Nhiều hạ nhân vây xem mông Nhị công tử như vậy, đến lúc đó muốn đánh giết bao nhiêu người a, nàng phạt nhẹ không được, phạt nặng cũng không tiện, vẫn là giao cho mẹ ruột khổ chủ đi.
Điền thị đầu tiên là vui vẻ, sau lại có vài phần chần chờ.
Nào có ai đẩy quyền quản gia ra ngoài, chẳng lẽ có âm mưu gì?
Lão phu nhân nghe vậy, liếc nhìn Điền thị, thân thiết hỏi thăm: “Điền thị, thân thể con gần đây thế nào?”
Điền thị cả kinh.
Nhà mẹ đẻ bà về sau không thể làm chỗ dựa cho bà, hai chất nữ của bà cũng muốn vào phủ ăn nhờ, hôn sự của hai con trai cũng muốn làm cho có thể diện, chỉ dựa vào ít bạc công là không đủ, quyền quản gia nếu không nhân dịp này thu lại vậy sau càng không có cơ hội.
Bà vội lộ ra vẻ tươi cười: “Con đã khỏe rồi.”
“Vậy theo lời vợ Đại Lang nói đi, hai con tới cùng nhau quản gia, con là thím, chỉ điểm vợ Đại Lang nhiều chút.”
“Con biết rồi.” Điền thị mừng thầm.
Chân Diệu đồng dạng cười híp mắt đáp ứng.
Kế tiếp, Điền thị dùng cả đêm gọi đám hạ nhân vây xem vào lần lượt thẩm vấn, vả miệng còn là nhẹ, có người thường ngày nhiều chuyện, liền trực tiếp sai người đánh trước rồi nói.
Bầu không khí trong phòng đè nén, Điền thị liếc nhìn Chân Diệu: “Vợ Đại Lang, quản gia đó mà, là phải cần cương nhu thích hợp, không thể non mặt tâm mềm không thì đám nô tài này sẽ có can đảm lật trời.
Chân Diệu liên tục gật đầu: “Nhị thẩm nói đúng, cháu là quá non mặt mềm lòng, cho nên người quản giáo này vẫn là để nhị thẩm xuất mã.”
Nhìn cháu dâu biết vâng lời, lòng Điền thị có chú hồi hộp.
Vợ Đại Lang này, không phải bộ dạng như vậy, sao hôm nay lại dễ nói chuyện thế?
Bà nóng lòng tìm ra người tung lời đồn của nhi tử, tinh thần có chút không chịu nổi. Ý niệm này chỉ thoáng qua trong lòng cũng không cố tâm tìm hiểu.
Ngược lại đám hạ nhân câm như hến này mỗi người đều hối hận không thôi.
Mệt họ nhớ kỹ cha mẹ ruột, hoặc bản thân được Điền thị đề bạt. Từ lúc Đại nãi nãi quản gia, luôn có chút không bằng lòng nhưng hôm nay mới thấy còn không bằng Đại nãi nãi quản gia, chí ít không xuất thủ ác như vậy!
Chuyện đêm qua bọn họ mặc dù thấy được, Nhị công tử bị kẻ xấu nào đó cường đâu, là hai huynh đệ đánh nhau.
Một đám hạ nhân quỳ trong sân, tháng năm, mặt trời dù không gay gắt, lại khiến mắt người ta hoa lên. Trong lòng là ủy khuất, sợ hãi, hối hận, đồn đãi quả là nói chuyện không đâu, Nhị công tử đâu bị kẻ xấu cường, tìm đâu ra người. Điền thị kinh doanh phủ mấy chục năm.Hình tượng đương gia từ hiền lành, ổn trọng Điền thị kinh doanh vài chục năm, cứ vậy lặng lẽ tan hết.
Đến trưa, La nhị lão gia trở về, mặt đen sì đi thẳng đến đây, thấy Điền thị liền hỏi: “Điền thị, hôm qua ta một đêm không về, sao trong phủ lại xảy ra loại chuyện này? Nhị Lang đâu?”
“Nhị Lang đi Quốc Tử giám.”
“Quốc Tử giám?” La nhị lão gia cao giọng: “Nó, nó không phải đã xảy ra chuyện sao, sao còn đi Quốc Tử giám?”
Điền thị giật mình, sau đó hiểu được, cắn răng nói: “Lão gia, sao ngài lại nghe bên ngoài đồn đại lung tung, căn bản không xảy ra chuyện!”
“Không thể nào? Vậy sao người bên ngoài nói rất rành mạch, đến vết bớt trên mông Nhị Lang cũng nói ra?”
Điền thị nghe đến đây thì xấu hổ không thôi, vội nháy mắt ý bảo Chân Diệu còn ở bên cạnh.
La nhị lão gia lúc này mới chú ý tới Chân Diệu đã ở đó, có chút bất mãn nói: “Chân thị, ở đây đang rối loạn, đều là nam tử, sao cháu lại ở đây?”
Chân Diệu vốn vẫn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tin, lạnh nhạt nhìn Điền thị giáo huấn hạ nhân, nhưng không ngờ vị nhị thúc này về liền kéo nàng vào, còn nói khó nghe như vậy.
Đây chẳng phải là nói nàng không tự trọng, chui vào chỗ một đống nam nhân sao?”
Trưởng bối như vậy thực đủ rồi!
Chân Diệu căng cứng, thản nhiên nói: “Cháu được tổ mẫu phân phó, theo nhị thẩm học quản gia đây, nam bộc, nữ bộc này đều là hạ nhân của phủ Quốc Công, cháu là Thế tử phu nhân, hiện tại nếu không theo Nhị thẩm học cho tốt, sau này tiếp nhận sẽ sứt đầu mẻ trán.
Lời này khiến La nhị lão gia và Điền thị đều nghẹn trong lòng.
La nhị lão gia buồn bực hừ một tiếng, không hề đáp lại Chân Diệu, hỏi Điền thị: “Ta hỏi bà, tối qua đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”
“Tối qua Nhị Lang và Tam Lang đều uống hơi nhiều, huynh đệ hai đứa cãi vã, ai biết được sự tình sao lại biến thành cái dạng này!”
La nhị lão gia nghe xong, khóe miệng run lên, cuối cùng hung hăng mắng: “Điền thị, bà nuôi con trai thật tốt!”
Điền thị tức không thôi.
Cái gì gọi là bà nuôi con trai thật tốt, đứa con này một mình bà có thể nuôi được sao?
Hiện tại bà một lần nữa nắm quyền quản gia, làm trò trước mặt hạ nhân khiến bà không còn mặt mũi như vậy, sau này bà quản người thế nào đây!
“Lão gia, việc cấp bách bây giờ là tìm tên nô tài đáng chém ngàn đao kia ra, sau đó tìm cách xoa dịu lời đồn bên ngoài, về phần Nhị Lang, ngài muốn dạy dỗ thì sau này có cơ hội thì dạy thế nào cũng được, dù sao ngài cũng chỉ có hai đứa con trai này.”
La nhị lão gia tức đến không chịu nổi: “Ai nói ta chỉ có hai đứa con trai này, nếu …….” Nói đến đây rốt cuộc vẫn ngừng lại.
Tuy nói biết tin Yên Nương có thai lão vừa vui đến muốn bay lên, loại cảm giác này giống lần đầu Điền thị có thai, nhưng lão vẫn biết đừng nói Yên Nương không nhất định sinh con trai, dù sinh con trai thì vừa ra đời đã là thứ tử, dù hắn có thương, có yêu thì cũng không quan trọng bằng đích tử đã trưởng thành.
Trong lòng Điền thị chua xót.
Tốt, tiểu súc sinh kia còn chưa được sinh ra, đã muốn cản đường hai con bà, nó được bò ra từ ruột của người mẹ kia thật có phúc!
Tức giận, Điền thị ngược lại càng tỉnh táo.
Bà biết, thân thể mình từ năm trước, những chuyện kia càng ngày càng kém, nhất là sau khi nhà mẹ đẻ gặp chuyện không may, ói ra một bụm máu, bị thương căn bản, dù bên ngoài nhìn vẫn tốt, bên trong lại thiếu hụt, bà không được quá buồn, quá giận, bà phải sống thật tốt, nhìn hai con trai sinh tôn tử đây!
Điền thị khôi phục vài phần phu nhân đương gia thong dong: “Lão gia nói gì vậy?”
La nhị lão gia tự biết mình nói hớ, vội lắc đầu: “Không, không có gì, trước cứ thẩm vẫn đám nô tài đi.”
Chân Diệu ngồi đó xem cuộc vui, mặc dù xưa này không ưa Điền thi nhưng bây giờ lạnh nhạt nhìn cũng hiểu được La nhị lão gia là một tiện tra, còn là tiện triệt để trong tiện tra!
Nàng đồng tình nhìn Điền thị.
Nhị thẩm, sống cùng tiện tra như vậy, cũng khó trách thẩm từ từ biến thái.
Nhận được ánh mắt đồng tình của Chân Diệu, Điền thị bực bội, thiếu chút phun một búng máu.
Con người mà, không sợ vấp ngã, chỉ sợ người bên cạnh bình thường ngươi đều hận không thể dẫm dưới chân đồng tình nhìn, sau đó nhấc chân đi.
“Phu nhân.” La nhị lão gia hòa hoãn vài phần: “Bà thẩm vấn như vậy không được, để ta đi.”
Điền thị không nói tiếng nào, rốt cuộc cam chịu.
La nhị lão gia lên tiếng: “Đưa những người này lần lượt vào phòng hỏi, ai có thể cung cấp đầu mối sẽ có phần thưởng lớn, ai giấu diếm không báo, hoặc nói khác với người khác liền bị đánh năm mươi bản tử, cả nhà tử già đến trẻ đều bị bán đi!”
Lão nói xong uy phong lẫm lẫm nhìn xung quanh, lại lộ ra nụ cười: “Yên tâm, nếu người nào cung cấp đầu mối cũng tuyệt đối không lộ thân phận hắn ra.”
La nhị lão gia tính trước kỹ càng, dùng biện pháp này thẩm vấn đến chiều, cuối cùng cũng hỏi ra được từ một hạ nhân.
“Là, tiểu tử Đương Quy và Bạch Thuật hầu hạ Nhị công tử nói.”
La nhị lão gia nghe xong, lúc này liền gọi hai người đến.
“Đương Quy, Bạch Thuật, có người nói hai ngươi truyền lời đồn, các ngươi đã biết tội chưa?”
Đương Quy và Bạch Thuật liên tục dập đầu xin khoan dung: “Lão gia, chúng tiểu nhân hầu hạ Nhị công tử từ nhỏ, ai có thể tung tin đồn chứ chúng tiểu nhân không thể a, mong ngài minh giám!”
La nhị lão gia thẩm vấn nửa ngày đã sớm tâm phiền ý loạn, cười lạnh nói: “Nhiều người như vậy, sao không nói người khác, lại đi nói hai người các ngươi đây?”
Đương Quy và Bạch Thuật gấp đến độ liên tục dập đầu.
“Hoặc có thể là một trong số hai ngươi nói, lão gia, ta thấy hay là dùng biện pháp của ngài, lần lượt thẩm vấn đi.” Điền thị nâng chung trà lên nhuận giọng.
Đương Quy và Bạch Thuật liếc nhìn nhau.
Nếu nói lời đồn thật do đối phương truyền ra, mình là bị liên lụy, nhưng đêm qua Nhị công tử và Tam công tử cãi nhau, người khác không biết, nhưng bọn họ lại loáng thoáng nghe được những lời kinh thế hãi tục.
Bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng Nhị công tử, vô cùng tín nhiệm Nhị công tử, nhị công tử sớm dặn họ chuyện hôm qua nghe được phải chôn sâu ở trong lòng, bọn họ cũng không tính tạo lời đồn, nhìn ý tự Nhị lão gia, nêu bọn hắn không nói rõ ràng, chỉ sợ không cách nào thoát thân.
Bạch Thuật thoáng cái không còn khí lực, run rẩy nói: “Lão gia, tiểu nhân có lời…….”
“Bạch Thuật, ngươi điên rồi!” Đương Quy liều mạng kéo hắn: “Ngươi đã quên lời dặn của Nhị công tử?”
Bạch Thuật khóc ròng nói: “Ta cũng không muốn, nếu chỉ ta mất cái mạng nhỏ này thì cũng thôi, Đương Quy, ta không giống ngươi, lẻ loi một mình. Ta còn cha mẹ, huynh đệ, tỷ muội một đại gia đình đây, ta chết cũng không sao nhưng không thể hại họ!”
Hắn liều mạng dập đầu: “Lão gia, nếu tiểu nhân nói, cầu xin ngài đừng liên lụy đến người nhà tiểu nhân.”
“Ngươi nói đi.” La nhị lão gia thấy chuyện đã có manh mối, thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Thuật dập đầu sát đất nói: “Lão gia, chúng tiểu nhân không có khả năng truyển ra lời đồn như vậy, vì tối qua chúng tiểu nhân tận mắt thấy Nhị công tử và Tam công tử đánh nhau, còn nghe được…….”
“Nghe được cái gì?”
Bạch Thuật ngoan quyết, cắn răng nói: “Nghe được hai vị công tử loáng thoáng nhắc tới Yên Nương, nhưng khi đó tiểu nhân canh gác ở bên ngoài nên không nghe rõ cụ thể…….”
Lời còn chưa dứt, La nhị lão gia đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Điền thị tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống bà ta, hổn hển hỏi: “Tam Lang đâu?”