Chương 39: Thi đại học chấm dứt, du lịch hải đảo, cầu hôn dưới bầu trời (chơi trước cửa sổ sát đất)
Triệu Quốc Thoại mất làm cho Triệu Thuần tinh thần sa sút một thời gian, Triệu Thuần thậm chí trầm mặc đến mức trừ đi dạy học, tuyệt không mở miệng, cũng không ngủ được. Tống Thiển Thiển cũng không có biện pháp, chỉ có thể ôm anh cả đêm, lắng nghe tiếng lòng anh che giấu đã lâu. Nhưng may mà cuối cùng, đến đầu hạ, Triệu Thuần rốt cuộc chậm rãi khôi phục lại.
Một buổi tối, Tống Thiển Thiển đang vùi đầu viết đề thi đến nhập thần, bỗng nhiên hơi thở thanh liệt của anh ập đến, trực tiếp cầm bút của cô, như đã ở bên cạnh nhìn thật lâu, nhẹ nhàng mở miệng: "Đề này... phải làm theo hàm số lượng giác..."
Tống Thiển Thiển nghiêng mặt nhìn Triệu Thuần, phát hiện Triệu Thuần chuyên chú viết lời giải, không khỏi mở miệng: "Thầy..."
Tầm mắt Triệu Thuần tiếp tục nhìn bài thi, ngón tay trái hơi gập, ôn nhu gõ đầu cô một chút, cực khẽ ngắt lời cô: "Còn thật sự nhìn anh, xem đề đi. Có thi không, hử?" Trong ánh mắt khôi phục sắc bén sáng ngời mà Tống Thiển Thiển quen thuộc.
Tống Thiển Thiển cúi đầu xem đề, không khỏi lộ ra an tâm tươi cười đã lâu.
Dương quang mãnh liệt như vàng không chút nào keo kiệt rơi từng chút, hương vị ngày hè ngọt ngào nóng cay theo lá cây xào xạc rung động, sẻ nhỏ không rành thế sự đứng trên đầu cành không ngừng vui thích hót vàng, cái lông chim non nớt chậm rãi rơi trước bàn cô.
Tấm bảng đếm ngược đỏ tươi dừng lại ở hình ảnh số "1".
Cách thi đại học chỉ có một ngày.
Từ ban đầu tấm bảng treo lên, cách thi đại học có 100 ngày, 50 ngày, 10 ngày, lại đến chỉ còn 1 ngày. Mỗi lần Tống Thiển Thiển nhìn tấm bảng này, trong lòng bắt đầu khởi động cảm xúc phức tạp. Nghĩ thời gian trôi chậm, nhưng đảo mắt đã là quang âm quá dài.
Hôm đó là ngày học cuối cùng. Chủ nhiệm lớp đang chuyện trên bục, đơn giản nói là "Thoải mái ứng chiến", "Mười năm mài kiếm" mấy câu. Tống Thiển Thiển lỗ tai ong ong vang lên, không hiểu sao có một chút phiền muộn. Thật sự là quá nhanh, từ cao nhị bắt đầu gặp Triệu Thuần, bánh xe thời gian từ bước chậm biến thành xoay tròn cực nhanh, rầm rập về tương lai. Đi qua yếu đuối mẫn cảm giống băng tuyết hòa tan, biến thành một người mới tinh mà dũng cảm.
"... Cho nên a, mọi người không cần lo lắng, ngày mai chỉ cần đem thực lực chân chính phát huy ra, tuyệt đối không có vấn đề!" Chủ nhiệm lớp nói đến nước miếng tung tóe xung quanh, vung tay kích động vạn phần, "Các em là giỏi nhất! Hiện giờ là lúc chân chính lên chiến trường!"
Tống Thiển Thiển từ trong ngăn bàn lấy ra ảnh tốt nghiệp chụp tuần trước, áo sơmi trắng, váy xanh, phía trước lá cây đong đưa, phía sau là tòa nhà màu trắng, cô đứng giữa hàng thứ hai, tóc mái bị gió thổi bay thành một độ cong, ánh mắt cô sáng ngời, hướng về phía máy ảnh lộ ra mỉm cười long lanh. Anh cùng các thầy giáo trong khóa khác ngồi ở hàng thứ nhất, có dòng chữ "Ban thứ hai", như trước là bộ dáng lạnh lùng thản nhiên, nhưng khóe mắt hơi cong có thể đọc ra một phần sung sướng và tia thương cảm.
Là thật, thời trung học đã kết thúc.
Người vào xã hội thường nhìn lại thời đại học của mình, người vào đại học lại lưu luyến thời trung học. Tựa hồ năm tháng đã qua luôn luôn là năm tháng tốt nhất, thời gian không nhanh không chậm, thong thả bước từng bước một rời khỏi nơi ta từng ghi dấu, đi về một nơi mới. Chỉ có lúc quay đầu, mới bỗng nhiên có vài phần thở dài bãi biển nương dâu.
"Thầy, bụng em thật căng..." Tống Thiển Thiển lộ ra cái bụng hơi căng nằm ở trong lòng anh, có vài phần khó chịu muốn xoa xoa bụng. Buổi tối, Hứa Uyển Quế hầm một nồi canh gà cho Tống Thiển Thiển bổ sung dinh dưỡng, để ngày mai cô thi cho tốt. Kết quả không cẩn thận liền ăn nhiều. Tống Thiển Thiển ăn no ợ một cái, lập tức ngượng ngùng che miệng mình, chỉ dùng đôi mắt tròn nhìn anh.
Triệu Thuần dở khóc dở cười, vươn tay, ôn nhu đặt lên bụng cô, khẽ xoa, "Anh còn nghĩ làm thế nào tiêu trừ cảm xúc khẩn trương của em, không nghĩ tới em một chút cũng không khẩn trương, ngược lại giống con heo nhỏ, ăn nhiều như vậy."
Tống Thiển Thiển lập tức muốn nhảy dựng lên, "Em khẩn trương! Em rất khẩn trương! ngày mai em thi đại học a!" Làm một động tác rút kiếm, ngang tàng nói: "Mười năm mài kiếm, chưa từng thử một lần!"
Khuôn mặt anh tươi tắn, chậm rãi nói tiếp: "Hôm nay tỏ với quân, ai mà không bình sự?" Lắc lắc đầu, "Báo cáo nữ hiệp, ta an phận thủ thường, không phải không bình sự."
Tống Thiển Thiển cười khẽ một tiếng, làm động tác thu kiếm vào vỏ. Triệu Thuần vội làm cho cô an tĩnh nằm xuống, tiếp tục xoa xoa bụng cho cô, đề nghị: "Ngược lại bây giờ anh không đề nghị tiếp tục đọc sách. Nếu không lại một chút, tiêu hóa thức ăn?"
Tống Thiển Thiển lắc đầu, "Không... em muốn cùng anh ngây ngốc một lúc." Mắt cô xoay tròn nghịch ngợm nhìn chằm chằm anh, bỗng nhiên đảo mắt vòng vo, "Tốt nhất có bí tịch thi đại học gì! Hết thảy nói cho em biết!"
Mặt anh không chút thay đổi nói: "Không có, hấp tinh đại pháp của trẫm đều dạy cho ngươi, ngày mai Hoa sơn luận kiếm ngươi nhất định có thể trở thành giáo chủ ma giáo."
Hai người trêu ghẹo một hồi, bỗng nhiên an tĩnh xuống.
Anh thay đổi tư thế, ôm cô ngồi lên gối mình, dùng cái mũi ôn nhu để lên mũi cô, nhẹ nhàng hỏi: "Thiển Thiển muốn thi trường nào?"
Cô thoải mái híp mắt, giống mèo con ăn no, bắt đầu ảo tưởng, "Còn chưa nghĩ, nhưng em muốn đi thành thị ven biển nha, nghĩ thế này, mở cửa có thể nhìn thấy biến lớn, giống "Toàn thành di động" vậy, ở bờ biển có phòng để ở, cối xay gió, hoa viên, rất an tĩnh, rất thỏa mãn."
Mặt anh không chút thay đổi: "Thiển Thiển tiểu thư, em muốn đi đến trường, hay muốn đi hưởng tuần trăng mật."
Tống Thiển Thiển đỏ mặt, "Em muốn đi, đợi thi đại học xong rồi còn không phải là được nghỉ?"
Triệu Thuần khều cái mũi cô, "Thi cho tốt, anh tin tưởng em." Môi anh dán lên môi cô mềm mại, cơ hồ dùng khí âm thuần hậu nói: "Chờ em thi xong, chồng em mang em đi một nơi rất đẹp."
Cô che mặt, đến lỗ tai cũng đỏ lên, "Không cần tự xưng như vậy a a a a — mắc cỡ chết đi được —"
Triệu Thuần nhíu mày, "Nói, lúc đó, Thiển Thiển còn chưa từng gọi anh là chồng?"
Cô không biết ứng đối thế nào, "Sao không biết xấu hổ nói ra miệng vậy."
Triệu Thuần như có chút suy nghĩ, "Vậy lần sau thử xem."
Cô sụp đổ nói: "Thầy, anh không cần làm em sợ! Thử? Thử cái gì vậy trời ơi!"
Nam nhân đẹp trai nhún vai.
*
Dù mong mỏi thời gian trôi chậm, hoặc là khẩn cầu nó trôi nhanh hơn. Thời gian cứ như vậy không nhanh chậm trôi đi. Tống Thiển Thiển đang cùng ngàn ngàn vạn vạn thí sinh toàn quốc, trong trường thi kỷ luật nghiêm ngặt, múa bút thành văn.
Đã là môn thi tiếng anh cuối cùng.
Mọi người ở trong này đem chính mình vì chính mình viết xuống bài thi.
Lúc cuộc thi còn năm phút đồng hồ thì chấm dứt, Tống Thiển Thiển viết xong bài luận tiếng anh. Lần này đề mục là "Viết một phong thư cho thời trung học của mình", ngoài ý muốn sát đề, mà... thương cảm.
Lúc viết xuống dấu chấm tròn cuối cùng, ký ức phủ đầy bụi bỗng nhiên mãnh liệt mênh mông, lập tức thổi qua óc.
"Sợ không vệ sinh? Thầy đã tiêu độc rồi."
"Đi, đi hành lang đứng phạt, đứng đến tan học."
"Có phải anh không để ý tới em, em sẽ càng làm thế hay không?"
"Muốn anh hôn em thế nào đây?"
"Anh thế nào bỏ được."
"Trời sao trên đầu, cùng tình yêu trong lòng."
Ký ức trong đầu nở ra hoa lửa sáng lạn, trong nháy mắt nở đầy trong lòng. Tống Thiển Thiển tạm biệt toàn bộ thời học sinh của mình cùng người khác ra khỏi trường thi. Tất cả mọi người như kích động vạn phần, có đang so đáp án, có đang khóc thút thít, có ôm cha mẹ cùng một chỗ lớn tiếng cười. Tống Thiển Thiển liếc mắt một cái liền thấy Triệu Thuần trong đám người.
Xuyên qua đám người ồn ào, Triệu Thuần đứng trước mặt Tống Thiển Thiển.
Tống Thiển Thiển thoáng có chút run rẩy, "Thầy, em..."
Triệu Thuần cúi đầu chăm chú nhìn cô một lát, bỗng nhiên mỉm cười, cúi đầu không trở ngại trực tiếp hôn môi cô đang run rẩy. Cánh môi đang run run cọ sát lẫn nhau, đầu lưỡi anh mang theo nhiệt lượng kinh người với vào miệng cô, tham lam mà nhiệt tình đòi lấy. Tống Thiển Thiển trong ôn nhu hốt hoảng nghĩ, tựa hồ đã hai tháng không cùng thầy hôn môi đâu.
Sau một lúc lâu hai người rời môi ra, anh thấp giọng thở hổn hển, không nhìn mọi người bên cạnh hoặc kinh ngạc hoặc kỳ quái, trong ánh mắt mang theo quang mang cực nóng, "Anh muốn làm như vậy đã lâu." Tự nói tự cười, "Em không còn là học sinh của anh, thật tốt."
Tống Thiển Thiển đang muốn phản bác, anh vươn ngón tay quẹt lên môi cô, mặt mày anh tuấn lúc này vô cùng chói mắt, "Em là người yêu của anh, thật tốt."
Người yêu.
Trong thanh âm mọi người kinh ngạc hít vào, cô kiễng mũi chân, ôm cổ anh, chủ động dâng lên nụ hôn. Dùng một cái hôn thật tình nhất, cùng cáo biệt thời thiếu nữ của mình.
Là thật tạm biệt, mà không chút hối hận.
*
Một giờ sau.
Triệu Thuần một tay mang hành lý, một tay ôm Tống Thiển Thiển mặt không chút thay đổi, bước nhanh trong sân bay đi đến quầy đăng ký.
"Thầy nói thật đi, có phải anh dự mưu đã lâu không? Hoặc là bây giờ anh nói cho em biết, anh kỳ thực là tổng tài bá đạo, em thật sự hoàn toàn tin tưởng." Tống Thiển Thiển bị kéo một đường chạy chậm, thở ra nói, "Em vừa mới thi đại học xong, anh đã nói muốn đưa em đi hải đảo?"
Triệu Thuần đeo kính râm, vô cùng đẹp trai nâng tay xem giờ, "Thứ nhất, không cần bởi vì coi anh là thầy giáo lâu em liền xem nhẹ thân phận chân thật nam nhân của em là tổng tài bá đạo; thứ hai, quả thật anh đã dự mưu lâu; thứ ba, chúng ta còn năm phút đồng hồ, nếu không đăng ký, chuyến bay đến đảo Sa Ba sẽ bỏ em mà đi."
Tống Thiển Thiển nghẹn đủ một hơi, chủ động đoạt lấy ba lô, lôi kéo tay Triệu Thuần, mặt đỏ lên hô to, "Thầy —— hướng kia a —— "
"Nói bao nhiêu lần gọi là chồng không phải thầy —— "
*
Đại hải giống ngọc bích, nước biển tinh thuần chuyển động, tựa như bảo thạch trong suốt long lanh trân quý. Cây cọ lá to như cái quạt giấy ở bãi biển cách đó xa sinh trưởng tươi tốt, Triệu Thuần chọn một phòng hướng biển, xuyên qua cửa sổ sát đất có thể trực tiếp nhìn toàn cảnh biển.
"A a a ——" Tống Thiển Thiển bị diện mạo bá đạo tổng tài chân thật của Triệu Thuần cơ hồ dọa muốn ngất xỉu, từ lúc máy bay đáp xuống đất, hoàn toàn không thể giữ bình tĩnh. Từ quốc nội còn vòng vo một chuyến, tới Sa Ba đến năm giờ chiếu, làm các loại thủ tục, tiến vào khách sạn cũng đã là lúc mặt trời lặn xuống.
Ánh nắng chiều nồng nhiệt mà ôn nhu nhuộm một mảnh mây trời thành màu đỏ, biển xanh sẫm giống như mang theo hơi thở, từng chút vỗ vào bãi biển vàng óng.
Cô nhìn ngây ngốc, "Thật đẹp..."
Anh từ phía sau ôm thắt lưng cô mảnh khảnh, cắn lỗ tai cô, "Muốn cho em thứ tốt nhất..."
Cô lẩm bẩm: "Như vậy sẽ làm hư em..."
Tay anh đã tham lam tiến vào trong làn váy mỏng của cô, nặng nề cười nói: "Không chỉ muốn làm hư em, hơn nữa muốn làm hỏng em..."
Bên ngoài đã chậm rãi tối dần, trên bãi biển mỗi đêm đều có hoạt động, hôm nay là đốt lửa trại, không ít du khách và người địa phương Sa Ba đều cao hứng phấn chấn chuẩn bị đốt lửa. Ánh lửa sáng ngời trong mắt cô đã thành một bóng dáng mơ hồ màu đỏ, anh đã lăn qua lộn lại ép buộc cô hơn hai giờ, tư thế gì cũng muốn thử một lần, muốn bổ sung hoàn toàn hai tháng này cấm dục.
Trên núm vú đỏ tươi lưu lại dấu răng của anh, cái vú lớn thậm chí lưu lại dấu vết bạch trọc tinh dịch, là vừa mới lúc nhũ giao bị anh bắn lên. Tiểu huyệt mềm mại phun ra ngoài từng cỗ tinh dịch, cơ hồ cũng bị anh làm hỏng.
Thậm chí còn thấy không đủ, anh ôm cô đến trước cửa sổ sát đất, để cii đối diện với bên ngoài, lộ ra núm vú trần trụi bị xoa nắn cùng tiểu huyệt chảy tinh dịch.
Cii thở hổn hển mang theo khóc nức nở nói: "Thầy đừng... Thiển Thiển không cần... Tiểu huyệt cũng bị làm hỏng rồi... Đừng cho người khác trông thấy —— "
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, gậy thịt nóng rực đầy gân xanh rút ra cắm vào tận gốc, vừa ngoan độc đâm sâu vào trong tiểu huyệt run rẩy co rút, vừa cắn lỗ tai Tống Thiển Thiển không ngừng bắt chước tư thế tính giao, đem đầu lưỡi chọc ra vào, nặng nề thở: "Phải làm hỏng em mới tốt, miễn cho anh ngày đêm đều muốn—— "
Một cái chọc sâu, cơ hồ đi vào chỗ sâu chưa từng tới, cô hét lên một tiếng, run run đến thủy triều. "Chồng —— a chồng —— em không được —— em sắp bị làm đến mang thai a —— "
Cô run run không biết mình nói cái gì nữa, ý thức đã hỗn loạn, câu nói này lại khơi dậy dục vọng của anh, động tác gậy thịt càng hung ác, "Vậy có con cho anh —— ừ ——" Triệu Thuần đụng vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt cô hung hăng thao làm.
Có đám người ở phía dưới, tùy thời đều có nguy cơ bị họ phát hiện nhưng lại có vẻ càng kích thích, Tống Thiển Thiển so với bình thường cao trào nhanh hơn, bị gậy thịt hữu lực làm đến thở không nổi, đối diện với cửa sổ sát đất không ngừng khóc kêu, cơ hồ hoàn toàn bay lên, chỉ dựa vào lực của anh, tư thế kích thích và địa điểm này làm cho cô hoàn toàn chịu không nổi.
"Có thai a a —— bị bắn đầy ô ô——" Dâm thủy mạnh mẽ phun ra, bắn tung tóe đầy cửa sổ.
Liên tục hai ngày, anh như vĩnh viễn chưa đủ, liên tục muốn Tống Thiển Thiển.
Ngày hôm sau buổi tối, Tống Thiển Thiển khí lực nâng ngón tay cũng đã không còn. Sửa sang lại sạch sẽ rồi được anh ôm vào trong ngực, đã hỗn loạn muốn ngủ, chỉ cảm thấy anh ôm mình lên, ôm xuống lầu, không biết muốn làm cái gì, bị ái tình kịch liệt hao hết toàn bộ khí lực, chỉ nhắm mắt lại an tâm nằng trong ngực anh, cũng không quản anh muốn ôm mình đi nơi nào.
Giống như chậm rãi đi rất xa, ôm ấp của anh rất ấm áp, nghe hơi thở của anh, Tống Thiển Thiển buồn ngủ.
Bên cạnh là tiếng nước biển vỗ bờ cát, còn có mùi nước biển.
Gió đêm nổi lên, đầy trời những vì sao.
Giọng anh rất nhẹ, "Thiển Thiển, tỉnh nào, Thiển Thiển."
Cô mơ mơ màng màng mở mắt.
Không biết khi nào anh đã ôm cô đến bãi biển, cũng không buông tay, vừa ôm vừa nói: "Em xem đó là cái gì?"
Ban đêm biển yên tĩnh, xanh sẫm, trong biển, có một con thuyền màu trắng bạc đang chậm rãi nhẹ nhàng trôi lại. Thuyền rất nhỏ, phát ra ánh sáng bàng bạc.
Chậm rãi đến gần, trên thuyền nhỏ tựa hồ có cái gì.
Tống Thiển Thiển dán vào lỗ tai anh hiếu kỳ nói: "Thuyền nhỏ..."
Anh ôn nhu đặt Tống Thiển Thiển đứng trên bãi biển, nâng thuyền nhỏ lên chậm rãi quỳ một gối xuống, ánh mắt nhìn thẳng cô, thuyền nhỏ đặt vào tay cô, "Thiển Thiển, em xem."
Tống Thiển Thiển có chút không tin, run rẩy mở thuyền ra, bên trong có một cái hộp nhỏ.
Một viên kim cương chói sáng hình sao được khảm nhẫn, giống sao trên trời được hái xuống, lẳng lặng nằm trong thuyền nhỏ.
Anh rõ ràng có một chút khẩn trương.
"Gả cho anh, được không?" Triệu Thuần đang quỳ một gối trước mặt Tống Thiển Thiển, ánh mắt ôn nhu giống xuân thủy, lưu quang mãn sắc.
Tống Thiển Thiển hít sâu một hơi, nước mắt không biế từ khi nào đã tràn ra hốc mắt.
Những vì sao chợt lóe, nước biển ôn nhu như trước.
"Em nguyện ý —— "
"Ui —— Thiển Thiển em đừng đột nhiên nhảy lên ——anh sắp ngã —— "
Hai người cuối cùng hoàn toàn ngã vào trong nước biển hơi lạnh, Tống Thiển Thiển cười ha ha, Triệu Thuần cười lắc đầu, cũng không nghĩ trong tình huống thế này, vẫn còn thật sự đeo nhẫn kim cương lên tay Tống Thiển Thiển.
"Anh yêu em."
"Em cũng vậy."