Chương 35: Trong lớp truyền tờ giấy cho thầy, buổi tối ngồi ở mặt thầy bị hút đến cao triều
( đế cao trào, ngồi trên mặt)
Lời nói của anh còn vang vọng bên tai.
Tống Thiển Thiển bị anh trực tiếp ôm cả chăn lẫn người cùng rời khỏi ban công, đến chỗ máy sưởi ấm áp thổi vù vù trong phòng. Tống Thiển Thiển đầu óc còn choáng váng hồ đồ, uy lực nửa câu đầu làm nửa câu sau anh nói cái gì hoàn toàn bị bỏ qua. Cấm dục so với gặp cha mẹ thầy, chuyện phía sau hiển nhiên là càng làm cho người ta khẩn trương.
Gió bắc tuôn rơi, đột nhiên, Tống Thiển Thiển thấy cả người đều lạnh.
Cô bắt lấy vạt áo anh, sốt ruột hỏi: "Thầy anh nói giỡn sao? Em... em đi gặp cha mẹ anh? Nhưng sao em có thể..."
Triệu Thuần giọng ấm áp mà kiên định, "Anh nói em có thể thì em có thể." Anh an ủi vỗ vỗ tay cô, "Anh muốn cho người nhà biết em."
Cô co rúm lại chui vào trong chăn, mắt to vụt sáng nhìn chằm chằm anh, nhỏ giọng nói: "Bọn họ sẽ thích em sao? Bọn họ có thể thấy em quá nhỏ không? Nhưng em đã sắp mười tám tuổi, qua năm là mười chín rồi, còn có... Bọn họ có thể thấy chúng ta không thích hợp không... Là em —— câu dẫn thầy?"
Cô lải nhải lẩm bẩm nói không ngừng, giọng càng ngày càng nhỏ, do dự và sợ hãi hiện rõ trên mặt.
"Bảo bối của anh."
Trong giọng anh mang theo thở dài bất đắc dĩ.
Ngày hôm sau ngồi ở trong phòng học nghe giảng bài, Tống Thiển Thiển như trước có một chút hoảng hốt.
Đêm trước cơ hồ anh dùng hết thủ đoạn ôn nhu, trấn an sợ hãi của cô. Cuối cùng thậm chí hứa hẹn chỉ cần cô không muốn, tạm thời không mang cô đi. Mặt mày tuy mang theo trấn an đầy ôn nhu, nhưng từ lông mày nhíu chặt nhìn ra được anh giấu cảm xúc phức tạp.
Theo hiểu biết về Triệu Thuần người này, đối với mọi việc thái độ anh vẫn luôn chậm rãi, không chút hoang mang. Tống Thiển Thiển trong lòng thật sự không rõ, vì sao Triệu Thuần kiên trì muốn đi nhà mình nói chuyện, liên quan đến xử lý quan hệ của mình và anh, bỗng nhiên lo lắng cùng vội vàng ít có. Đầu tiên muốn được mẹ mình tín nhiệm, lại hy vọng mình cũng đi nhà anh.
Chẳng lẽ là... Có nguyên nhân làm cho không thể không sốt ruột sao?
Cả đầu miên man suy nghĩ, phía sau có một tiếng ho quen thuộc, mang theo ý tứ cảnh cáo.
Không xong... Thất thần.
Lần này phát bài tập là tổ trưởng tổ toán học, một giáo sư khác giảng bài, cũng không phải Triệu Thuần giảng. Cho nên Tống Thiển Thiển không để ở trong lòng. Buổi sáng trước khi vào học, nghe toàn bộ giáo viên toán học đều phải tới nghe bài giảng lần này, Tống Thiển Thiển trong lòng vẫn hốt hoảng đã bị dọa hoảng sợ, thấy Triệu Thuần đeo caravat mặc âu phục, mặt không chút thay đổi, mang theo tập tài liệu, cùng một nhóm giáo viên toán nối đuôi nhau vào.
Nam nhân anh tuấn, mũi cao, mặt nghiêm trang trong ánh sáng ở cửa sổ có hiệu quả phản quang. Ngồi xuống sau phía cuối lớp học, ngón tay tùy ý giao nhau đặt trước ngực, cánh tay đặt trên đùi, lông mi dài nhỏ tối đen hơi hơi buông xuống, hiện ra khí chất lãnh đạm, cực kì khác giáo viên toán khác.
Người này... thật sự là giáo viên toán sao?
Tống Thiển Thiển trong lòng không khỏi hiện lên nghi vấn nấn ná trong đầu đã lâu.
Bỗng nhiên, anh miễn cưỡng nâng mặt lên, nhìn thoáng qua bên này.
Người đàn ông của mình... thật sự quá đẹp...
Cô lặng lẽ xoay đi, không dám nhìn Triệu Thuần.
A... Trời biết rốt cuộc thầy có thể có phương thức bình thường an ủi nữ sinh hay không... Ban đầu, cái loại ôn nhu này khắc chế đến lúc "trấn an" mới thôi, mình nên khóc kêu, khôg để ý xấu hổ chủ động cởi bỏ áo của anh, ngồi vào trên người anh, mọi cách cầu xin anh mới bằng lòng tiếp tục... thật là... Quả thực không nghĩ lại đến một lần... không nghĩ... Kết quả cuối cùng vẫn là phun đến... quần lót ướt đẫm... A! Không được còn muốn!
Cô không biết làm sao đỏ mặt.
Chỗ ngồi đổi một lượt, chỗ Tống Thiển Thiển ngồi từ tổ ba vị trí dựa vào cửa sổ, đổi đến vị trí chính giữa tổ hai sát phía sau. Triệu Thuần vừa vặn ngồi ở phía sau cô.
Nửa thời gian đầu Tống Thiển Thiển nghe thật sự chăm chú, phong cách dạy học của giáo sư hoàn toàn khác Triệu Thuần, Triệu Thuần là kiểu dẫn dắt, ví dụ, anh sẽ không giảng đi giảng lại mỗi phần từng chút, anh có khuynh hướng lấy điểm trọng yếu ra để trình bày tư duy, từ hàm số giảng đến hình học phẳng, từ hình học phẳng lại giảng đến hình học không gian. Mà giáo sư này lại không ngại phiền, mỗi một công thức, mỗi một phương pháp đều nói rất kĩ. Nhưng về sau, lúc bắt đầu giảng bài tập cụ thể, Tống Thiển Thiển bắt đầu có chút thất thần.
Thầy giáo phía sau giống học sinh phía trước, an tĩnh đến khẩn trương, có giáo viên thấp giọng nói chuyện trao đổi ý kiến với nhau, đại thể đều cho rằng giáo viên đang giảng có vẻ giảng rất tốt. Triệu Thuần vẫn không ra tiếng. Tống Thiển Thiển không dám quay đầu nhìn anh, chỉ cảm thấy có vẻ anh thực sự nghe, lại có vẻ không nghe.
Kiêu ngạo và nội liễm của Triệu Thuần có quan hệ trực tiếp, có bao nhiêu kiêu ngạo, thì có bấy nhiêu nội liễm, không để cho người khác nhìn thấy một chút tâm tư. Nhưng Tống Thiển Thiển biết, lúc cô đi vào thư phòng Triệu Thuần, nhìn Triệu Thuần có ba giá sách đều tràn đầy tư liệu, đọc lướt qua đề mục, không chỉ lý thuyết toán học, còn có vật lý thiên thể cùng với tài chính thị trường, thậm chí còn có sách văn học. Đó tuyệt đối anh đều sẽ không nói.
Triệu Thuần có tài hoa và năng lực tuyệt đối không chỉ là một giáo viên toán trung học.
Anh hoàn toàn xứng với vị trí cao hơn.
Tống Thiển Thiển trong lòng cất giấu vô số nghi hoặc và khó hiểu, nhưng cô tin Triệu Thuần, tạm thời anh không nói, khẳng định là có đạo lý, mình cần gì phải sớm làm rõ? Có đôi khi, lui bước chờ đợi, so với từng bước tới gần càng thích hợp hơn.
Tống Thiển Thiển đang xuất thần, một viên giấy vô cùng tinh chuẩn đập trúng cái ót của cô.
"A!"
Cô ngắn ngủi kêu một tiếng, lập tức che giấu xoay người nhặt viên giấy lên, cầm giấy trong lòng bàn tay.
Ai lá gan lớn như vậy trong giờ học còn dám ném viên giấy? Lý Hà? Không thể nào, chuyện gì không thể tan học rồi nói nha.
Thừa dịp giáo viên giảng bài xoay người viết bảng, Tống Thiển Thiển lặng lẽ cúi đầu mở tờ giấy, tờ giấy rõ ràng từ sổ soạn bài lấy ra, chữ viết ngoáy rất tùy ý. Loại chữ này rất quen thuộc, thường phê điểm cùng viết "Tốt", "Đạt" cho mình, lúc viết càng ngắn gọn trong sáng.
"Học hành chăm chỉ, không được thất thần, bằng bây giờ sẽ làm em."
Tống Thiển Thiển không khỏi bật cười, thật đúng là phong cách của anh.
Nhưng không biết anh làm thế nào chỉ từ cái ót đã biết mình có thật sự nghe giảng bài hay không? Kỳ quái, đây là công năng đặc dị của giáo viên sao? Còn có... Cho nên kỳ thực anh không nghe giảng, chỉ chằm chằm nhìn mình có học thật hay không sao?
Thật sự là lần đầu tiên gặp giáo viên đi học truyền tờ giấy cho học sinh.
Tống Thiển Thiển không dám thất thần, biết mình nhất cử nhất động Triệu Thuần đều xem trong mắt, đành phải dường như không có việc gì thu hồi tờ giấy, gật gật đầu rất lớn. Xem như nói cho anh mình sẽ nghe giảng. Không nghĩ tới hành động này bị giáo viên giảng bài nhìn thấy, giáo sư đang giảng ví dụ mẫu, hỏi có ai nguyện ý đi lên làm hay không, một màn yên tĩnh, chỉ có Tống Thiển Thiển gật đầu thật mạnh.
"Vị bạn học này, có thể trực tiếp lên bục làm bài, không cần gật đầu a." Giáo sư rất vừa lòng, mời Tống Thiển Thiển lên làm bài.
Bỗng nhiên ánh mắt toàn ban đều tập trung lại.
Cái gì cái gì... Vừa mới đã xảy ra cái gì sao?
Cô nơm nớp lo sợ ngồi ở trên ghế.
Triệu Thuần môi mỏng giơ lên một độ cong sung sướng không rõ.
Giáo sư thấy cô còn không đi lên, tự cho là hiểu được tâm tư học sinh, hiền lành gọi: "Đến đến, làm sai cũng sao, đến thử xem."
Vươn đầu một đao, lui đầu một đao, dù sao vẫn chết, lên lên.
Cô thấy chết không sờn lên bục giảng. Cầm phấn viết lúc, mặt mang cầu xin quay đầu nhìn Triệu Thuần ngồi xa xa phía sau một cái.
Anh hứng thú nhìn cô chằm chằm, giơ giơ cằm lên, ý bảo làm nhanh.
... Được rồi, xin giúp đỡ quả thực là luẩn quẩn trong lòng.
Hôm nay Thầy Triệu cùng Thiển Thiển hằng ngày như trước... ừ, hài hòa.
*
Buổi tối, trong phòng chỉ thắp đèn bàn màu vàng. Anh cơ bụng trần trụi kiện mỹ, nằm ngang trên giường lớn, trên cơ bụng đều là mồ hôi, còn ướt sũng chất lỏng không biết tên. Cô bị mạnh mẽ đặt trên người, bị bắt dùng tiểu huyệt mềm mại đỏ tươi từng chút thâm trầm phun ra nuốt vào gậy thịt cực đại.
Trên cái vú lớn đều là dấu tay anh lưu lại, mang theo mỹ cảm nhục dục, cô khóc thút thít hỏi: "A... không phải... Cấm dục sao?"
Anh không lưu tình chút nào chụp lên cái vú ngày càng đầy đặn, không chút xấu hổ nói: "Đổi ý."
"Cái gì... Còn có thể đổi ý?" Cô thở dốc nói.
"Anh hiện tại thấy không nên nóng nảy." Anh cầm thắt lưng cô, hướng lên trên hung hăng chọc làm, "Thiển Thiển không nóng nảy anh càng không nóng nảy. Chuyện gặp cha mẹ anh tạm hoãn, chuyện cấm dục... đương nhiên cũng tạm hoãn."
Cô mắt to thất thần hư không, bị khoái cảm kịch liệt bức lên cao trào, gậy thịt kiên đĩnh tàn nhẫn ở chỗ mẫn cảm nhất liên tục nghiền nát, tiểu huyệt giống như khống chế nổi róc rách chảy dâm thủy, "Em... em a... em có thể đổi ý sao?"
"Không thể." Mặt anh không chút thay đổi.
Như vậy đến khi làm cho cô sắp cao triều, anh đột nhiên rút gậy thịt, lập tức kéo cô lên trên. Làm cho thịt non hơi hơi nhô ra ngoài, âm đế bị xoa phồng lên như hạt đậu tương, tiểu huyệt trực tiếp đối diện với khuôn mặt anh.
"Không cần! A... thầy... tư thế này rất xấu hổ a a —— Thiển Thiển không được —— "
Anh không chút do dự ngửa đầu ngậm âm đế cô, dùng đầu lưỡi thô dày từng chút chọc làm cái hạt nhỏ mẫn cảm. Tiếp theo đầu lưỡi cắm vào trong tiểu huyệt kịch liệt co rút, bắt chước tiết tấu gậy thịt, chọc làm liên tục. Dâm thủy chảy ra cuồn cuộn không ngừng, bị anh liếm sạch sẽ, tiếp theo ôn nhu lại tàn nhẫn bao vây tiểu huyệt cô hung hăng hút mạnh.
"A a a —— "
Cô hư không ngồi ở trên khuôn mặt anh tuấn, tiểu huyệt với cái lưỡi anh, đạt tới một cao trào chưa từng có. Dưới thân truyền đến khoái cảm thậm chí có chút đáng sợ.
"Thầy —— a a a —— em đi nhà anh, em đi a a —— anh đừng liếm—— "
Thầy Triệu lại thành công.
*Mọi người ơi, 5 chương cuối "Dạy hôn" mai mình sẽ đăng nốt nhé. Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện*