“Hoàng huynh, ngài phải làm chủ cho thần muội, Huyện chủ Giai Minh thô tục vô lễ, dám đánh muội ——” Công chúa Phương Nhu phản ứng lại đầu tiên, anh anh khóc chạy về phía Thần Khánh Đế.
Nàng không còn là công chúa có thể tùy ý kiêu căng nữa, từ lâu đã học được cách tỏ ra yếu thế.
Công chúa Phương Nhu tóc mai tán loạn, trên quần áo dính lá cây, chạy khập khiễng, rất là đáng thương.
Thần Khánh Đế né ra, công chúa Phương Nhu chụp vào khoảng không, ngạc nhiên quay đầu lại: “Hoàng huynh?”
Thần Khánh Đế liền nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Nghe nói, Hoàng muội vẫn không muốn xuất giá, là vì trẫm?”
Công chúa Phương Nhu thiếu chút nữa ngã xuống đất lần nữa, bất khả tư nghị nhìn Thần Khánh Đế, trên mặt vừa thẹn vừa giận, không tự chủ cao giọng: “Hoàng huynh, tại sao ngài có thể nghe nàng ta nói nhảm!”
Chân Diệu bị nàng ta giơ tay chỉ cũng đồng dạng giật giật khóe miệng.
Hoàng thượng, tiết tháo ngài ở đâu?
Thần Khánh Đế thản nhiên nói: “Hoàng muội hiểu mấy thứ linh tinh này đều là nói nhảm là được rồi.”
Sau đó giọng nói đột nhiên nghiêm nghị: “Một nữ nhi như muội, động một tý lại giắt mấy thứ câu dẫn này bên khóe miệng, xem ra thể thống gì nữa?”
“Hoàng huynh, muội không có, muội là nghe nói ——”
Thần Khánh Đế cắt đứt lời của nàng: “Nghe nói? Trẫm nghe nói, trong lòng Hoàng muội ngưỡng mộ La Nhị công tử phủ Trấn Quốc Công. Dương công công, truyền ý chỉ của trẫm, công chúa Phương Nhu cùng La gia Nhị Lang là ông trời tác hợp cho, trẫm rất vui mừng, đặc biệt tứ hôn hai người, chọn ngày thành hôn!”
“Hoàng huynh, ngài không thể như vậy!” Công chúa Phương Nhu hét ầm lên.
Người nào không biết, La gia Nhị Lang kia thời vận không tốt, bỏ qua hai lần kỳ thi xuân, uất ức kéo dài, cuối cùng phát điên.
Thần Khánh Đế không thèm để ý chút nào, nhìn về phía Dương công công: “Dương công công, còn thất thần làm cái gì, còn không mau truyền ý chỉ của trẫm!”
“Không!” Công chúa Phương Nhu chật vật nhào đầu về phía trước, quỳ rạp xuống bên chân Thần Khánh Đế:”Hoàng huynh, Phương Nhu không lấy chồng, cho dù là xuống tóc làm ni cô, muội cũng không muốn gả cho một người điên!”
Dương công công tiểu tâm dực dực nhìn Thần Khánh Đế, thấy khóe miệng nhếch nhẹ, liền hiểu lời nói vừa rồi là không tính, dù vậy ánh mắt vẫn không hề nhúc nhích.
Thần Khánh Đế bỗng nhiên cười lên, giọng nói ôn hòa nói: “Thì ra là Hoàng muội là muốn xuất gia. Sao lại không nói sớm, trong Thái Miếu đều là lịch đại Tần phi, Hoàng muội tới đó không hợp thích lắm, như vậy đi. Trẫm thấy Tiểu phúc am không tệ, Hoàng muội liền ở chỗ đó thanh tu đi.”
Tiểu phúc am ở phía sau núi Đại phúc tự, ni cô xuống tóc ở đó đều có lai lịch, cũng không mở cửa cho các phật tử. Là một khu thanh tĩnh.
Thần Khánh Đế nói vài ba câu, công chúa Phương Nhu bị buộc xuất gia. Cho đến khi nàng ta bị lôi đi, tiếng la khóc khàn cả giọng vẫn còn ở bên tai, Chân Diệu còn có chút chưa hồi phục tinh thần.
Tình tiết này phát triển quá nhanh, nàng cảm thấy trí thông minh của mình đang có chút hỗn độn.
Sắc mặt Chân Tịnh núp trong bóng tối lại càng tái nhợt. Che miệng thật chặt không dám phát ra nửa điểm thanh âm, đột nhiên sau lưng dâng lên một cỗ hàn khí.
Đối với công chúa tiên đế yêu thương cưng chiều nhất, Hoàng thượng cũng có thể tùy ý buộc nàng ta xuất gia. Đây là bực nào nhẫn tâm!
Nàng bỗng nhiên có chút hối hận.
Cho dù còn hận Chân Tứ thì nàng cũng không nên tùy tiện ra tay! Hoàng thượng có thể truy xét đến nàng sao?
Nếu phát hiện nàng gây ra, sẽ làm gì nàng đây?
Không, không, nàng tốt xấu cũng sinh cho Hoàng thượng một trai một gái, đặc biệt là Trân Trân, Hoàng thượng yêu thương Trân Trân như vậy, làm sao cam lòng để con bé không có mẫu thân!
Cứ vậy đi, chờ khi về tẩm cung sẽ dạy Trân Trân nịnh nọt Hoàng thượng thật tốt, mặc dù nha đầu kia không thân thiết mình, nhưng từ trước tới giờ luôn không dám không nghe lời nàng.
Chân Tĩnh một lòng muốn quay về, vẫn đứng tại chỗ không dám làm một cử động nhỏ nào, sợ có động tĩnh gì sẽ bị người phát hiện.
“Giai Minh.” Thần Khánh Đế hô một tiếng.
Chân Diệu căng thẳng, thân thể căng cứng thi lễ một cái: “Bái kiến Hoàng thượng.”
“Muội không nên như vậy?” Giọng của Thần Khánh Đế trầm thấp.
“Hả?” Chân Diệu ngẩng đầu.
“Nghe nói, muội có chuyện tìm trẫm?” Thần Khánh Đế rốt cục không nhịn được nhắc nhở.
Thầm nghĩ, lại không hiểu được hãy nhân cơ hội này cầu hắn, thật là một người ngốc nghếch!
Chân Diệu bây giờ đối với hai chữ “Nghe nói” này phá lệ nhạy cảm, vội lắc đầu nói: “Không có!”
“Thật không có?” Có việc muốn nhờ thì muội nói ra đi, đây không phải là khiến cho người ta sốt ruột sao!
“Thật không có.” Giọng nói Chân Diệu kiên quyết.
Bên thái dương Thần Khánh Đế gân xanh nổi lên, nghiêm mặt nói với nội thị dẫn đường kia: “Đưa Huyện chủ Giai Minh xuất cung, nếu còn có chuyện dẫn sai đường nữa, ngươi sẽ khỏi phải tới gặp trẫm lần nữa.”
Lời này khiến cho cả người tiểu nội thị dẫn đường cho Chân Diệu run lên, vẫn quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu.
Chân Diệu lặng lẽ thả lỏng một hơi: “Giai Minh cáo lui.”
Đợi nàng rời đi, ánh mắt Thần Khánh Đế lạnh lẽo liếc tiểu nội thị quỳ trên mặt đất một cái, bỗng nhiên lại hướng đến nơi khác.
Cả người Chân Tịnh ẩn trong bóng tối cứng đờ, trong nháy mắt tim thót lên tới cổ họng.
Không đâu, Hoàng thượng không thể nào biết nàng ở chỗ này.
“Ra đi.”
Lãnh lãnh đạm đạm một câu nói, thiếu chút nữa hù Chân Tịnh xụi lơ, nàng trực tiếp cắn tay mới không sợ hãi kêu thành tiếng.
Ánh mắt Thần Khánh Đế khóa chặt nơi đó, khóe môi nhếch lên nụ cười giễu cợt: “Làm sao vậy, muốn trẫm tới mời nàng đi ra ngoài sao, Chân quý phi!”
Chân Tịnh như bị sét đánh, trong đầu trống rỗng, một lúc lâu, vẻ mặt vô tri vô giác như tượng gỗ đi ra ngoài.
“Chân quý phi đi ngang qua đây sao?”
Chân Tịnh đột nhiên rùng mình một cái, lý trí trong nháy mắt tìm về, phụp một tiếng ngã quỵ, tư thái vô cùng vâng lời: “Dạ..... Thiếp đi ngang qua nơi này, trong lúc vô tình bắt gặp công chúa Phương Nhu và Huyện chủ Giai Minh nổi lên tranh chấp, không tiện xuất hiện, lúc này mới núp vào.”
Nàng cúi đầu, nhìn chằm chằm đá xanh lát trên mặt đất, lộ ra một đoạn cổ yếu ớt mảnh khảnh, làm người ta không nhịn được sinh lòng thương tiếc.
Thần Khánh Đế đi tới, đưa tay kéo Chân Tịnh.
Chân Tịnh thuận thể đứng lên, ngẩng đầu với tư thái ôn nhu khiếp nhược, nước mắt tràn bờ mi, một đôi mắt hàm chứa thâm tình vô hạn ngưng lại trên Thần Khánh Đế.
Chỉ thấy Thần Khánh Đế nhếch khóe miệng, duỗi ngón tay đụng dọc theo khóe miệng Chân Tịnh, nở nụ cười nhàn nhạt nói: “Quý phi, trẫm sớm đã nói, đừng coi trẫm là kẻ ngốc, đây là lần thứ hai của nàng rồi đi?”
Hắn có thể đi tới hôm nay, cũng không phải là bằng vận khí, muốn biết chuyện, có chuyện gì có thể không biết đây?
“Hoàng thượng, thiếp không có ——” chạm đến ánh mắt sâu thẳm lạnh như băng của Thần Khánh Đế, phảng phất có thể đem người nhìn thấu, Chân Tĩnh muốn phủ nhận lời của nuốt xuống, cắn răng nói, “Là thiếp nhất thời hồ đồ, van xin Hoàng thượng nhìn về phần Trân Trân cùng Tiểu hoàng tử, tha thiếp lần này đi!”
“Thể diện của Trân Trân và Bình ca nhi, lần trước ái phi đã dùng hết rồi đấy.”
Chân Tịnh thấp thỏm nhìn Thần Khánh Đế.
Thần Khánh Đế cười nhạt: “Yên tâm, Trân Trân là công chúa trẫm yêu thích nhất, Bình ca nhi là con trai cả của trẫm, trẫm sẽ không để cho bọn họ có một mẫu phi bị biếm vào lãnh cung. Người đâu, đưa quý phi hồi cung.”
Chân Tịnh thở ra một hơi thật dài.
Không bị biếm lãnh cung là tốt rồi! Chỉ cần có Trân Trân ở đây, sớm muộn gì nàng cũng có thể đứng dậy!
Chân Tịnh trở về cung Trọng Hoa, không lâu sau thì cung nữ thông truyền: “Nương nương, Dương công công tới.”
“Mau mời.”
Dương công công đi vào, nhìn chung quanh một cái.
Chân Tịnh hiểu ý, sai người hầu hạ lui ra.
Nội thị đi sau Dương công công tiến lên một bước, vạch lụa đỏ che trên cái khay đang cầm trong tay, lộ ra lụa trắng cùng một chén rượu nhìn thấy mà giật mình.
“Quý phi nương nương, Hoàng thượng nói, xin ngài chọn một cái đi.”