“Xảy ra chuyện gì?” Chân Diệu đã ngồi dậy.
“Nàng ngủ đi, ta đi xem một chút là được” La Thiên Trình trấn an, vỗ vỗ bả vài nàng.
Chân Diệu lắc đầu “Trong phủ có việc, lại là nội viện, ta vẫn nên đi nhìn một chút. Lại nói, thương thế của chàng vẫn chưa đỡ mà”
“Nào có nghiêm trọng như vậy” La Thiên Trình cười cười “Vậy thì cùng đi, là Nhị lang xảy ra chút chuyện”
Hai người cùng nhau ra ngoài, không nghĩ tới mới ra sân lại có người vội vã chạy tới, vừa nhìn thấy Thế tử gia và phu nhân, bụp một tiếng quỳ xuống, lời nói không ra khuôn chữ “Thế tử gia, Thế tử phu nhân, xảy ra chuyện lớn, Nhị lão gia té xỉu trong phòng Yên di nương”
Lời vừa nói ra, sắc mặt mấy bà tử báo tin phía sau đột nhiên thay đổi.
La Thiên Trình còn rất bình tĩnh, khiêu mi nói “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vừa đi vừa nói”
Bà tử kia đứng lên, vừa đi vừa nói “Lão nô phát hiện Nhị công tử và Lục Quyên cô nương ngất tại cửa, cảm thấy có cái gì đó không đúng, nên phân ra người đi tới phía tây viện nhìn một chút, không nghĩ tới lại thấy Yên di nương treo cổ trên xà nhà, đang đung đưa hù chết người, còn Nhị lão gia té ở góc nhà, có một vũng máu …”
“Còn có người canh giữ ở đó chứ?” La Thiên Trình lớn tiếng hỏi.
“Có, lúc ấy có ba người tới, hai người ở lại canh giữ, lão nô tới đây báo tin”
“Hay là mời đại phu trước đi” Chân Diệu nhắc nhở.
Phát hiện tình huống là hạ nhân, không có tiếng nói của chủ tử, ngay cả mời đại phu cũng không dám tự tiện làm chủ, đây là nguyên nhân khi vừa phát hiện tình huống liền bẩm báo vợ chồng Chân Diệu.
La Thiên Trình chỉ một bà tử đi mời đại phu, cầm tay Chân Diệu bước đi nhanh hơn, chờ đến sân viện của Yên Nương, đèn dầu sáng tỏ, bên trong đứng không ít bà tử.
Có một bà tử mặt mày cơ trí tiến lên phía trước nói “Thế tử gia, phu nhân, lúc trước Nhị công tử vàLục Quyên cô nương hôn mê ở bên ngoài, đã được lão nô chuyển vào trong phòng.
“Nhị lão gia và Yên di nương đâu?”
“Nhị lão gia còn hôn mê, Yên di nương đã được cứu tỉnh, lão nô sợ lại xảy ra chuyện nên hiện tại để một người coi chừng nàng”
La Thiên Trình coi như vừa ý gật đầu, cùng Chân Diệu đi vào xem tình huống.
Bất kể trong lòng hai người đối với La Nhị lão gia như thế nào, người đầu tiên nhìn tới, nhất định là trưởng bối.
Chân Diệu nhìn thấy La Nhị lão gia, sợ hết hồn, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người này có bộ dáng chật vật như vậy.
Đầu tóc rồi bời, trên mặt là từng vệt máu, nằm trên giường trúc lặng yên không một tiếng động, không biết là sống hay chết.
La Thiên Trình đến gần nhìn, lại đi một vòng quanh phòng xảy ra chuyện, nhìn cửa sổ mở rộng, lại nhìn tới La Nhị lang quần cũng không kịp mặc, chỉ choàng chiếc áo ngoài đã hiểu chuyện gì tới bảy tám phần, lập tức cười lạnh một tiếng.
Lúc này đại phu vội vã chạy tới.
Đại phu này họ Hàn, là thái y đã lui về, được mời tới phủ Quốc Công đã lâu.
“Thế tử gia, là vị nào bị bệnh?” Hàn đại phu đeo theo hòm thuốc, đầu đầy mồ hôi, trong lòng lại càng thấp thỏm.
Nửa đêm canh ba gọi đại phu, lại ở địa phương vắng vẻ như vậy, cũng không phải chuyện tốt gì, may là bây giờ hắn cũng là đại phu của phủ Quốc Công rồi, chủ tử cũng chỉ cảnh tỉnh đe dọa, chắc cũng không tới mức diệt khẩu …. Phủ nào lại không có chuyện cần che giấu.
“Là Nhị lão gia, Hàn đại phu, mời bên này”
Hàn đại phu đi vào, thấy rõ bộ dáng của La nhị lão gia thì sợ hết hồn, không dám trễ nải, vội đi qua xem xét.
Lúc này Chân Diệu đi tới, nhẹ giọng nói với La Thiên Trình “Yên di nương đã tỉnh. Nhị lang và Lục Quyên chỉ hôn mê do quá mệt mỏi, đợi lát nữa khám qua cho Nhị lang một chút, Lục Quyên thì không cần”
Nếu bốn người này cùng để Hàn đại phu khám một lần, cho dù không lộ ra ngoài thì phủ Quốc Công cũng đủ mất mặt.
“Ừ.”
Hàn đại phu mở hòm thuốc, lấy trong một bình trắng một viên thuốc lớn màu xanh, nhét vào trong miệng La nhị lão gia.
Chân Diệu co rút khóe miệng, thầm nghĩ, viên thuốc lớn như vậy, người còn hôn mê, có thể nuốt được sao?
Không nghĩ tới, Hàn đại phu rất có kinh nghiệm, nâng cổ La nhị lão gia lên, ở phía sau đánh nhẹ mấy cái sau đó gật đầu lấy băng gạc ra băng bó cho hắn.
“Hàn đại phu, Nhị thúc ta sao rồi?”
Hàn đại phu lau mồ hôi, đứng thẳng người nói “Vết thương khá nặng, đã cho lão gia uống nhung hoàn tan máu bầm, nếu hừng sáng có thể tỉnh lại, còn có hi vọng, nếu không tỉnh lại …”
La Thiên Trình gật đầu “Nhị đệ ta cũng bất tỉnh, Hàn đại phu xem qua một chút”
Hàn đại phu đi qua nhìn, cũng không nói nhiều, một châm đi xuống, đem La nhị lang đâm tỉnh.
La Nhị lang thấy rõ người trong phòng, sắc mặt đại biến, đột nhiên nhảy xuống hướng phía ngoài chạy.
Động tác của hắn quá đột ngột, đụng ngã Hàn đại phu còn chưa cất xong ngân châm.
Hàn đại phu thuận theo thế ngã, tay quét qua bắp chân La Nhị lang, ngân châm kia liền đâm vào.
La Nhị lang kêu lên một tiếng, lập tức ngã xuống đất ôm chân.
Sắc mặt La Thiên Trình âm trầm, lạnh lùng nói “Trông coi Nhị công tử”
Mắt thấy trời sắp sáng, La nhị lão gia còn chưa tỉnh, Chân Diệu hỏi “Có nên đi nói chuyện với tổ mẫu không?”
“Chờ một lát nữa” La Thiên Trình nói.
Lão phu nhân lớn tuổi, mặc dù trải qua mưa gió, tâm tính bền bỉ, cũng không chịu được loại chuyện sinh tử chưa rõ này, chờ sau khi trời sáng, vô luận Nhị lão gia sống hay chết, chuyện đã định rồi nói cho người vẫn tốt hơn.
Thời gian từng chút trôi qua, trừ vợ chồng Chân Diệu coi như lãnh tĩnh, trong lòng những bà tử canh giữ đều run sợ, không biết liên lụy vào chuyện này, sẽ có kết quả gì.
“Nhị lão gia tỉnh” bà tử canh giữ bên cạnh La nhị lão gì hô lên.
Hàn đại phu lập tức bị đánh thức, chạy qua nhìn.
La Thiên Trình cũng đi tới “Nhị thúc, người thấy sao?”
La nhị lão gia mở to mắt, đầu tiên là mờ mịt, sau là kinh sợ, muốn ngồi dậy lại phát hiện không được, mở miệng muốn nói nhưng phát giác ngay cả khí lực mở miệng cũng không có.
Nhìn La nhị lão gia miệng lệch mắt nghiêng, khóe miệng còn lưu nước miếng, sắc mặt Hàn đại phu nặng nề nói “Nhị lão gia trúng gió rồi”
La Thiên Trình vui sướng, khắc chế vọng động nhếch khóe môi của mình, hướng Chân Diệu nói “Kiểu Kiểu, ta đi mời tổ mẫu tới đây, nàng ở đây coi chừng”
Hai khắc sau, lão phu nhân đã tới, tận mắt thấy tình cảnh này, giận dữ hỏi “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
La Thiên Trình vỗ lưng lão phu nhân, ấm giọng nói “Tổ mẫu, chuyện đã xảy ra, người không nên gấp gáp. Hiện tại Nhị thúc trúng gió miệng không thể nói, bọn Nhị đệ đã tỉnh, tôn nhi đã hỏi Lục Quyên, biết đại khái chuyện xảy ra” Nói đến đây cũng không nhiều lời thêm nữa.
Lão phu nhân hiểu ý, cho nha hoàn tạp nhân lui ra, đi vào nội thất, lệnh cho hai nha hoàn tâm phúc canh giữ phía ngoài.
La Thiên Trình lúc này mới lộ vẻ mặt khó khăn nói “Lục Quyên nói, nàng nghe thấy động tĩnh trong phòng Yên di nương nên đi vào xem, thấy Nhị đệ đẩy ngã Nhị thúc, sau đó muốn giết nàng, nàng bỏ chạy sau đó gặp bà tử gác đêm, không chống đỡ nổi nữa nên ngất đi.