Mục lục
Trời sinh một đôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đại nãi nãi, bên ngoài có mấy vị y công cầu kiến. Bọn họ nói, muốn thỉnh giáo ngài phương pháp băng bó vết thương.”

Chân Diệu có chút ngoài ý muốn, trầm ngâm một hồi nói: “Cho bọn hắn vào.”

Không lâu sau, mấy người được đưa vào thính đường, lúc bắt đầu còn có mấy phần câu thúc, thấy thái độ Chân Diệu thân thiết, liền cả gan đưa ra thỉnh cầu.

“Các ngươi muốn học thủ pháp lúc trước ta băng bó vết thương cho thương binh kia?”

“Đúng vậy.” Trong mấy người, Tần đại phu lớn tuổi nhất đã mở miệng, “Chúng ta nghiên cứu một chút, phát hiện thủ pháp băng bó của Huyện chủ hơi khác, dường như rất có trật tự, nếu học xong, tương lai chắc chắn sẽ phát huy đại tác dụng.”

Nghe bọn hắn nói như vậy, Chân Diệu thật sự suy tư.

Nếu như có thể giúp một phần lực này cho tướng sĩ, dĩ nhiên nàng sẽ không che giấu.

“Được rồi.” Nàng gật đầu, “Có điều cho ta thời gian mấy ngày.”

Thấy sắc mặt vui mừng trên mặt mấy người rút đi, Chân Diệu cười nói: “Đầu, cổ, tứ chi, ngực bụng, mỗi một chỗ băng bó, đều có thủ pháp khác nhau, nhưng sách thuốc ghi lại phương pháp này ta xem quá lâu rồi, có chỗ không nhớ được, Để ta từ từ suy nghĩ một chút.”

Tần đại phu kích động ria mép cũng run lên: “Lại còn không cùng phương pháp?”

Thấy Chân Diệu khẳng định, mấy người mừng rỡ.

Sau khi mấy người này lui ra, Chân Diệu phân phó Bạch Thược: “Lấy giấy bút cho ta.”

Nàng ban đầu quả thật học vài loại phương pháp băng bó thường gặp, nhưng thời gian dài chưa tiếp xúc, đã quên mất đến bảy tám phần rồi, chỉ có thể vẽ lại thành một bức tranh, từ từ nhớ lại.

“Hai ngày tới, trừ phi là Thế tử trở về hoặc là có tin tức của Thế tử, nếu không đừng quấy rầy ta.”

Thoáng một cái hai ngày trôi qua. Mỗi đêm đều phải đốt đèn rất lâu, Chân Diệu nhìn sách đã sao chép xong, cuối cùng lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Trong sách này, trừ vẽ ra sơ đồ băng bó cùng miêu tả bằng chữ, nàng còn viết vài phương pháp cầm máu khẩn cấp cho một vài vị trí khác nhau khi bị chảy máu, mặc dù đơn giản, nhưng tương đối thực dụng.

“Đi mời mấy vị y công tới đây đi.”

Mấy vị y công nhận được tin tức, cực kỳ hưng phấn, không kịp thu thập đã đứng dậy đi. Đương lúc Tần đại phu chỉ bảo một vị nữ binh cách thay thuốc, sau khi nghe Tiểu Đậu Tử truyền tin, cũng không kiềm nén được, vội vã dặn dò mấy câu rồi đi theo.

Nữ binh trầm mặt tới chỗ Diêu Dạ Quy cáo trạng: “Cũng không biết vị Huyện chủ kia nói cái gì, mấy vị y công đều chạy tới, Tần đại phu kia đã lớn tuổi rồi còn chạy nhanh hơn cả người trẻ tuổi. Hừ, hắn rõ ràng biết là ngài muốn ta đi thỉnh giáo cách thay thuốc, còn qua loa như vậy, cũng không biết lấy đâu ra lá gan đó!”

Bên cạnh có người trêu ghẹo nói: “Ngươi cũng đi ba lần rồi, còn chưa học xong, có khi nào Tần đại phu là bị ngươi hù dọa chạy mất?”

“Ngươi!” Nữ binh giận đến làm bộ muốn đánh.

Diêu Dạ Quy mở miệng nói: “Đừng tức giận vì một chút chuyện nhỏ như vậy. Huyện chủ Giai Minh từ kinh thành tới. Ở chỗ này khó tránh khỏi không thích ứng được, hẳn là không thoải mái mới kêu y công.”

“Vậy cũng không thể bá đạo như vậy nha. Ngài còn đang thụ thương đây.”

Ánh mắt Diêu Dạ Quy dâng lên sắc bén: “Ngay cả máu huyết trên đao kiếm đều đã nếm qua, còn sợ chờ lâu nhất thời nửa khắc sao? Sao các ngươi đều thiếu kiên nhẫn như vậy?”

Lúc này nữ binh mới không dám nhiều lời.

Mấy vị y công lần thứ hai thấy Chân Diệu, không khỏi có chút giật mình.

So với hai ngày trước, huyện chủ Giai Minh trước mắt rõ ràng tiều tụy hẳn đi, đặc biệt là một mảnh màu xanh dưới mắt, hiển nhiên là ngủ không được ngon giấc.

Chân Diệu đưa tới một quyển sách: “Các ngươi xem qua một chút, sau đó trực tiếp lấy người làm mẫu.”

Tiểu Đậu Tử nhận lấy đưa cho Tần đại phu: “Ta không biết chữ đâu. Tần đại phu ngươi mau nhìn xem.”

Tần đại phu nhận lấy mở ra, thấy bức tranh biểu diễn trông rất sống động. Từng bước đều vẽ ra rõ ràng, không khỏi ngơ ngẩn, sau một hồi vuốt ve tập tranh nói: “Huyện chủ công đức vô lượng, xin nhận của tiểu lão nhi một lạy!”

Hắn quỳ xuống, mấy người khác lập tức quỳ theo.

Chân Diệu vội vàng khiêm tốn đỡ hắn lên: “Mấy vị cần gì như thế, ta cũng chỉ là tẫn một phần lực nhỏ bé, các ngươi mau dậy đi, trước tiên học xong hết tập tranh mới là điều phải làm chứ.”

Mấy người đứng lên, ánh mắt Tiểu Đậu Tử không rời khỏi tập tranh, không khỏi nói: “Ta mặc dù không biết chữ, nhưng nhìn tranh này rõ ràng như vậy, sẽ không lo học không được. Tần đại phu, nếu là ngài cũng như vậy, Tiểu Hồng tỷ cũng không cần ngày ngày tới đây.”

“Tiểu Hồng tỷ?”

Thấy Chân Diệu hỏi, Tần đại phu giải thích: “Là thân vệ bên cạnh Diêu tướng quân, Diêu tướng quân cảm thấy nữ binh sau khi bị thương tìm y công không tiện lắm, đã bảo Tiểu Hồng đi theo ta học chút biện pháp xử lý đơn giản.”

Trong lòng Chân Diệu vừa động, quay đầu phân phó: “Bạch Thược, ngươi tới trướng Diêu tướng quân một chuyến, hỏi nàng ấy có nguyện ý phái mấy người tới học vài phương pháp băng bó cầm máu đơn giản hay không.”

“Nga, Huyện chủ nói, muốn dạy nữ binh biện pháp băng bó cầm máu?” Diêu Dạ Quy nghe, không nhịn được ngồi dậy.

“Đúng vậy, hiện tại mấy vị y công đều đang chờ ở chỗ Huyện chủ chúng ta, Diêu tướng quân nếu nguyện ý, phái mấy nữ binh qua đó học cùng nhau, nếu không tìm được người, nô tì xin đi về trước phục mệnh.” Bạch Thược thong dong nói.

Diêu Dạ Quy nhìn chung quanh một vòng, nhìn thấy hết thần sắc khác nhau của thân vệ, sau đó thu hồi ánh mắt, lộ ra một nụ cười với Bạch Thược: “Xin chờ một chút.”

Sau đó gọi ra bốn người tới: “Các ngươi đi theo Bạch Thược cô nương đi.”

Đám người vừa đi, có thân vệ không nhịn được mở miệng nói: “Tướng quân, vị Huyện chủ kia làm sao có khả năng đó.”

Diêu Dạ Quy cau mày.

Thân vệ của nàng, luôn có địch ý mơ hồ đối với Huyện chủ Giai Minh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây?

Nàng khuynh mộ La tướng quân là không giả, lại chưa từng lộ ra nửa phần, càng không nghĩ tới cùng người khác quyết tranh hơn thua, lớn nhất tâm nguyện, có lẽ là có thể kề vai chiến đấu, nâng cốc ngôn hoan.

” Nếu huyện chủ Giai Minh không có chút ít bản lãnh ở phương diện này, mấy vị y công vì sao lại vội vã chạy tới?”

“Nhưng là ——”

“Không có nhưng là, sau này những lời như vậy, ta không muốn nghe nữa.”

Diêu Dạ Quy cảm thấy không còn chút sức lực nào, vẫy mọi người lui xuống, nhắm mắt dưỡng thần, thoáng một cái đã tới lúc sắc trời chuyển đen, bốn nữ binh phái đi rốt cục trở lại, trên mặt mọi người hưng phấn.

“Tướng quân, thuộc hạ học xong một loại phương pháp băng bó rồi, Huyện chủ Giai Minh nói, ngày mai sẽ dạy chúng ta hai loại, mỗi một cách đều phải luyện vô cùng thuần thục mới được.”

Diêu Dạ Quy cẩn thận hỏi, ánh mắt càng thêm sáng ngời: “Nàng còn vẽ lại phương pháp băng bó thành sách. Cứ như vậy, chẳng phải là có thể ở trong khoảng thời gian ngắn bồi dưỡng được một nhóm y công hiểu biết xử lý vết thương sao?”

Y công trên chiến trường, khác biệt với những đại phu bình thường trong y quán, bọn họ không cần chu toàn mọi mặt, nghiên cứu đến các loại chứng bệnh, tối trọng yếu chỉ là nghiên cứu ngoại thương.

“Thật tốt quá, không được, ta muốn tự mình đi gặp Huyện chủ Giai Minh!” Diêu Dạ Quy càng nghĩ càng thấy tâm tình kích động, vỗ cái bàn. Kêu đau thành tiếng.

Mọi người quá sợ hãi: “Tướng quân, ngài đừng kích động, lại chảy máu rồi!”

Ngày thứ hai.

“Con cá này ——”

Đến đây nữ binh thực tập cười nói: “Huyện chủ, con cá này là tướng quân cho người ta đêm qua gắn lưới, sáng nay bắt được, muốn ngài nếm chút đồ tươi.”

Chân Diệu sờ sờ lỗ mũi. Cảm thấy đoán không ra tâm tư Diêu Dạ Quy.

Dù con cá này không to nhưng lại tươi, dùng để làm bánh cá chiên là thích hợp nhất. Xử lý cá sạch sẽ hầm với hành lá, rán bánh bột ngô thật mỏng bên cạnh, hương vị ngâm bánh vào nước canh, ăn vào quả thực khiến hương vị rơi trên đầu lưỡi người ta.

Khụ khụ, tựa hồ nghĩ quá xa.

Chân Diệu thu hồi suy nghĩ. Lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, nghiêm trang nói: “Thay ta tạ ơn Diêu tướng quân.”

Lấy thân phận Chân Diệu, tự nhiên không tiện tự mình chỉ dạy mấy vị y công cả ngày, mới dạy Bạch Thược và Thanh Đại, để các nàng làm thay.

Chờ mọi người tản đi, bánh cá rán vừa lúc làm xong, Chân Diệu nói với nữ binh đang trợn mắt mồm: “Mang bánh này về cho Diêu tướng quân nếm thử.”

Bạch Thược không nhịn được giật giật miệng. Cuối cùng vẫn không lên tiếng, nhìn nữ binh kia bưng một ít bánh cá đi.

Sau đó Bạch Thược bỗng nhiên phát giác chuyện quỷ dị.

Sáng sớm, nữ binh đến học mang nguyên liệu nấu ăn tươi tới, một ngày một loại còn không trùng lặp, lúc đi, lại mang chút thức ăn Đại nãi nãi nấu chín trở về.

Loại tình huống ngươi tới ta đi khoái trá hợp tác này là chuyện gì xảy ra đây?

Một ngày kia bên kia tặng mấy con chim sẻ, Chân Diệu chuẩn bị xong muốn nướng ăn, La Thiên Trình rốt cục trở lại.

Chân Diệu mừng rỡ, tự mình hầu hạ hắn rửa mặt thay quần áo, kiễng chân thay hắn sửa sang lại cổ áo: “Cuối cùng chàng cũng trở lại. Ban ngày bận rộn không nói, đến buổi tối, trong lòng ta vẫn không nỡ đâu.”

“Không có chuyện gì, hiện nay quân Tĩnh Bắc cùng quân ta giằng co chưa xong, song phương du kích dã chiến là chuyện thường xảy ra, chỉ tiếc lương thảo bị đoạt mất kia, diệt những người đó cũng không giành lại được.” La Thiên Trình bỗng ôm lấy Chân Diệu.

“Ta nghe nói, nàng dạy mấy y công vài biện pháp băng bó cầm máu, dùng rất tốt. Kiểu Kiểu, không nghĩ tới nàng còn có bản lĩnh như vậy.”

“Ta chỉ gặp may thôi, ngẫu nhiên xem trong một quyển y sách. Chàng đói bụng không, ăn trước chút bánh ngọt lót dạ.”

Chân Diệu gọi người bưng bánh lên, sau đó đi nướng chim sẻ.

Mùi thơm truyền đến, La Thiên Trình ngồi ở một bên chờ, mỗi khi Chân Diệu đưa tới một xiên, hắn liền cầm lấy ăn, chờ toàn bộ nướng xong, Chân Diệu vừa quay đầu lại mới phát hiện, trừ hai chuỗi trên tay, không còn nữa.

La Thiên Trình vội biết điều nhấc tay: “Thật sự là quá thơm, nhất thời nhịn không được. Này hai xiên này nàng ăn a.”

Chân Diệu nghĩ đến mấy ngày liên tiếp hắn cực khổ, thở dài, đưa hai xiên chim sẻ nướng vàng óng ánh thơm nức tới: “Chàng ăn đi.”

“Chúng ta một người một chuỗi.”

“Được.”

Ánh mắt hai người nhìn nhau, điềm điềm mật mật ăn xong rồi, Chân Diệu mới kịp phản ứng.

Tựa hồ...... Đã quên mang cho Diêu Dạ Quy!

Diêu Dạ Quy thương thế đã tốt bảy tám phần, ở trong phòng đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn ra cửa.

Thân vệ không nhịn được nói: “Tướng quân, thuộc hạ đỡ ngài ra ngoài đi một chút, La tướng quân trở lại, có lẽ có tin tức mới về quân địch muốn nói với ngài.”

Diêu Dạ Quy lắc đầu: “Nếu là có tình huống khẩn cấp thật, La tướng quân đã sớm phái người tới đưa tin.”

Thân vệ choáng váng, thầm nghĩ, tướng quân đây là làm sao vậy, không vội gặp La tướng quân, vì sao tâm thần bất định như vậy?

Diêu Dạ Quy cuối cùng không nhịn được, lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng: “Ngươi đi xem một chút, làm sao người chỗ Huyện chủ bên kia vẫn chưa tới đây.”

Chờ nghe được tin tức chim sẻ đã bị La Thiên Trình ăn sạch, Diêu Dạ Quy che ngực, đột nhiên cảm giác nội thương tăng thêm mấy phần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK