Lý Ngọc nghe xong đứng lên, đi theo La Thiên Trình cùng đi vào mật thất.
“Tướng quân, ngài gọi thuộc hạ ——” hắn nói chỉ nói một nửa, cúi đầu nhìn xuống chủy thủ đang đặt trên cổ, sắc mặt đại biến, lạnh lùng nói, “Họ La, đang ở trước mặt tướng quân, ngươi lại dám làm như vậy?”
Tưởng Đại Dũng ngồi ngay ngắn ở trên giường nhỏ, đè nén lửa giận nói: “Lý Ngọc, áo bông hoa lau, là chuyện gì xảy ra đây?”
Lý Ngọc nghe, sắc mặt càng thêm khó coi, một lúc lâu mới có chút cà lăm nói: “Tướng...... Tướng quân, ngài nói gì, thuộc hạ làm sao không rõ......”
Tưởng Đại Dũng nhìn về phía La Thiên Trình: “Được rồi, La tướng quân, ta không có gì muốn hỏi, giết chết hắn thôi.”
Vẻ mặt Lý Ngọc chợt ngưng trệ.
Tưởng tướng quân, ngài coi mạng người như cỏ rác như vậy, thật sự được sao?
“Tiểu tử này đi theo ta hơn mười năm, ta vừa nhìn vẻ mặt này của hắn, cũng biết là hắn làm, được rồi, La tướng quân, ta không hạ thủ, phiền ngươi giết chết hắn đi.”
Chủy thủ La Thiên Trình giật giật.
Lý Ngọc bị làm cho sợ đến hồn phi phách tán: “La tướng quân, hạ thủ lưu tình!”
Hắn thiếu chút nữa quỳ.
Đây rốt cuộc là tình huống gì, cho dù là bại lộ, chẳng lẽ không nên thẩm vấn hắn còn những đồng bọn nào, sau đó áp giải đến kinh thành, tìm ra người giật dây sao?
Trực tiếp giết chết hắn là cái quỷ gì? Không thể dẫn ra kết cục loạn như vậy a!
Chủy thủ đặt trên cổ, tử vong uy hiếp khiến cho Lý Ngọc gấp đến độ thành mắt gà chọi, không ngừng liếc La Thiên Trình, vội vội vàng vàng nói: “La tướng quân, chẳng lẽ ngài không muốn biết còn có ai tham dự chuyện này, chúng ta là bị người nào sai sử sao? Cứ lấy tính mạng ta như vậy không khỏi quá tùy tiện đi?”
Ta rõ ràng còn có thể cung cấp rất nhiều đầu mối a, cảm giác không có chút giá trị nào trong mắt hai người này, quá đả thương người!
La Thiên Trình thở dài. Quay đầu đối với Tưởng Đại Dũng nói: “Tưởng tướng quân, thuộc hạ của ngài quá dài dòng rồi, ta vẫn nên nhanh chóng giết chết hắn đi!”
Tay hắn vừa động, chủy thủ liền chống trên cổ.
Lợi khí lạnh như băng, cổ ấm áp lại làm cho chân Lý Ngọc mềm nhũn, giọng the thé nói: “Ta không phải chỉ một người, còn có Tiêu Hổ đây!”
“Rất tốt.” Tưởng Đại Dũng đứng dậy đi tới. Nhấc chân đạp Lý Ngọc một cước, mắng, “Quá sợ chết sẽ thành ra ngu xuẩn như ngươi vậy, thật là đem nét mặt già nua của ta ném đi sạch sẽ!”
Hắn vốn không tin thuộc hạ đi theo mình nhiều năm sẽ làm ra chuyện như vậy. Nên nghe theo đề nghị của La Thiên Trình, lừa gạt hắn một lần, không nghĩ tới còn dẫn ra Tiêu Hổ, một thuộc hạ đắc lực khác của ông. Cái mặt này của ông thật sự giống như bị người ta bành bạch đánh cho sưng lên.
Xử lý hai người Lý Ngọc và Tiêu Hổ xong, sự kiện áo bông hoa lau cũng không áp chế được nữa. Nhanh chóng truyền ra trong quân.
Không lo bản thân bị chia ít, chỉ sợ bản thân chia không đều, khiến những binh lính kia sau khi biết được bọn họ mặc áo bông lẫn đầy hoa lau, mới bị cả ngày đông lạnh đến tay chân chết lặng, đã nữa không cách nào bình tĩnh, ngắn ngủn mấy ngày liền nổi lên mấy trận xung đột với Long Hổ quân.
“Thế tử, ta không hiểu, làm rõ chuyện này, khiến cho những tướng sĩ kia tức giận, không phải chuyện sẽ trở nên bết bát hơn sao? Ta còn nghĩ phái người lại đi lên mấy thành trấn phía nam Bắc Băng Thành, thu thập nhiều thêm chút lông thú, triệu tập phụ nhân trong thành gấp gáp làm ra thêm áo lót lông thú đây.”
La Thiên Trình lắc đầu: “Đây chẳng qua là như muối bỏ biển thôi, chúng ta không có thời gian.”
Chân Diệu hoang mang chớp mắt nhìn.
La Thiên Trình bưng chén lên, uống một hớp trà nóng, sau đó phun ra một ngụm bạch khí: “Chuyện áo bông hoa lau vừa tán ra, quân Tĩnh Bắc tất nhiên cũng sẽ nhận được tin tức, cơ hội ngàn năm có một như vậy, bọn họ như thế nào lại ngồi nhìn phe ta phái người đi ra ngoài thu thập vật chống lạnh đây, chỉ sợ là đã bố trí tốt mai phục trên các đường đi, có một giết một, có hai giết hai!”
“Cho nên, mới không nên làm rõ chuyện này.” Chân Diệu càng nghe càng không hiểu.
La Thiên Trình khẽ mỉm cười: “Không làm rõ, làm thế nào để quân Tĩnh Bắc biết đây?”
Chân Diệu không nhịn được đánh hắn một cái: “Còn thừa nước đục thả câu, ta không để ý tới chàng nữa.”
“Kiểu Kiểu, nếu như nàng là quân Tĩnh Bắc, biết quân ta phần lớn áo bông tướng sĩ đang mặc chính là hoa lau, sẽ như thế nào?”
Chân Diệu nghĩ nghĩ, nói: “Hiện tại khí trời ngày sau rét lạnh hơn ngày trước, nếu ta là quân Tĩnh Bắc, có lẽ sẽ án binh bất động, lại đợi thêm một tháng, Đại Chu quân chết rét hơn phân nửa, cuộc chiến này cũng không cần đánh.”
“Chính là đạo lý này, ta muốn đúng là Tĩnh Bắc quân án binh bất động, chúng ta mới có thể tìm đường sống trong cõi chết.”
Thấy Chân Diệu còn có chút mê hoặc, La Thiên Trình cười nói: “Chuyện này lại liên quan đến cơ mật rồi, không nên nhiều lời. Kiểu Kiểu, ta đã an bài người, ngày mai sẽ đưa nàng và Diêu tướng quân cùng với mấy vị tướng bị thương trở về thành Bắc Băng.”
Sắc mặt Chân Diệu khẽ biến: “Ta không đi.”
Nàng mơ hồ hiểu ý tứ La Thiên Trình.
Trước mắt quân Đại Chu một bộ phận lớn người không có quần áo chống lạnh, lực chiến đấu giảm đi, nếu thật muốn đánh, không khác đi chịu chết. Quân Tĩnh Bắc nghĩ trì hoãn thời gian bất chiến mà thắng, mà khoảng thời gian này, nhưng chẳng phải là một đường sinh cơ của quân Đại Chu sao ?
Có điều đường sinh cơ này rốt cuộc ở nơi nào, nàng còn chưa nghĩ ra, nhưng nàng tin tưởng La Thiên Trình, hắn lại muốn đưa mình đi, sợ rằng tuyến sinh cơ này cũng phải lấy được ở nơi vạn phần hung hiểm.
“Kiểu Kiểu ——”
Chân Diệu cắt đứt lời của hắn: “Thế tử, chàng đừng nói nữa, dù thế nào ta cũng không đi. Ta sống ở trong thành, có thể có nguy hiểm gì? Nhưng nếu ——”
Nàng dừng một lúc, mới nói: “Nhưng nếu thành Hắc Mộc bị phá, ta cũng không muốn để một mình chàng ở lại.”
“Kiểu Kiểu.” La Thiên Trình không nhịn được cầm tay nàng, “Nàng muốn đồng sinh cộng tử cùng ta sao?”
Chân Diệu có chút thẹn thùng, cắn môi nói: “Xem như vậy đi.”
Hai mắt La Thiên Trình sáng rực lên, giống như sao Mai xuất hiện, mang đến ánh sáng cho cuộc đời.
“Rốt cục có phải hay không, nào có chuyện xem như vậy.”
Chân Diệu lườm hắn một cái sắc lẻm: “Dài dòng.”
La Thiên Trình chỉ còn lại có khúc khích cười, thầm nghĩ, thì ra Kiểu Kiểu cũng sẽ vì hắn, không để ý sinh tử.
Ngày mai vẫn phải đưa Kiểu Kiểu đi, vô luận như thế nào, hắn muốn nàng hảo hảo sống sót.
“Ăn mấy thứ cho ấm bụng đi.” Chân Diệu đứng dậy vào phòng kế, bưng dưa chua thịt luộc vẫn ấm trên bếp nhỏ tới.
Mùi vị chua chua xộc vào mũi, làm miệng nàng không nhịn được sinh ra nước bọt, lại có loại cảm giác khó chịu.
Thấy đầy một nồi dưa chua thịt luộc, ánh mắt La Thiên Trình sáng lên, hít mũi một cái nói: “, Kiểu Kiểu, nàng cũng học làm đồ ăn ở nơi biên giới này rồi.”
“Là Bạch Thược làm, có lẽ mấy ngày nay bận quá rồi, vừa vào phòng bếp, ngực khó chịu.”
“Ngực khó chịu? Tới, ta xoa bóp cho nàng.”
Chân Diệu đánh mạnh vào bàn tay heo đang thò qua: “Nhanh ăn đi, lúc này chàng còn có tâm tư chơi xấu!”
“Ừ.” La Thiên Trình gắp một miếng thịt vào trong miệng, thoải mái thở dài.
Thịt cắt độ dày vừa phải, nạc mỡ đan xen, còn có mùi vị dưa chua cùng ớt quả thấm vào. Ăn béo mà không ngấy. Trong thời điểm nước đóng thành băng ở nơi này, thật sự là nhân gian mỹ vị.
“Kiểu Kiểu, nàng cũng ăn đi.” Hắn gắp một miếng đưa tới khóe miệng Chân Diệu.
Chân Diệu theo bản năng tránh mặt đi: “Ta không đói bụng đâu.”
“Sao lại không đói bụng. Ta thấy mấy ngày nay nàng cũng gầy đi. Nếu nàng không ăn, ta cũng không ăn vậy.”
Chân Diệu liếc xéo hắn một cái, thấy ánh mắt hắn chờ đợi, đành phải gắp một miếng thịt ăn. Chỉ là vừa vào miệng, chợt cảm thấy trong dạ dày phiên giang đảo hải, chưa kịp tìm được ống nhổ, đã trực tiếp nôn trên mặt đất.
Mặt La Thiên Trình lập tức biến sắc: “Kiểu Kiểu, nàng làm sao vậy?”
Bạch Thược cùng Thanh Đại đứng ở gian ngoài nghe được động tĩnh đều vội vã chạy đến.
“Đại nãi nãi?”
La Thiên Trình ôm Chân Diệu đột nhiên ngẩng đầu: “Nhanh đi mời đại phu, chắc Đại nãi nãi đau bụng rồi!”
Chân Diệu lúc này đã tốt hơn nhiều. Oan ức nói: “Ăn hư bụng gì chứ, ta còn chưa ăn!”
La Thiên Trình hoảng sợ nói: “Kiểu Kiểu, vậy nàng đã từng bị thế. Như vậy đã bao lâu rồi? Tại sao không nói sớm chút cho ta biết!”
“Tại sao là đau bụng mà không phải là ta có ?” Chân Diệu cả giận. Nói xong, chính mình ngẩn người trước, kinh ngạc nhìn La Thiên Trình.
“Kiểu Kiểu, nàng nói cái gì?” cả người La Thiên Trình cũng đần đi.
“Ta, ta không nói gì ——” Chân Diệu bụm miệng.
Làm sao nàng có thể có được chứ, rõ ràng ở kinh thành điều dưỡng như vậy cũng không thấy động tĩnh gì, nơi này lạnh không nói đến, mấy ngày nay còn bận rộn thành như vậy, đến cả cơm nàng cũng chưa được ăn cho ngon đâu.
Di, chuyện có chút không đúng, mấy ngày nay, nàng thậm chí ngay cả ăn cơm cũng không hứng thú, nếu không phải mang thai, còn có nguyên nhân gì nghiêm trọng hơn sao?
Chẳng lẽ, nàng thật sự có thai rồi?
Chân Diệu theo bản năng vuốt ve bụng, tựa hồ còn đang nằm mơ.
La Thiên Trình vẫn chưa lấy lại tinh thần, cho nên tới lúc đại phu đến, chỉ thấy này vợ chồng này mắt to trừng mắt nhỏ, không khí rất là cổ quái.
“Khụ khụ.” Đại phu nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
La Thiên Trình đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng đứng lên nói: “Đại phu, phiền ngươi bắt mạch cho nội tử.”
Tuổi của đại phu không còn nhỏ, không chịu được khí thế bỗng nhiên phóng ra ngoài này, chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngồi trên mặt đất, may nhờ La Thiên Trình nóng lòng kéo hắn tới đây, mới bảo vệ được mặt mũi.
“Xin phu nhân vươn tay.”
“A.” Chân Diệu thành thành thật thật duỗi tay tới.
Nhìn cổ tay trắng ngần như mỹ ngọc nõn nà kia, đại phu có chút chần chờ, thoáng nhìn qua La Thiên Trình nói: “Phu nhân có thể che khăn lụa trên cổ tay.”
Hắn biết, những quý nữ nhà cao cửa rộng khá là chú ý điều này, hắn thân là đại phu, cũng không có tâm tư gì khác, chỉ sợ người ta để ý, đến lúc đó nếu vị La tướng quân này cho hắn một cước, cái mạng già này có thể được khai báo.
“Chú ý cái gì, đặt khăn lên có thể bắt đúng sao! Đại phu, thỉnh nhanh lên một chút bắt mạch cho nội tử đi.” La Thiên Trình cố nén sốt ruột nói, hận không được đạp lão già cổ hủ này ra ngoài.
“Được” đại phu vội vàng đặt ngón tay lên cổ tay Chân Diệu, một lát sau mặt lộ vẻ vui mừng, “Chúc mừng tướng quân rồi, phu nhân có hỉ!”
“Thật?”
Đại phu sờ sờ chòm râu: “Mặc dù mạch còn yếu, nhưng chắc chắn là hỉ mạch.”
“Xin đại phu viết cho, phụ nhân trong lúc mang thai nên chú ý những thứ gì, trong ăn uống lại có gì cần chú ý.” La Thiên Trình nhắm mắt theo đuôi đi theo đại phu ra gian ngoài.
Chân Diệu vuốt bụng, còn có chút thẫn thờ.
Nàng thật sự phải làm mẹ sao? Ở thời điểm nàng sắp mười chín tuổi?
Nói cho cùng, trong thời đại nguyên bản của nàng, mười chín tuổi mang thai sinh con, đương nhiên là quá sớm, nhưng ở chỗ này, cũng đã bị cho rất chậm trễ.
Nhưng lúc này, thời điểm biết mình cũng không phải cả đời vô duyên với con cái, Chân Diệu đã cảm thấy có chút may mắn mình không mang thai sinh con ở mười bốn, mười lăm tuổi, ít nhất, lấy tuổi tác hiện giờ, tỉ lệ sinh sản bình an lớn hơn nhiều.