỏ cổ tay của Tống Thiển Thiển, hai tay tiến xuống với vào áo cô, một bàn tay dễ dàng cở bỏ nút gài của áo lót, nắm lấy bầu ngực trắng nõn no đủ của cô, một bàn tay khó khăn lắm mới nắm được một bầu ngực đầy đặn, hai bầu nhũ thịt mềm mại trên tay anh bị nắn bóp thành hình dạng bất đồng, núm vú màu hồng phấn dưới ánh mắt chăm chú của anh mà thẹn thùng cứng rắn dựng thẳng lên.
Tống Thiển Thiển hoảng hốt mà òa lên nức nở, ôm lấy bản thân mà che không được đôi bầu vú to trần trụi, bị anh nắn bóp mà rên rỉ yếu ớt: “Thầy đừng nhìn mà… của em… Núm vú của em cứng lên rồi… Không được nhìn… A…”
Vẻ mặt cô thanh thuần mà dâm loạn, đôi môi đỏ tươi hé mở đầu lưỡi hơi vươn ra, quần áo hỗn loạn, đôi bầu vú to lớn trần trụi lộ ra ngoài, che đậy nửa kín nửa hở, đầu vú theo khe hở lộ ra cứng rắn đáng thương. Váy bị cuốn cao lên, đôi chân dài trắng nõn giao nhau, cô vô tình ma sát rất nhỏ, dâm thủy đã tràn ra khỏi tiểu huyệt.
Nam nhân dường như mất dần lý trí không nghe thấy tiếng rên rỉ của cô, tay trái xoa phải nắn khiến bầu vú cô run rẩy lay động không ngừng, chốc chốc lại dùng lực nắm lấy đầu vú cô kéo lên, xoay tròn, đè nén khiến nó ngày càng sưng đỏ mẫn cảm. Dùng tay ước lượng lát, anh hỏi: “Trước khi thầy sờ qua, nơi này của Thiển Thiển cũng đã là cỡ C phải không?”
Cô gái ngây thơ hoàn toàn không chống đỡ được sự trừng phạt đầy phóng đãng, cho dù anh vẫn chưa đụng chạm tới hạ thân của mình, chỉ mới trêu chọc dùng những từ ngữ phóng đãng mà dưới váy, quần lót cô đã ướt đẫm, tiểu huyệt không ngừng phun ra dâm thủy, thấm đẫm quần nhỏ của cô. Tống Thiển Thiển không nói ra lời, cả người vô cùng mềm yếu, núm vú bị anh hung hăng trêu chọc sưng đỏ đáng thương, nhưng khi tay anh rời đi lại ngứa ngáy vô cùng, cô theo bản năng nâng người đưa bầu vú lớn hướng về phía tay anh cọ cọ, thẹn thùng trả lời: “Phải… Bầu vú Thiển Thiển vốn đã rất lớn… Chờ thầy hung hăng bắt nạt nó… Cũng bị thầy bắt nạt mà lớn hơn…”
Ánh mắt Triệu Thuần đỏ lên, rõ ràng anh muốn hung hăng trừng phạt cô nhóc này một chút, chẳng ngờ lại bị ngây thơ mà quyến rũ đến độ suýt không kiềm chế nổi.
Anh kiên quyết cắn một chút đầu lưỡi, mới có thể tỉnh táo lại. Sau mắt kính, ánh mắt anh trở lại sắc bén, đôi môi ép sát vào gương mặt đã mê đắm rối loạn của Tống Thiển Thiển, cắn một cái, nhẹ nhàng hỏi: “Thiển Thiển có biết… Mấy giờ rồi không?”
Tống Thiển Thiển đang đắm chìm trong sắc dục lúc này mới bừng tỉnh, cảm thấy thẹn thùng cùng sợ hãi, “Đã là?”
Tay Triệu Thuần tiếp tục vuốt ve đôi bầu vú tròn trịa của cô, thậm chí chí còn nắm đầu vú kéo lên rồi thả xuống, nắn bóp không ngừng, tiếp tục nói: “Vài phút nữa sẽ có học sinh vào lớp… Bọn họ sẽ nhìn thấy bộ dạng Thiển Thiển quần áo lộn xộn núm vú lộ ra ngoài… Thiển Thiển có phải vẫn luôn tưởng tượng ra tình cảnh trước mặt cả lớp, bị tôi đặt trên bục giảng, mạnh mẽ mà đùa bỡn em đến khóc? Sau đó lại để cho toàn trường đều nhìn thấy?”
Tống Thiển Thiển không chịu được sự đùa bỡn của nam nhân, nhưng cảm xúc sợ hãi vượt qua khoái cảm, khỏi khóc nức nở, “Không cần… Thiển Thiển không muốn bị người khác nhìn đến… Thiển Thiển không chịu nổi…” Cô bắt đầu giãy dụa đứng lên, vừa giãy vừa khóc. Nghĩ đến việc các bạn học nhìn cô với vẻ mặt ghét bỏ, khinh khi, cô liền xấu hổ muốn tự tát vào mặt mình, bản thân mình sao lại dâm đãng như vậy.
Tay của nam nhân nhẹ nhàng dừng lại, thở khẽ một hơi, cài lại áo lót và cúc áo sơmi, sửa sang lại quần áo, chỉnh trang bộ dạng lộn xộn của cô, lại đưa cho Tống Thiển Thiển khăn tay. Nâng cằm cô lên, để cho đôi mắt đẫm lệ ngơ ngác của cô nhìn vào mình, anh chậm rãi nói: “Đó là kết cục của việc anh phóng túng quá mức. Thiển Thiển có sợ không? Anh cũng sợ, nhưng vừa sợ lại vừa lo. Anh chiều chuộng em, nhưng chiều chuộng quá cũng là buông thả. Thầy thương em, yêu em nhưng phải có mức độ. Thiển Thiển hãy ngoan, không được tùy hứng như thế.”
Tống Thiển Thiển hiểu ý Triệu Thuần nói, hai mắt đẫm lệ mông lung gật đầu, giật giật tay áo Triệu Thuần, “Thầy, em sao rồi, em sẽ cố gắng học bù. Em sẽ không tùy tiện nữa, thầy đừng giận nhé.”
Triệu Thuần bật cười, điểm điểm lên trán cô, “Có thể làm nũng, có thể tùy hứng. Nhưng lúc cần thì phải nghe lời. Được rồi, đừng sợ, anh có chừng mực.” Anh xong nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo cô, dịu dàng vuốt ve lưng thiếu nữ, “Đừng khóc, em khóc làm anh đau lòng.”
Tiếng chuông reo lên vọng từ ngoài cửa sổ, là giờ bắt đầu mở cổng trường, tiếng nói chuyện ồn ào từ xa vọng lại. Tống Thiển Thiển nín khóc, lau nước mắt mỉm cười, “Thầy đi đi, em sẽ ngoan mà.”
Triệu Thuần sờ sờ đầu cô, thu thập đồ, ra đến cửa đột nhiên quay đầu cười với cô “Thiển Thiển thật ra thích thầy làm như vậy với em đúng không.”
Tống Thiển Thiển mặt đỏ lên hét: “Không có đâu! Tạm biệt”