“Chào Mạnh phu nhân.” Chân Diệu khẽ gật đầu, không khỏi nhìn Đại bá nương Tưởng thị một cái.
Mạnh phu nhân là mẫu thân của Tam hoàng tử phi, thường ngày cũng gặp qua mấy lần trong các buổi thọ yến, nhưng tới giờ chưa từng quen biết.
Lúc nào thì Nhị bá và Lý thị và Mạnh phu nhân có giao tình?
Chân Diệu kinh ngạc nhưng cũng không nhiều lời.
Trùng hợp lúc này một cung nữ đi đến, thấy Chân Diệu liền hành lễ nói: “Thế tử phu nhân, mấy Hoàng tử phi mời ngài qua nói chuyện.”
Chân Diệu xin cáo lỗi, theo cung nữ đi.
Mạnh phu nhân không dấu vết bĩu môi.
Bà là mẫu thân của Hoàng tử phi, tất nhiên không đắc tội nổi phủ Trấn Quốc Công chỉ là nếu cửa hôn sự với phủ Kiến An bá mà thành, con trai và Thế tử Trấn Quốc Công sẽ thành anh em đồng hao.
Đều là người trẻ tuổi, con trai chỉ là cậu ấm hưởng phúc từ ông cha, làm một tiểu quan bất nhập lưu, Thế tử Trấn Quốc Công đã là chỉ huy đồng tri Cẩm Lân về, quan tam phẩm.
Cẩm Lân vệ là cấm vệ của thiên tử, còn lợi hại hơn cả Long Hổ vệ, được Hoàng thượng coi trọng nhất.
Thế tử Trấn Quốc Công chỉ cần dìu dắt nhi tử một chút vậy thì tốt hết chỗ nói rồi.
“Lý muội muội, trước đó không lâu chúng ta đã hẹn cùng đến Đại Phúc tự dâng hương, không may ta bị bệnh nên không đi được, muội xem chúng ta lại định một ngày khác a.” Mạnh phu nhân cười gượng gạo.
Tưởng thị lặng lẽ nhíu mi.
Dâng hương cái gì?
Lý thị khi nào thì có quan hệ tốt với Thiếu khanh phu nhân?
Tưởng thị là người thông minh, nghĩ một chút liền hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Nhà Vương các lão chọn trúng Lục nha đầu, nhưng phía trước còn có Ngũ nha đầu chưa định thân, vì chuyện này lão phu nhân cũng quan tâm nhiều, kể ra vài nhà đều bị Lý thị từ chối, không phải ngại người ta môn hộ thấp thì cũng ngại nhà kia lang quân bất tranh khí (không nổi bật được).
Cuối cùng lão phu nhân buồn bực, không để ý tới nữa, chỉ đành chờ Nhị thúc về rồi tỉ mỉ lựa chọn, không ngờ Lý thị lại coi trọng phủ Thiếu khanh.
Nghĩ tới đây tim Tưởng thị trầm xuống.
Cái này không được!
Đại sự triều đình bà nữ giới không hiểu nhưng cũng biết một hộ nữ nhi gả cho hai vị hoàng tử không phải chuyện tốt.
Không nói cái khác, nếu tương lai Tam hoàng tử và Lục hoàng tử có tranh chấp, lão gia nên đứng về bên nào?
Tưởng thị cười nói: “Nhị đệ muội, mấy hôm trước lão phu nhân còn nói năm mới sắp đến, muốn ta, muội và Tam đệ muội cùng đi Đại Phúc tự thêm tiền dầu vừng đó, không ngờ muội đã sớm định đi, sao không nói một tiếng, không thì đến lúc đó lại phải đi lần nữa.”
Lý thị nhìn Tưởng thị, lại nhìn Mạnh phu nhân trong ống tay áo, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cưỡng chế xúc động đáp ứng, nói: “Bây giờ trời càng ngày càng lạnh, tuyết kết băng không thể đi, nếu dâng hương không bằng chờ đầu xuân năm mới lại nói. Thêm tiền dầu vừng, phái một quản sự đi cũng được a, Đại tẩu, nếu tẩu muốn tự đi thì bảo Tam đệ muội đi, muội muốn làm ổ trong nhà thôi.”
Tưởng thị kinh ngạc.
Lẽ nào bà đoán sai, Lý thị không có ý này?
Mạnh phu nhân biến sắc, giọng nói chuyển lạnh: “Vốn Lý muội muội trước đã hẹn thời gian dâng hương với ta. Mọi thứ để xuất hành đều đã chuẩn bị xong, không may thân thể ta khó chịu mới không đi được. Năm nay mùa đông quả thực lạnh hơn mọi năm rất nhiều. Cũng khó trách Lý muội muội sợ lạnh, xem ra chúng ta không có duyên phận đồng hành rồi. Ta muốn qua chào hỏi Dương lão phu nhân một tiếng, đi trước.”
Dương lão phu nhân là phu nhân của lễ bộ thượng thư Dương Dụ Đức, cũng là bà ngoại của Tam hoàng tử.
Lý thị nhìn bóng lưng của Mạnh thị dần xa, lòng đau muốn chết.
Nếu Băng Nhi gả vào Mạnh gia, Tam hoàng tử liền thành tỷ phu của con bé, lại có quan hệ với lễ bộ thượng thư Dương gia, thân thích qua lại đều có máu mặt.
Sao lão gia lại không hài lòng chứ!
Lý thị ngồi xuống, nhất thời mất hứng ăn uống.
Tưởng thị mỉm cười, uống một ngụm trà.
“Thế tử phu nhân tới, mau ngồi.” Một phụ nhân tuổi còn trẻ tỉ mỉ đánh giá Chân Diệu, cười nói: “Thảo nào Thái tử phi thường khen Thế tử phu nhân xinh đẹp, hôm nay nhìn gần quả nhiên là ngại son phân làm hỏng nhan sắc.”
Phụ nhân trẻ tuổi này chính là Tứ hoàng tử phi, mấy tháng trước vừa mới đại hôn.
Chân Diệu hành lễ: “Thái tử phi, các vị Hoàng tử phi.”
“Đừng đa lễ, sau này chúng ta coi như người một nhà rồi.” Thái tử phi nói thân thiết, thần sắc lại nhàn nhạt.
Chân Diệu là nghĩa nữ của Vĩnh Vương, nói vậy, có khiến người ta thoải mái hay không liền không biết được.
Nhiều nữ nhân như vậy khiến Chân Diệu cảm thấy không ứng phó được, liền dĩ bất biết ứng vạn biến mỉm cười.
“Hoàng tẩu, muội còn muốn để Thế tử phu nhân đi gặp mấy hoàng tỷ đây, không ngờ tẩu tiên hạ thủ vi cường.”
Công chúa Phương Nhu đến, còn dẫn theo hai vị công chúa.
Con quý vì mẹ cũng có đạo lý, mẫu phi của công chúa Phương Nhu giảm phân vị, không bị ảnh hưởng bởi gió thổi bên tai, tuổi công chúa Phương Nhu đã lớn muốn Hoàng thượng cưng chiều vô pháp vô thiên như trước kia là không thể.
Qua vài năm nữa công chúa Phương Nhu tuyển phò mã, với tính tình của nàng nói không chừng lại khó coi nhất trong số các công chúa.
Chỉ là trước mắt nàng cũng không thể tính toán với một tiểu cô nương.
“Nhị hoàng tỷ, Tứ hoàng tỷ, hai tỷ xem, muội nói không sai chứ, da Thế tử phu nhân Trấn Quốc Công mịn màng, cũng không biết giữa Thái phi khi trẻ và Thế tử phu nhân da ai tốt hơn.”
Công chúa Phương Nhu chỉ ra như vậy, Hoàng tử phi và nhóm công chúa ở đây mắt đều rực lửa.
Đẹp, là nữ nhân thật khó kháng cự được mê hoặc.
Công chúa Phương Nhu nghiêng đầu, cười hì hì nói: “Thế tử phu nhân, sau này ta cũng phải gọi ngài một tiếng đường tỷ rồi. Đều là tỷ muội, có thể để chúng ta được thơm lây, tiết lộ phương thuốc dưỡng da dẻ cho chúng ta đi.”
Nàng chỉ mới mười tuổi, nói thẳng như vậy, thái độ ngọt ngào, thân phận lại tôn quý không gì sánh được thật khó để phản bác.
Đương nhiên như vậy cũng có chút thất lễ, nếu đặt ở chỗ khác các tẩu tẩu và tỷ tỷ khó tránh khỏi vì thể diện hoàng gia mà răn dạy một phen. Nhưng đằng này lại là phương thuốc dưỡng da mà mọi người tha thiết mơ ước, đang lo không tiện trực tiếp mở miệng, công chúa Phương Nhu như vậy chính là nói lên tâm tư của mọi người, tất nhiên không ai ngắt lời.
Thấy mọi người chờ nàng trả lời, Chân Diệu có chút tức.
Cái này còn chưa xong, mỗi lần giao tiếp với đám hoàng thân quốc thích này lại không khỏi nhắc đến phương thuốc của thái phi.
Chân Diệu thể hiện sự đắn đo.
“Thế tử phu nhân luyến tiếc sao?” Công chúa Phương Nhu vẫn cười.
“Không có nuối tiếc, nói ra chỉ sợ công chúa không tin.”
“Làm sao có thể. Thế tử phu nhân chắc chắn sẽ không nói dối.” Công chúa Phương Nhu nghiêng đầu cười: “Bốn vị hoàng tẩu, hai hoàng tỷ, mọi người nói có đúng không?”
Mọi người đều gật đầu: “Thế tử phu nhân đương nhiên sẽ không nói bậy, nếu phẩm tính không tốt làm sao được Vĩnh Vương phi nhận làm nghĩa nữ.”
Chân Diệu lặng lẽ nhìn qua bên kia. Quận chúa Sơ hà đang nói chuyện với Triệu hoàng hậu.
“Thế tử phu nhân tìm Sơ Hà tỷ tỷ sao?” Công chúa Phương Nhu ngây thơ hỏi.
Bộ dáng tươi cười của mọi người nhạt vài phần.
Đây là muốn tìm Sơ Hà giải vây sao?
Khóe miệng Chân Diệu giật một cái.
Tiểu công chúa này đến đây làm gì, sao lại chọc người ghét như vậy chứ!
Áp cơn tức này xuống, nói: “Muốn nói phương thuốc này cũng không có gì quý hiếm, quý ở kiên trì.”
“Thế tử phu nhân nói vậy, nếu có thể có làn da như Thế tử phu nhân có gì không thể kiên trì.”
Mọi người đều gật đầu.
Chân Diệu cười híp mắt: “Mỗi đêm trước khi ngủ ăn một cái giò, hai móng heo, một bát da cá.”
Mọi người choáng váng.
“Sao có thể!” Công chúa Phương Nhu phản bác.
Chân Diệu thu hồi bộ dáng tươi cười: “Công chúa Phương Nhu nói xem, phải là thế nào?”
Công chúa Phương Nhu liếc mắt: “Ta mà biết thì còn phải hỏi ngươi sao?”
Chân Diệu thở dài: “Nhưng ngài hỏi ta cũng không có tin.”
“Ngươi, ngươi rõ ràng là lừa gạt chúng ta!”
“Làm sao có thể, có tác dụng không cứ thử liền biết.” Chân Diệu lý trực khí tràng (đúng nên không sợ).
“Thế tử phu nhân nói thật không?” Thái tử phi hoài nghi.
Chân Diệu gật đầu: “Thiên chân vạn xác, nhưng phải kiên trì, hằng đêm không ngừng mới thấy được hiệu quả.”
Ha ha, nàng cũng không nói đây là phương thuốc của thái phi, đây là phương thuốc nàng nghĩ ra.
Chân giò, da cá, mấy thứ này thực sự tốt cho da nhưng những cô nương yêu kiều này có thể ăn được không, sau khi ăn có thể mập đến một trăm tám mươi cân (80 kg) không thì nàng không quản.
Không có biện pháp, nàng không chịu trách nhiệm!
“Hoàng tẩu, đừng nghe nàng ta nói bậy, ai thấy Thái phi mỗi ngày ăn móng heo từ ngự thiện phòng chứ!” Công chúa Phương Nhu trừng mắt nhìn Chân Diệu.
Không đợi Thái tử phi nói, Chân Diệu đã tiên thanh đoạt nhân (nói trước áp chế): “Công chúa Phương Nhu mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào ẩm thực của Thái phi sao? Nếu không tin đại khái có thể hỏi Thái phi nha. Lại nói, công chúa Phương Nhu nghĩ phẩm tính ta không tốt, không có tư cách làm nghĩa nữ của Vương phi, mới cứ nhằm vào ta?”
“Ngươi đang nói sang chuyện khác, mấy thứ ngươi nói căn bản không có khả năng dưỡng da, đầy mỡ như vậy ai nuốt trôi!”
Chân Diệu hừ lạnh một tiếng: “Công chúa thử trước xem có tác dụng không, nếu không hiệu quả, tới tìm ta nói những lời này.”
Dù sao nàng và công chúa Phương Nhu đã sớm kết thù, nếu cứ nhường mãi đối phương sẽ được voi đòi tiên.
Mấy người Thái tử phi đều choáng váng.
Ôn nhu nhàn thục đây sao? Giờ đã thành nghĩa nữ của Vĩnh vương, đây là thái độ sau này phải dung nhập với các nàng sao?
Chân Diệu cười híp mắt bổ sung: “Ngoại trừ những thứ này, ta còn ăn da gà nữa.”
Những người này vốn khẩu vị nhẹ, nghe nàng nói liên tiếp những món đầy mỡ không khỏi có chút buồn nôn, mềm rã ra, đến điểm tâm cũng không ăn được.
Chân Diệu cười hài lòng.
Như vậy tốt nhất, nàng một không dựa vào bọn họ, hai không ăn của bọn họ, cần gì phải lăn lộn cung đấu với các nàng ấy chứ.
Nghe nói hậu cung là hình ảnh triều đình thu nhỏ, các nam nhân là một trận doanh, nữ nhân có tranh đấu cũng không làm lên trò chống gì. Ngược lại nữ nhân có quan hệ tốt đến mấy, nếu các nam nhân không hợp chính kiến trở mặt cũng là chuyện thường.
Thế tử cũng không nhắc tới mấy vị hoàng tử phi này với nàng.
Chân Diệu cảm giác mình không có ưu điểm gì khác chỉ có nghe lời.
Ồn ào một lát, Thái hậu rốt cuộc tới, yên hội chính thức bắt đầu.
Nhưng vừa tiến hành được phân nửa, liền có mấy nội thị vẻ mặt kinh hoàng đi đến.