Chân Ngọc khẽ khom người,không nóng không lạnh chào một câu.
Chân Băng bất đắc dĩ trừng muội muội một cái.
Nha đầu kia, rõ ràng khi Tứ tỷ mất tích cũng rất lo lắng, bây giờ thấy người lại thể hiện bộ dáng này.
Một nữ tử trong nóng ngoài lạnh, tương lai không được thoải mái.
Chân Băng có chút bận tâm chuyện này, tỷ muội ba người nói chuyện một lúc liền ngượng ngùng nói: “Tứ tỷ, tỷ có từng gặp lão phu nhân phủ Viễn Uy hầu – người quen của Thái phi chưa?”
Lão phu nhân phủ Viễn Uy hầu – Tôn thị là bạn khăn tay của Thái phi, làm chính tân cho Chân Ninh, chỉ là khi đó tỷ muội Chân Băng tuổi còn nhỏ, không có cơ hội gặp mặt.
Nhà Vương các lão nhìn trúng Lục muội, việc hôn nhân chắc sớm sẽ định xuống.
Mà mẹ chồng tương lai của Lục muội chính xuất thân từ phủ Viễn Uy hầu – Tiêu thị, là trưởng nữ của lão phu nhân Viễn Uy hầu.
Một nữ tử sau khi xuất giá sống tốt hay không ngoài phu quân thì mẹ chồng cũng rất quan trọng.
Trực tiếp hỏi thăm Tiêu thị Chân Băng sợ Chân Ngọc xấu hổ, liền vòng vo hỏi mẫu thân của Tiêu thị – Tôn thị.
Đều nói con gái giống mẹ, nếu Tôn thị hòa ái rộng lượng thì tất nhiên Tiêu thị cũng không quá kém.
Chân Diệu nào biết sự cong cong vẹo vẹo trong chuyện này, nghe vậy liền nói: “Có đi qua phủ Viễn Uy hầu ăn uống một lần, cũng có gặp, lão phu nhân là người hiền hòa. Sao Ngũ muội lại muốn nghe chuyện này?”
Chân Băng đỏ mặt: “Là hiếu kỳ lão phu nhân có thể quan hệ tốt với Thái phi là dạng người gì.”
Nàng che giấu chuyện này, có chút chột dạ nên mặt càng đỏ hơn.
Ngược lại Chân Ngọc không kiên nhẫn nói: “Ngũ tỷ, tỷ để ý chuyện đó làm gì?”
Sau đó giải thích với Chân Diệu: “Là nhà Vương các lão có ý định kết thân với bá phủ.”
Nói rõ ràng những chuyện liên quan trong đó cho Chân Diệu
Chân Diệu cũng bất đắc dĩ nhìn Chân Băng, vị Ngũ muội này tâm tư cũng quá nhỏ, mọi việc quá hoàn hảo chắc gì đã là phúc, liền cười nói: “Thì ra Ngũ muội muốn tìm hiểu về mẹ chồng tương lai, thảo nào lại xấu hổ.”
Lần này Chân Băng thẹn, liên tục khoát tay: “Không phải muội, là Lục muội!”
Chân Diệu hơi ngạc nhiên nhìn về phía Chân Ngọc.
Chân Ngọc đỏ tai, khẽ hếch cằm nói: “Là muội là muội đó. Nữ tử không sớm thì muộn cũng phải lấy chồng, cái này có gì phải thẹn thùng.”
Đương sự có thái độ thản nhiên, trọng tâm câu chuyện sẽ không lúng túng như vậy.
Chân Diệu thuận miệng hỏi: “Việc hôn nhân của Ngũ muội đã định chưa?”
Chân Băng và Chân Ngọc tuy là sinh đôi nhưng phải để ý thứ tự lớn nhỏ, không có lý nào lại để Chân Ngọc lướt qua Chân Băng đính hôn trước, lúc này mới hỏi.
“Vẫn chưa. Là muội liên lụy Lục muội.” Nụ cười trên khóe miệng Chân Băng thu lại.
Kỳ thực mười ba tuổi làm mai vẫn không muộn, chậm rãi tìm hiểu đến mười bốn mười lăm tuổi cũng có nhiều người, chỉ là trùng hợp nhà Vương các lão lại chọn trúng Chân Ngọc, Chân Băng ở trước cũng hơi lúng túng.
Chân Ngọc bật cười chậm rãi nói: “Ngũ tỷ, đừng cho là muội không biết, mẫu thân gần đây qua lại thân mật với phu nhân nhà Thái thường tự Mạnh Thiếu Khanh.”
“Lục muội!”
“Cho nên tỷ đừng nghĩ lung tung, hơn nữa nhân duyên là thứ không thể cưỡng cầu, nếu nhà bên kia đến một chút thời gian cũng không đợi được thì chỉ là vô duyên mà thôi, ít đem chuyện không liên quan vơ vào thân đi.”
“Được rồi, muội nhanh miệng. Đừng nói nữa.” Chân Băng cáu giận nói.
Có lẽ nói chuyện tư mật nhất, bầu không khí giữa ba tỷ muội càng thân thiết thêm, Chân Ngọc đột nhiên thấp giọng nói: “Tứ tỷ, tỷ không biết đâu, trước đó vài ngày Chân Tịnh trở về rồi.”
“Lục muội. Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi Tam tỷ. Muội không lớn không nhỏ như vậy nếu truyền ra ngoài sẽ bị chê cười.”
Chân Ngọc cười lạnh một tiếng: “Muội cũng không trèo cao làm thiếp như Tam tỷ!”
“Ồ, Tam tỷ trở về rồi?” Chân Diệu có chút ngạc nhiên.
Cho dù vào phủ Hoàng tử, thiếp vẫn là thiếp, không lên tới vị trí trắc phi thì nào có chuyện về nhà mẹ đẻ, càng không nói mẹ đẻ của nàng ta là Lam di nương đã mất.
“Thì đúng rồi, đừng thấy nàng ta đắc ý, muội chỉ liếc mắt liền thấy nàng ta đắc ý chuyện gì, hình như Lục hoàng tử rất cưng chiều nàng ta. Ha ha, có sủng ái đi nữa Lục hoàng tử cũng có thể theo nàng ta về nhà mẹ đẻ không?”
Đừng nói là Lục hoàng tử, dù là người nhà bình thường nam chủ nhân cùng thiếp về nhà mẹ đẻ cũng là chuyện cười để thiên hạ chế nhạo.
Chân Băng thở dài: “Lục muội, muội không nên nói như vậy, tỷ ấy rốt cuộc vẫn là cô nương của phủ chúng ta, tỷ ấy không tốt chúng ta cũng đâu có mặt mũi gì?”
Chân Ngọc khinh thường: “Nàng ta có chỗ nào không tốt, mẫu thân sẽ vì nàng ta mà mắng muội một trận sao!”
“Mẫu thân cũng là vì muốn tốt cho muội. Nghe nói phủ Lục hoàng tử tuy có nhiều cơ thiếp nhưng rốt cuộc vẫn kính trọng Tam tỷ vài phần. Tương lai tỷ ấy sinh hoàng tử, lại xuất thân bá phủ một vị trí trắc phi ngọc diệp hoàng gia là không tránh khỏi, đến lúc đó liền bất đồng.”
Làm trò trước mặt Chân Diệu, Chân Ngọc nuốt không trôi khẩu khí này, hếch cằm nói: “Đừng nói là trắc phi, dù là quý phi thì nàng ta cũng không thể mặc đồ đỏ! Đến lúc đó mỗi ngày muội đều mặc quần áo màu đỏ, xem có chọc mù mắt nàng ta không!”
Chân Băng biến sắc, che miệng Chân Ngọc: “Lục muội, muội điên rồi!”
Chân Diệu không nặng tư tưởng hoàng quyền nhưng cũng biết lời này không truyền ra được, vội nói sang chuyện khác: “Nói đến quần áo, ta mới về còn chưa có thời gian đi dạo, không biết hiện tại trong kinh thành lưu hành màu sắc gì?”
Chân Ngọc cũng biết đã nói lỡ, không phản bác nữa, tỷ muội ba người tránh đề tài nhạy cảm này nói đến quần áo, trang sức.
Chỉ là Chân Diệu rốt cuộc vẫn có chút ngạc nhiên dụng ý của Chân Tịnh khi về Bá phủ.
Tổng không phải vì khoe khoang đi?
Mành được vén lên, một nha hoàn tiến vào nói: “Ngũ cô nương, Lục cô nương, Nhị phu nhân mời hai ngài qua đó một chuyến.”
“Biết rồi.” Chân Băng thản nhiên nói.
Nha hoàn kia lặng lẽ nhìn Chân Diệu rồi lui xuống.
Chân Diệu biết không tiện ở lâu, ngồi một lúc rồi rời đi.
Chân Băng và Chân Ngọc lúc này mới đi Phương Phỉ uyển.
“Mẹ gọi bọn con qua có chuyện gì?”
Lý thị âm trầm: “Sao giờ mới qua?”
“Mẹ, mẹ không biết Tứ tỷ ở chỗ bọn con sao?” Chân Ngọc oán giận nói.
“Các ngươi lui xuống trước!” Lý thị chỉ nha hoàn phục vụ bên cạnh nói.
Chờ mấy nha hoàn khom người lui xuống, Lý thị lập tức giận dữ: “Hai đứa nha đầu ngốc này, còn ngại ở cùng nàng ta chưa đủ sao!”
“Mẹ, lời này của mẹ là có ý gì?”
Chân Ngọc nghe xong cảm thấy chói tai, đồng thời có chút buồn bực.
Trước lúc Tứ tỷ tới, mẫu thân không phải rất khách khí sao, đang êm đẹp sao lại vậy?
Lý thị vứt khăn tay oán hận nói: “Ta tưởng nó gả vào nhà cao cửa rộng, phu quân chức vị cao, hai con được dính phong quang, không ngờ ánh sáng còn chưa dính đã dính tai họa!”
Tỷ muội hai người nhìn nhau, không lên tiếng.
Lý thị không kiềm được nói: “Hai nha đầu ngốc này có biết không, vốn chuyện với nhà Mạnh thiếu khanh sắp thành. Ta và Mạnh phu nhân còn hẹn cùng đi Đại Phúc tự dâng hương, ai ngờ đã nhiều ngày mà bên kia vẫn không có động tĩnh, vừa mới nhận được thiệp, Mạnh phu nhân nói trong người không thoải mái, việc dâng hương cứ tạm hoãn lại.”
“Không đi thì không đi.” Chân Ngọc lầm bầm một câu.
Chân Băng mím chặt môi không nói.
Lý thị tát Chân Ngọc một cái: “Mày thì biết cái gì, đây là uyển chuyển cự tuyệt, việc hôn nhân của Ngũ tỷ mày thất bại! Đều tại Tứ nha đầu làm hại!”
“Con biết, hỏng thì hỏng, nếu thành mới là hại tỷ tỷ.”
Lý thị tức không chịu nổi: “Nha đầu kia nói nhẹ nhàng nhỉ, trưởng nữ của Mạnh thiếu khanh là Tam hoàng tử phi, đây là hôn sự tốt. Hiện tại hôn sự không thành, lại tìm một mối hôn sự tốt như vậy thật không biết tốn bao nhiêu thời gian. Đến lúc đó nhà Vương các lão lại có ý kiến gì, ta thật không sống được, nhất định không tha cho Tứ nha đầu, yêu tinh hại người kia!”
“Mẹ, muội muội nói đúng, được hay không là duyên phận, có liên quan gì đến Tứ tỷ?”
Lý thị tức giận liếc mắt: “Hiên tại trong kinh đều truyền Tứ nha đầu không được Thái hậu và Hoàng hậu thích, không phải nể mặt La Thế tử sao nó lại không có chuyện gì, là Tứ nha đầu liên lụy. Nói không chừng bị các quý nhân giận chó đánh mèo. Không thì sao phủ Thiếu Khanh sớm không cự tuyệt muộn không cự tuyệt lại cự tuyệt vào lúc này?”
“Vì vậy mà cự tuyệt cửa hôn nhân này không cần cũng được.” Chân Ngọc không phục nói.
Ngược lại, Chân Băng cúi đầu cẩm thận suy nghĩ nói: “Mẹ, chuyện phủ Thiếu Khanh phụ thân có biết không?”
Lý thị bị hỏi thì ngẩn người, sau đó tức giận: “Tứ nha đầu xảy ra chuyện, phụ thân bọn mày liền lòng như lửa đốt chạy đi Bắc Hà, lão nào có lo lắng chuyện này, cũng không biết rốt cuộc ai mới là con gái ruột nữa.”
Lúc đó vừa thương lượng xong việc hôn sự với Vương các lão, Chân Nhị bá liền vội vội vàng vàng đi, Lý thị vẫn tức giận, muốn định xong hôn sự cho trưởng nữ mới báo cho ông một tiếng.
Nào ngờ lúc Chân Nhị bá về phủ, vì mang thêm hai người, sợ có gì sai sót liền ít bước chân vào hậu viện, đến này còn chưa nói cho hắn biết.
Chân Băng nghe xong mỉm cười: “Mẹ, con gái vốn tưởng phụ thân cũng biết. Nếu phụ thân không biết, theo con thấy cửa hôn sự này không kết mới tốt.”
Tam tỷ tuy làm thiếp của Lục hoàng tử, An bá phủ và Lục hoàng tử dù sao cũng có dính dáng, nếu kết thân với nhà Thiếu Khanh, như vậy lại có dính dáng đến Tam hoàng tử.
Mặc dù nàng được nuôi trong khuê phòng, đạo lý này vẫn hiểu được, một gia tộc nếu dính dấp đến hai hoàng tử thường có kết cục thê thảm.
Nàng vốn tưởng phụ thân biết chuyện này cũng không phản đối, có lẽ nàng không hiểu thâm ý, không ngờ hết thảy đều do mẫu thân tự chủ trương.
“Băng Nhi, con có ý gì?”
Lý thị nghe xong tim như ngừng đập.
Sao vậy, hôn nhân của nữ nhi bà người làm mẹ nói không tính, chỉ có cha định đoạt sao?
Chân Băng mỉm cười: “Mẹ hỏi phụ thân đi rồi sẽ hiểu.”
Thấy hai nữ nhi một nhanh mồm nhanh miệng, một cao thâm mạt trắc (thâm uyên khó hiểu), tim Lý thị như nghẹn lại, giận đến không hỏi nổi.
Tối, Chân Nhị bá rốt cuộc cũng bước chân vào hậu trạch, Lý thị đem mọi chuyện nói lại một lần.
Chân Nhị bá nghe xong, khẽ thở dài, sau đó khóe miệng cười cười không dứt: “Băng Nhi thực nói vậy?”
Rốt cuộc là con gái của hắn.
Còn có đồn đãi về Chân Diệu, trong lúc vô tình đã làm hỏng hôn sự này, hắn thật muốn nâng chén một phen.
Thật không dám tưởng tượng nếu Lý thị gạt hắn chuyện ván đã đóng thuyền thì phải làm sao.
“Lão gia, hai cha con rốt cuộc là có ý gì?”
Chân Nhị bá thầm hít một hơi, mỉm cười nói: “Không có gì, nếu phủ Thiếu Khanh dễ dàng bỏ qua, đó cũng không phải lương phối, không có gì đáng tiếc.”
Nói rõ ràng phải tránh xa phe phái của Tam hoàng tử với tính tình của Lý thị khó bảo đảm chuyện không truyền ra ngoài, đến lúc đó sẽ mang một hồi tai họa.
“Phu nhân, sau này việc hôn nhân của Băng Nhi nhớ phải thương lượng với ta.”
Thấy Chân Nhị bá nói năng ôn hòa, Lý thị miễn cưỡng gật đầu.