Mãi đến khi nàng tới nơi mới biết được thì ra là bởi vì cháo gà nàng làm đã khiến cho nhân vật Kiến Bá An ăn chơi phóng túng bậc thầy vô cùng hứng thú, bàn về thức ăn ngon nên hai ông cháu nói chuyện rất say sưa.
Lúc Chân Diệu rời đi, trong tay nàng đã có thêm một cái lồng chim, bên trong là một con chim sáomiệng màu trắng, đang cẩn thận từng li từng tí nhìn nàng chằm chằm.
Trở về tới Trầm Hương uyển, Chân Diệu liền treo lồng chim dưới mái hiên rồi mới đi tìm Nhị cô nương Chân Nghiên.
Hai tỷ muội đã hẹn nhau cùng đi vấn an Tam phu nhân Ôn Thị.
Tình huống của Ôn Thị rất không ổn.
Mấy ngày trước đây dẫn con cái hầu hạ lão Bá gia bị bệnh còn dễ nói, đợi đến lúc rảnh rỗi rồi, liền phát giác sắc mặt bà luôn mệt mỏi đấy, có loại cảm giác sa sút tinh thần không nói nên lời.
“Mẹ như vậy thì làm ta rất lo lắng, nghe Hoạ Bích nói những ngày gần đây khẩu vị của mẹ vô cùng kém, mỗi ngày chỉ ăn vài ngụm rồi bỏ đũa xuống.” Chân Nghiên mặt ủ mày chau nói.
“Mẹ vẫn còn chưa vượt qua được chướng ngại trong lòng mà.” Chân Diệu nhớ lại ngày ấy bộ dáng Tam lão gia vì Uyển di nương mà lạnh lùng với mẹ con các nàng, trong lòng liền phát lạnh.
Thời đại này, cho dù tính cách có mạnh mẽ như Ôn Thị, khi gặp phải người đàn ông vì tiểu thiếp mà cường ngạnh, cũng đành phải tự mình làm khổ mình.
Bên trong Hoà Phong uyển, các nha hoàn khác đều đứng xa xa, chỉ có một mình Hoạ Bích đang đứng canh ngoài cửa phòng.
Hai tỷ muội cùng nhau đi tới đã bị Hoạ Bích ngăn lại, hạ giọng nói “Hai cô nương, lão gia đang ở trong phòng đấy.”
Hai chị em nhìn nhau, đều cảm thấy bất ngờ.
Các nàng cho rằng, ít nhất Tam lão gia và Ôn thị cũng phải chiến tranh lạnh một hồi.
“Tứ muội, lát nữa chúng ta đến sau vậy.” Chân Nghiên nghĩ đến Tam Lão gia và Ôn Thị có khả năng hoà hảo, sắc mặt nàng dễ nhìn hơn chút ít.
Chân Diệu gật gật đầu.
Hai người vừa muốn xoay người rời đi, chợt nghe tiếng đồ đạc trong phòng bị đập vỡ.
Chân Nghiên nhíu mày, nhìn về phía Hoạ Bích nháy mắt rồi lôi kéo Chân Diệu đi vào nhà chính.
Dường như Đông phòng truyền đến âm thanh cãi nhau.
“Ôn Thị, ta cho bà biết, những năm này ta chịu bàđủ rồi, bà không dung nạp Uyển nương sao, tốt, về sau ta sẽ nạp thêm mười tám mỹ thiếp, xem bà phát mại hết được không!”
“Một con tiện nhân cũng đáng để ông làm như vậy, ông không sợ mất mặt nhưng ta ngại!” giọng nói của Ôn Thị, nghe vô cùng lạnh lùng còn xen lẫn phẫn nộ khó đè nén.
Tiếng cười lạnh của Tam Lão gia truyền đến: “Ôn Thị, trong mắt bà thì nàng ấy là tiện nhân, nhưng trong lòng ta thì nàng ấy rất trong sạch, xuất thân đê tiện không phải lỗi của nàng ấy. Còn bà, Ôn Thị, gia đình mẹ đẻ của bà cao quý lắm sao, cũng chỉ là người sa cơ thất thế mà thôi!”
Ầm một tiếng, lại là tiếng đổ vỡ, sau đó giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Ôn Thị truyền đến: “Ông cút đi cho ta!”
“Ha ha, ngược lại còn cần bà cầu ta lưu lại sao, nếu không phải xem trên người ba đứa con, ta đã sớm bỏ đi cái loại nữ nhân không hiền không đức như bà rồi!”
Chân Nghiên nghe xong tức đến mức cắn chặt răng, trong lòng Chân Diệu cũng đang vô cùng nén giận.
Lúc Tam lão gia vén rèm cửa bước ra liền nhìn thấy hai đứa con gái đang đứng nơi đó có chút ngoài ý muốn, sau đó cũng không nói tiếng nào đóng sập cửa mà đi.
Trong phòng trầm mặc thật lâu, rồi mới truyền đến tiếng khóc kiềm chế của Ôn Thị.
Hai tỷ muội nhẹ chân nhẹ tay đi vào.
Ôn thị dừng khóc, giương mắt nhìn hai người: “Các con đều thấy rồi phải không?”
Chân Nghiên ngồi xuống giường ngay bên cạnh Ôn Thị, ôn nhu nói: “ Mẹ, người đừng buồn nữa, phụ thân … tâm hồn bị u mê rồi.”
Thời đại này lấy chữ hiếu làm đầu, cho dù trong lòng Chân Nghiên vô cùng tức giận với phụ thân, cũng không dám nói ra lời khó nghe nào.
Ôn Thị ngã người dựa vào gối, nhắm mắt, nước mắt tuôn rơi “Nghiên nhi, Diệu nhi, các con nhớ kỹ, sau này đừng học mẹ, tính cách quá cứng rắn chỉ làm khổ chính mình.”
“Nương, ngài đã hiểu rõ thì cần gì phải kiên quyết như thế, thật ra phụ thân chính là kiểu người ăn mềm không ăn cứng đấy.” Chân Nghiên khuyên nhủ.
Lúc ấy nàng mặc kệ trên lưng mang thanh danh nghiêm khắc cũng phải phát mại Uyển di nương, nhưng lại phát giác phụ thân động chân tình với Uyển di nương, Ôn thị lại là kiểu người đanh đá, sẽ không đi lung lạc người khác.
Nếu cứ để thế mãi, phụ thân sẽ càng đẩy càng xa, đến lúc đó dựa vào tính tình của Ôn thị, không biết sẽ náo ra đến chuyện gì nữa.
Cho nên nàng tình nguyện làm người ác thay Ôn thị, chỉ hy vọng về sau Ôn thị mềm mại lại một chút, dần dần lôi kéo tim Tam lão gia trở về.
Lại không nghĩ rằng, hai người lại náo đến tình trạng thế này.
Ôn Thị nhìn Chân Nghiên một cái thật sâu, lại nhìn về phía Chân Diệu, kỳ quái hỏi: “Diệu nhi, nếu là con, con sẽ thế nào?”
Chân Diệu không nghĩ đến Ôn thị sẽ hỏi mình, thấy mặt bà nghiêm túc, nàng cũng cẩn thận suy nghĩ rồi ăn ngay nói thật: “Con chưa trải qua, cũng không nghĩ ra được nên làm thế nào, nhưng mà nếu phu quân của con đứng trước mặt con nói cái rắm của một nữ tử bên ngoài còn sạch hơn con, chỉ sợ con sẽ ném bình hoa vào mặt hắn.”
Ôn Thị sững sờ, sau đó cười khổ nói: “Đứa nhỏ ngốc này, con không khôn ngoan như tỷ tỷ của con.”
Chân Nghiên nghe cách nói chuyện hai người Ôn Thị và Chân Diệu …, trong lòng càng buồn thêm.
Mẹ đã như vậy rồi, muội muội cũng như vậy, tương lai không biết phải làm sao bây giờ.
“Mẹ, rõ ràng mẹ đã hiểu, vì sao nhất định không thay đổi.”
Nghe Chân Nghiên hỏi vậy, Ôn thị nhắm mắt: “Lúc mẹ hiểu thì đã chậm, tính tình này đã theo mẹ hơn nửa đời người, cũng không muốn sửa lại. Tốt rồi, hai tỷ muội về đi.”
“Mẹ_”
“Trở về đi mà, mẹ mệt mỏi.” Ôn thị cũng không nhìn hai tỷ muội thêm lần nào nữa.
“Mẹ, người không nên làm chuyện điên rồ nhé.” Chân Nghiên căn môi nói.
Lúc này Ôn thị mới mở mắt ra, lắc đầu mỉm cười: “Nha đầu ngốc, tháng tám này Nghiên nhi của ta phải xuất giá rồi, làm sao mẹ có chuyện gì chứ, mẹ vẫn còn muốn nhìn con xuất giá đây này. Trong ba đứa con, Nghiên nhi là đứa hiểu chuyện nhất, cũng là đứa khiến mẹ yên tâm nhất, Diệu nhi, sau này con phải thường xuyên theo tỷ tỷ học hỏi đấy.”
Hai tỷ muội lo lắng rời đi Hoà Phong uyển.
“Tứ muội, tình hình của mẹ thì muội cũng thấy đấy, muốn cởi bỏ khúc mắc không phải là chuyện một sớm một chiều, mà ta chỉ còn hơn một tháng nữa là phải lấy chồng rồi, sau này muội phải khuyên nhiều cho mẹ cởi ra nhé.”
“Muội sẽ ở bên cạnh mẹ mà.”
Chân Diệu cảm thấy Chân Nghiên là tiểu thư khuê các hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của thời đại này để làm chủ mẫu tương lai đấy, nàng ấy là người có khả năng sống tốt nhất.
Còn mình, đương nhiên nàng sẽ cố gắng để chính mình sống tốt, chỉ là loại tốt này, có lẽ sẽ không giống như trong nhận thức của mọi người.
Trở về Trầm Hương uyển, Chân Diệu sai Tử Tô mang rương chứa tiền tới rồi nàng mở ra xem, tính toán cũng chỉ còn tổng cộng hơn trăm hai mươi lượng bạc cùng với vài đồng bạc lẻ.
Nhìn bộ dáng ủ rủ của Chân Diệu, Tử Tô hỏi: “ Cô nương làm sao vậy?”
Chân Diệu biết rõ Tử Tô là người kín miệng trầm ổn nên lên tiếng: “ Thân thể bà không tốt, ta muốn vì bà làm một vài món ăn bổ dưỡng mỗi ngày. Nhưng mà cái này không giống như cháo làm cho tổ phụ được dùng phòng bếp của tổ mẫu, nguyên liệu nấu ăn cũng bên kia cung cấp đấy. Bên này của chúng ta chỉ có một bếp lò nhỏ, dùng nó không thuận tiện lắm, ta muốn đến phòng bếp mượn chỗ dùng, nguyên liệu nấu ăn cũng mua bên kia, thế này thì tiền bạc không phải có chút thiếu sao, sợ chi ra rồi chống đỡ không được bao lâu.”
Tử Tô suy nghĩ một chút rồi nói: “ Nếu thân thể Tam phu nhân không tốt, có thể công khai đi lãnh thuốc bổ về đấy ạ.”
Chân Diệu thở dài.
Bệnh của Ôn thị thuần tuý là tâm bệnh, nếu gióng trống khua chiên đi nhận đồ, không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì đâu, lại nói, đây vốn là lòng hiếu thảo của con cái với cha mẹ, không thể làm không đến nơi đến chốn, ngược lại còn cho Ôn Thị thêm phiền toái.
“Trước hết cứ vậy đi, đợi đến lúc không đủ lại tính, nói không chừng khi đó mẹ cũng tốt rồi.”
Chân Diệu cứ xuất tiền ra, ném chuyện phiền lòng qua một bên, theo thói quen cũ nhấc chân lên ghế con rồi bước vào bồn tắm dược ngâm người.
Đến buổi tối, tóc tai rối bù, ăn mặc một thân quần áo rộng thùng thình ngồi gần cửa sổ tập viết, luyện được một lát thì cảm thấy có chút nóng nực, nàng liền đứng lên thò tay đẩy cửa sổ, lại phát giác đẩy không được.