• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguồn: Editor Heavydizzy (Cung Quảng Hằng)




Chương 22: Thầy đi công tác, điện thoại ái tình, tự an ủi đến cao trào (tự an ủi, phun nước)

Sắc trời lam sẫm, thiên không cuồn cuộn mây bạc và sao sớm, nhìn không thấy ánh trăng. Đã sắp nhập thu, thời tiết chuyển lạnh, ban ngày mát mẻ thoải mái, đến buổi tối có chút lạnh. Gió đêm luồn qua lá cây, mang theo hơi thở tùy tâm sở dục, lặng yên lẻn vào bên người yêu.

Đã là mười môt giờ tối, Tống Thiển Thiển vểnh mông, ghé vào ghế nằm cạnh cửa sổ màu trắng nhìn ra bên ngoài, lại không hề buồn ngủ. Cô mặc áo ngủ bằng tơ thuần trắng anh mua cho cô, trước ngực hình dáng cao ngất nổi lên hai điểm nho nhỏ, chính mình lại hồn nhiên không biết, đang hết sức chuyên chú... ôm áo anh ngẩn người.

Ai, thầy ngàn tốt vạn tốt, chỉ có một chút không tốt, luôn đi công tác. Dường như không bao giờ làm xong việc, dẫn hai ban thí nghiệm còn chưa tính, lại thường xuyên được học viện cử đi tham gia các loại thi đấu hoặc hội thảo nghiên cứu. Thậm chí có lúc chính anh cảm thấy chủ đề toán học hứng thú, thà rằng xếp lại lịch học, tự mình vất vả thêm, cũng cố tình ôm ấp lao vào lý thuyết toán học. Rất khó tưởng tượng, bây giờ còn có loại cố chấp đến thế, giáo viên thuần túy thích toán học. Thậm chí... cũng không giống giáo viên thuần túy.

Tống Thiển Thiển nâng quai hàm, hai cẳng chân nõn nà lảo đảo, vô hạn sầu bi thở dài một hơi.

Rõ ràng là thời gian cuối tuần tốt đẹp, hai người có thể im lặng ngồi đối diện, chỉ cần hai người cùng một chỗ, đọc sách, nghỉ ngơi, thậm chí làm ra vẻ phụ đạo đều rất tốt. Nhưng anh bất đắc dĩ hôn lên trán mình rồi vội vã mang hành lý đi rồi.

Nghe nói lần này là hội thảo nghiên cứu của giáo viên nòng cốt của phòng giáo dục tỉnh, tuy Tống Thiển Thiển không cho là tốt, nhưng anh được mời đi, cũng không thể không đi. Đành phải nhịn đau buông tha thời gian cuối tuần, anh mọi cách cam đoan buổi tối chủ nhật nhất định về. Chính cô tuy không tình nguyện, cũng chỉ đành chôn dấu ủy khuất, nhìn anh rời đi.

Đêm đó gió thổi tiễn biệt, thậm chí không kịp thở nói với anh tâm ý chồng chất như núi, anh cũng đã rời đi. Ái muội dâng lên cùng không khí tương tư bị trận gió đêm chậm rãi thổi tan, gió đưa người yêu đi đến nơi rất xa.

"Ai, thầy..."

Tống Thiển Thiển ôm hai chân, tinh thần mê ly. Cầm áo sơmi của anh che lên ngực mình, vùi đầu vào, hô hấp của anh còn sót lại trên quần áo. Vẫn là hương vị quen thuộc, mùi thuốc lá thản nhiên cùng vật liệu may mặc sạch sẽ, còn có một chút mùi phong lan cực nhẹ.

"Bao nhiêu lần hoảng hốt, giống như nhìn thấy anh trong biển người tới lui..." Tiếng chuông vang lên, Tống Thiển Thiển lập tức tỉnh táo lại, luống cuống tay chân ra cầm di động, đến khi màn hình có tín hiệu, mắt lập tức sáng lên, hít sâu một hơi, chân vểnh lên cũng quy củ buông xuống, tiếp điện thoại.

"Thầy!" Giọng Tống Thiển Thiển kiều nhuyễn mang theo vô hạn vui sướng.

"Thiển Thiển, còn chưa ngủ sao?" Giọng Triệu Thuần thoáng mỏi mệt, cũng vẫn ôn nhu.

Tống Thiển Thiển hai tay cầm di động, bật loa ngoài, làm cho giọng anh tràn ngập toàn bộ gian phòng, thỏa mãn híp mắt đáp, "Ngủ không được, đang đợi điện thoại của anh."

Triệu Thuần mỉm cười, buông tài liệu trong tay, khẽ tháo kính mắt xuống, nhắm mắt lại nhéo nhéo mũi, ngồi ghế xoay lui lại một chút, đẩy ghế tới bên cửa sổ. Nhìn cảnh đêm thành thị le lói ánh đèn, thanh âm cũng tự giác ấm áp mềm mại, "Khônh phải nói hôm nay có thể không gọi điện thoại sao, bận đến xoay quanh."

Tống Thiển Thiển nói: "Cho dù có một chút khả năng, cũng muốn chờ nha. Em không dám chủ động gọi điện thoại, sợ chẳng may quấy rầy đến anh... Nhưng em nguyện ý chờ... Em.. Em tin tưởng thầy nhất định sẽ gọi cho em." Nói đến câu sau không khỏi có chút ngượng ngùng.

Triệu Thuần cong mắt, sắc bén cùng lạnh nhạt ban ngày hoàn toàn không còn, trong mắt tràn đầy thương tiếc, nói: "Thiển Thiển ngốc."

Tống Thiển Thiển lảo đảo chân, xoay người nằm trêm ghế đọc sách anh thường nằm. Ghế nằm làm dựa theo dáng người Triệu Thuần, thiếu nữ nho nhỏ nằm trong đó, lại càng gầy yếu kiều nhỏ bé. Tống Thiển Thiển cắn môi, tò mò hỏi: "Các thầy bận họp sao? Có phải trong cuộc họp có rất nhiều thầy giáo khoa tay múa chân không..."

Triệu Thuần trong mắt hiện lên phức tạp, hàm hồ nói: "Không có..." Một lát chuyển đề tài, "Bất quá anh đại khái cuối tuần sẽ về được, chỗ này... còn việc bận, đến thứ hai về." Anh tùy ý đảo đồ đạc trên bàn—— trên bàn của anh xếp đầy tài liệu, ở trên bàn cũng không phải toàn thứ liên quan đến toán học. Giấy tờ, tư liệu, báo cáo thống kê nhân sự các thứ, tựa hồ không phải của một thầy giáo toán học bình thường.

Tống Thiển Thiển thất vọng, thở dài nho nhỏ một hơi.

Nhĩ lực rất tốt Triệu Thuần lập tức bắt được, không đành lòng làm cho cô thất vọng, khẽ cười nói: "Trở về bồi thường em. Tính cả... phần cuối tuần cùng nhau."

Vừa nói ra có chứa tư vị tình dục, cô nghe hiểu, tai cũng đỏ lên, lắp bắp nói: "Ai... Ai muốn loại bồi thường này..." Lại bởi vì từ trong di động truyền đến tiếng anh trầm thấp mỉm cười, thân thể cảm thấy hơi hơi nóng lên. Càng chán ghét là, anh vừa mới đi ra ngoài, vốn nghĩ trong nhà to như vậy đã vắng vẻ không còn bóng dáng anh, nhưng hiện tại, lại giống như... anh đang ở nhà... còn nhìn mình áo rách quần manh.

Thanh âm nặng nề truyền đến, "Thiển Thiển... đang mặc quần áo gì... hay là... không mặc?"

Thanh âm thông qua tín hiệu truyền đến, vốn thuần hậu trầm thấp lại có chút hư hỏng, nhưng cho dù truyền đến chỉ có một phần mười, cũng đủ làm cô vừa nếm thử tình dục đã động tình.

Triệu Thuần đứng lên giường dựa vách tường, hai ngón tay không tự giác vuốt ve, bên tai truyền đến tiếng cô thở dốc: "Em... mặc... một cái váy... màu trắng..."

Triệu Thuần giữ di động, chậm rãi dùng thanh âm thuần hậu tiếp tục câu dẫn cô, "Có mỏng không?"

Tống Thiển Thiển khẩn trương túm góc áo, thở hổn hển quá lớn tiếng, tự giác lấy ngón tay vuốt ve vải áo, chỉ cảm thấy vải trở nên càng trong, mỏng làm cho người ta khó nhịn, tinh tế nói: "Rất mỏng... rất trong..."

Triệu Thuần không nhanh không chậm nói: "Vậy... núm vú đã đứng lên chưa?"

Cô lập tức cảm thấy núm vú theo ngôn ngữ của anh, khôg nghe lời lập tức đứng thẳng lên, ngoan ngoãn chờ mong chỉ thị tiếp theo.

"Rất... Rất cứng..." Cô nức nở một tiếng.

Anh phát ra mệnh lệnh tiếp theo, "Cầm núm vú, xoa nó."

Khóe mắt cô ướt át, nằm trên ghế, giống như bị ma lực khống chế, cắn môi, cực kỳ thong thả tự cầm hai hạt núm vú nhỏ đáng thương. Sau đó nhẹ nhàng xoa từng chút, một cỗ khoái cảm kỳ quái lập tức rơi vào đại não. Cảm giác vừa ngứa vừa mềm lập tức làm cho Tống Thiển Thiển rên một tiếng, "A..."

Anh không buông tha, "Dùng sức niết nó."

Cô vừa thở phì phò, vừa kìm lòng không được làm theo lời anh, càng thêm dùng sức cầm núm vú đã lặng lẽ đỏ lên, chà xát qua lại, thậm chí vô sự tự thông, thử kéo núm vú, nhẹ nhàng lôi ra bên ngoài, miệng cầu xin mang theo mị ý, "A... đau quá..." Cảm giác cũng không phải đau đớn, mà là vừa ngứa vừa đau vừa thoải mái, là hận anh không thể lập tức xuất hiện trước mặt cô, hung hăng cắn núm vú mình làm đến thoải mái.

Triệu Thuần nghe thấy cô lúc này là thoải mái mà không phải đau đớn, môi gợi lên một độ cong nhẹ, "Thiển Thiển thực ngoan, cũng thực phiêu đãng." Trong thanh mang theo khích lệ cùng khiêu khích, mệnh lệnh kế tiếp càng làm cho người ta thẹn thùng, anh tiếp tục: "Thiển Thiển... một bàn tay xoa xoa cái vú lớn của em... Tay kia... duỗi xuống dưới..."

Cô mở to hai mắt, ánh mắt mang theo sương mù tựa hồ không thể lý giải mệnh lệnh xấu hổ như vậy, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, xấu hổ vạn phần, thanh tỉnh lại, tựa hồ ý thức được mình dâm đãng, liên tục cầu xin: "Thầy không cần... em... em không thể..."

Triệu Thuần ngồi ở trên ghế, thoải mái nằm ngả ra, bỏ kính mắt xuống, nhắm mắt lại, không cường ngạnh mà dùng một loại ngữ khí ôn nhu, tiếp tục mê hoặc: "Thiển Thiển ngoan, tưởng tượng đó là tay anh... Là anh đang nhẹ nhàng vuốt ve em, không phải sợ... Bây giờ, sờ sờ chỗ đó của em."

Cô không thể kháng cự mê hoặc đến từ anh, do dự lâu, tựa hồ thấy như vậy không ổn, nhưng khát vọng trong lòng khiến cô tiếp tục nghe theo lời anh nói, một bàn tay đã từ núm vú bị đùa bỡn đến sưng to chuyển xuống dưới, lặng lẽ chui vào quần lót màu phấn hồng, vươn một ngón tay mảnh khảnh, đè lên âm thần, khe khẽ vuốt ve qua lại, kỳ thực vừa rồi cô đã động tình, nơi riêng tư chảy ra dâm thủy chậm rãi làm ướt quần lót.

Miệng anh đào còn thở dốc nói như thầm oán: "Thầy luôn khi dễ em... Ô..."

Anh nặng nề cười, lồng ngực dường như hơi rung nhẹ, thương tiếc dỗ dành: "Anh thương em còn không kịp, sao bỏ được khi dễ em." Trầm lặng một lúc lâu, lại nói, "Thật sự là... hận không thể lập tức bay về... hung hăng ôm em."

Cô đã lặng yên nửa cởi bình phong cuối cùng của mình, quần lót dâm mỹ nửa ẩm ướt, vắt trên đùi nõn nà, ngón tay vuốt ve như tò mò lặng lẽ xoa hạch thịt, trong non huyệt lập tức phun ra một chút dâm thủy. Trực tiếp xoa khiến cảm giác quá mức mãnh liệt, cô lập tức cong thân thể kêu lên "A a a... rất kịch liệt—— "

Anh cũng không chịu nổi, thở hào hển thò tay vào trong quần. Bộ dáng bình thường lãnh đạm sắc bén hoàn toàn không còn, khẽ nhíu mày, tựa hồ đang chống đỡ khoái cảm, hoặc như là đang tự kìm chế. Hơi cắn môi, sắc môi bình thường nhàn nhạt hơi đỏ lên, có vẻ càng thêm dã. Động tác trong tay từ chậm đến nhanh, dần dần phát ra tiếng nước dính ngấy. Thở hào hển hỏi: "Thiển Thiển có nhớ anh không?" Trong lời nói hiện ra vài phần cường ngạnh, trong cường ngạnh là yếu ớt chưa bao cho ai thấy.

Cô không ra nghe hàm nghĩa phức tạp như vậy, chỉ cảm thấy anh thật đáng giận, bỏ mặc mình, ở ngoài cách xa ngàn dặm lại dùng thanh âm chịu không nổi như vậy câu dẫn mình. Nghĩ đến đây, cam chịu kêu ra tiếng, "Nhớ... Nhớ không chịu nổi... A... Thiển Thiển đang tự niết âm đế... chịu không nổi ô... rất nhớ anh... Muốn thầy lập tức tiến vào hung hăng làm em... Của thầy thật lớn... thật thô... cắm vào làm Thiển Thiển chịu không nổi..."

Giọng anh càng thấp, giống như từ trong mũi thở ra, động tác trên tay càng kịch liệt, "Thiển Thiển rối loạn..."

Cách xa nhau ngàn dặm, hai người cứ như vậy tự an ủi lẫn nhau, dựa vào tín hiệu điện thoại truyền đến tình cảm cho nhau.

Qua một lúc lâu sau, Tống Thiển Thiển mới thở phì phò nằm ở ghế nằm không muốn nhúc nhích, dâm thủy dưới thân văng đầy ghế nằm.

Anh cũng hơi hơi thở dốc, nhưng rất mau hồi phục lại, rút khăn tay ra chậm rãi chà lau dưới thân mình, trêu chọc: "Tư vị "tự lực cánh sinh" xem như anh đã được nếm."

Tống Thiển Thiển có chút ngượng ngùng, "Thầy... Em... làm ướt ghế của thầy..."

Ánh mắt anh tối sầm lại, bất đắc dĩ phát hiện mình vừa mới phát tiết dục hỏa lại bị một câu vô hạn ủy khuất này câu dẫn, "Thật sự là không chịu nổi em..."

"Em... không phải cố ý..."

"Tự mình liếm sạch... Ngoan..."

"Ô..."

Gió đêm ôn nhu, khe khẽ thổi qua, người yêu trong mộng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK