Mục lục
Nhật Kí Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt của Tư Hoàng Lăng rất khó nhìn.

Tôi tiếp tục nói: “Cương thi bị thương rồi, sẽ trở về mộ phần của mình để tự dưỡng thương, cô ta còn chưa có một phần của mình, có lẽ sẽ lên trên núi tìm ngôi mộ kia”.

Tư Hoàng Lăng gật đầu nói: “Tôi lập tức đi tìm Miêu Hoàng Lan bọn họ, nhất định sẽ khiến cho bọn họ phải nhổ ra”

Lời vừa dứt, liền nhìn thấy Phó Thu Hằng tiến lại, sắc mặt trắng bệch: “Đội trưởng Tư, tôi, lúc trước tôi đã nói dối”

Tư Hoàng Lăng bảo cô ta ngồi xuống, đưa cho cô ta một ly nước: “Đừng gấp, từ từ nói. Xảy ra chuyện gì?”

Phó Thu Hằng liếc nhìn ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: “Tôi nghi ngờ Miêu Hoàng Lan có vấn đề.”

Tư Hoàng Lăng hỏi: “Vấn đề gì?”

“Lúc đó chúng tôi leo núi, Miêu Hoàng Lan có một cái la bàn, nên là cô ta là người dẫn đường”

Phó Thu Hằng nói: “Tôi nghi ngờ là Miêu Hoàng Lan cố ý dẫn chúng tôi đi đến bên đó”

Cô ta ngừng một chút, lại nói tiếp: “Còn có, Miêu Hoàng Lan từ lúc bắt đầu lên đại học, thì đối với mấy cái thứ quỷ thần này rất là có hứng thú, cô ta trước đây còn từng tham gia vào một đoàn du lịch, thường đi phượt ở núi Thanh Phong Tư Hoàng Lăng nhíu mày, đột nhiên, cảnh sát phụ trách canh gác vội vội vàng vàng chạy đến: “Đội trưởng, không thấy Miêu Hoàng Lan nữa” Miêu Hoàng Lan nói muốn đi vệ sinh, cảnh sát canh gác đứng canh ở ngoài phòng vệ sinh, đã đợi rất lâu, gọi thì cũng không có ai trả lời, đi vào xem xét, thì người đã không thấy đâu nữa rồi.

Nhà vệ sinh của sở cảnh sát, cửa sổ đều bị chặn, căn bản không thể nào có thể chạy trốn được.

Không một ai biết Miêu Hoàng Lan rốt cuộc sao lại không thấy nữa..

Tư Hoàng Lăng đã điều tra tư liệu của Miêu Hoàng Lan, phát hiện một tháng trước, bố mẹ của cô ta đã từng báo án, nói con gái mất tích khi đi phượt ở trên núi, sau đó lại hủy báo án, nói con gái trở về rồi.

Ngọn núi mà Miêu Hoàng Lan mất tích đó, chính là ngọn núi Thanh Phong.

Sắc mặt Phó Thu Hằng sợ hãi, nói ra chân tướng.

Ngày đó tiến vào trong núi, đã nhìn thấy một ngôi mộ, bọn họ đang ở trong khu nhà gỗ nhỏ nghỉ ngơi, là Miêu Hoàng Lan đã múc nước cho mọi người uống, chỉ có Chu Đan Ưu uống, Phó Thu Hằng bọn họ cảm thấy không sạch sẽ, nên không uống.

Lúc đó, ở nghĩa địa có một cái động, nhìn rất giống động đạo mộ.

Miêu Hoàng Lan nói, đây là mộ từ triều Thanh, hơn nữa nhìn trên bia mộ còn có cơ quan nhỏ, bên trong chắc chắn có rất nhiều đồ bồi táng, nói muốn xuống dưới xem thử.

Nhà Phó Thu Hằng làm kinh doanh đồ cổ, nên cũng đã động tâm, bốn người đều rất hứng thú, sau khi thương lượng, để cho Chu Đan Ưu ở ngoài canh gác, ba người khác xuống dưới xem thử, không có thứ gì thì bỏ, nếu như có đồ cổ, đến lúc đó để cho Phó Thu Hằng đem bán đi, rồi chia đều tiền.

Ba người bước xuống mộ, bên trong không có quá lớn, không có thứ gì đáng tiền, chỉ có một số cái vại và quan tài bị đập vỡ.

Điều kì lạ là, hòm quan tại lại bị mở ra rồi.

Lúc đó bọn họ mặc dù sợ hãi, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, cho rằng là bọn trộm mộ đã làm.

Trong ba người, gan của Giang Thanh Nhàn là lớn nhất, cô ta đến phía trước quan tài để xem, bên trong trống rỗng, lại không có thi thể nào cả.

Chỉ là dưới đáy quan tài đó, được phủ một lớp gạo nếp dày, trên nắp quan tài đó, còn có một số đồng tiền đỏ bị vỡ ra, phía trên. còn xâu không ít tiền đồng.

Miêu Hoàng Lan nói, nếu như đã đến rồi, nếu không cầm gì ra sẽ không may mắn, dứt khoát lấy tiền đồng mang đi đi.

Đợi bọn họ ra khỏi mộ, mới phát hiện, Chu Đan Ưu đã bị siết chết rồi, bị treo ngay phía sau mộ phần.

Phó Thu Hằng khóc đến tan nát cõi lòng, bọn họ lấy mấy đồng xu đó căn bản không đáng tiền, lại đem đến họa sát thân.

Sắc mặt của tôi càng ngày càng khó rồi.

Cổ thi của triều Thanh, quả thật là một thứ to lớn, chỉ hi vọng nó bị bột nếp và tiền đồng khắc chế bao nhiêu năm, đừng để tiến hóa quá nhanh.

Nếu như là cương thi tóc xanh, còn có thể miễn cưỡng ứng phó, nếu như là cương thi tóc đen, thì chính là mình đồng da sắt, chỉ có thể chạy, chạy càng nhanh càng tốt.

Còn có Miêu Hoàng Lan kia, cô ta rõ ràng là một người sống, lại dẫn bạn cùng phòng của mình đưa đến cho cương thi ăn, lại muốn làm cái gì đây?

Tư Hoàng Lăng bảo mọi người chuẩn bị tốt gạo nếp, máu chó mực, và còn có xăng cùng những thứ tương tự, tôi thì lái xe về tiệm, vào lục tung kho chứa đồ trên tầng tìm thứ mà bà nội đã để lại.

Kho chứa đồ chồng rất nhiều đồ nội thất cũ nát, tôi đã tốn rất nhiều sức lực, từ trong góc mới kéo được một cái hộp gỗ ra.

Trước đây bà nội đã từng nói với tôi, cái hộp gỗ này là của hồi môn của bà, được sơn bằng màu sơn đỏ, tôi ngửi thử, ngửi được một chút hương liệu nhẹ.

Lẽ nào là gỗ trầm hương hay sao?

Tôi ăn thử một miếng, một miếng trầm hương lớn, đáng giá bao nhiêu tiền đây ta.

Lúc đó tôi không hề biết, thật ra đồ trong hộp, so với cái hộp đáng giá hơn nhiều.

Tôi mở cái hộp ra, bên trong cất một tá cây kiếm tiền xu, cũng chính là cái loại đồng xu dùng để xâu thành bảo kiếm.

Tôi lấy đi một năm, từ dưới đáy chiếc hộp tìm thấy được một túi vải màu đỏ.

Mở túi vải ra, bên trong là một cây kiếm gỗ đào, dài ba thước, trên cán kiểm còn khắc hai chữ nhỏ: Mẹ Bảy.

Từ nhỏ, bà nội đã kể cho tôi nghe một câu chuyện, truyền thuyết nói rằng, thời cổ đại có một thành quỷ, trong thành quỷ có một ngọn núi lớn, trên núi có một cây đào có thể che phủ ba ngàn dặm, trên cây có một con gà vàng, mỗi buổi sáng gà vàng gáy lên, cô hồn dạ quỷ bên ngoài bắt buộc phải quay trở về thành quỷ. .

Quỷ thành có hai thần cửa, được gọi là Thần Gia, Úc Luật, nếu như bọn họ điều tra được con quỷ nào ban đêm ở bên ngoài làm việc thương hại thiên lí, hai vị thần cửa sẽ đi bắt trói bọn chúng về, dùng dây thừng của cây lau sậy trói bọn chúng lại, tặng cho hổ làm thức ăn.

Nó còn nói rằng: Đây cũng là nguồn gốc của thần giữ cửa của dân gian.

Dưới mặt cây kiểm đào, tôi phát hiện được một đoạn dây thừng, đây có lẽ chính là sợi dây thừng trong truyền thuyết dùng để bắt cô hồn dã quỷ kia.

Tôi đem theo tất cả đồ, mấy thứ này chỉ mới là một nữa, chỉ có thể cầm cự một lát, thực tế là chưa đủ, còn phải cần máu của tôi nữa.

Tôi nhanh chóng đi đến sở cảnh sát, Tư Hoàng Lăng dẫn đến một đội cảnh sát hình sự, đạn đều đã lên nòng, Cao Thanh Hoàng cũng muốn đi theo, anh ta đã mặc một bộ đồ ngụy trang, nạp đạn vào cây súng bạc, vô cùng gan dạ mà nói: “Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cô” .

Tôi muốn cạn con mẹ nó lời, nếu mà tôi không nhìn nhầm, thì trên tay anh ta là một con đại bàng sa mạc nhỉ?

Súng lục tự động uy lực lớn, một phát liền có thể nổ đầu. “Yên tâm, tôi có giấy phép sử dụng súng”

Anh ta nhìn tôi cười mà nói.

Mấy cảnh sát mang theo vòng ném và cây cào, là cái công cụ dùng để bắt mãnh thú.

Lẽ nào bọn họ còn muốn bắt sống cương thi sao?

Cao Thanh Hoàng nói, đây toàn là những trang bị thông thường, có chuẩn bị cũng không thừa.

Mười giờ sáng, đoàn xe bắt đầu xuất phát, tiến vào núi Thanh Phong, vào đến phía bắc chân núi thì xe không thể đi vào được nữa, chúng tôi chỉ có thể đi bộ.

Phó Thu Hằng lấy la bàn ra, cẩn thận tỉ mỉ xác định hướng đi, sau khi đi vào trong rừng hơn ba tiếng đồng hồ, mặt trời cũng đã đỉnh rồi.

Giờ đã trưa rồi, đây là lúc dương khí thịnh vượng nhất trong ngày.

Phó Thu Hằng nhìn la bàn, sau đó lại nhìn về phía trước, nói: “Chỉ cần đi đến đỉnh núi bên kia, tôi nhớ, bên đó có một cây thông”

Chúng tôi leo lên đến ngọn núi kia, quả nhiên nhìn thấy thấp thoáng một ngôi mộ, ngôi mộ tuy không lớn, nhưng đã được sửa lại có thể xem có một chút khí thế, bên cạnh có một ngôi nhà gỗ, lâu ngày không tu sửa, trên mải đã bị bao phủ bởi một đám cỏ dại.

Cao Thanh Hoàng đột nhiên ôm vai tôi, nói nhỏ: “Địa hình trên núi phức tạp quá, Phó Thu Hằng này chỉ mới đến có một lần, vậy mà lại có thể tìm thấy đường, cô không cảm thấy kì lạ sao?”

Tôi sửng sốt một chút, nghĩ kĩ lại, quả thật rất kì lạ, con đường dài đến vậy, mà chúng tôi chỉ đi bộ ba tiếng đồng hồ, nói cách khác, chúng tôi hầu như không hề đi qua con đường vòng nào.

Phó Thu Hằng này, ngay từ đầu đã biết đường.

Tôi đột nhiên cảm thấy có một chút rợn người, âm mưu của người phụ nữ này quá sâu rồi.

Tôi phải tìm cơ hội để nhắc nhở Tư Hoàng Lăng thôi.

Phó Thu Hằng cứ đi theo bên cạnh Tư Hoàng Lăng, chúng tôi khó khăn đi xuống núi, đi đến bên cạnh lăng mộ, trên bia mộ có viết: Lăng mộ của Chu Đức Anh – quan bát phẩm của triều đại nhà Thanh.

Vậy mà là một quan bát phẩm, tương đương Bộ trưởng bộ giáo dục hiện nay.

Cái cửa của căn nhà gỗ nhỏ kia bị mở ra như khép hờ, nhưng tôi lại cảm thấy có một luồng khí chết chóc của Úc Luật phả ra từ cánh cửa, dày đặc đến mức khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Tôi muốn đi mở cánh cửa đó ra, lại bị Tư Hoàng Lăng ngăn lại, anh cầm súng lên, nói: “Tôi đi trước”.

Anh ấy kề thân sát cạnh cửa, cẩn thận mở cánh cửa ra, sau đó gọn gàng nhanh chóng đi vào nhà, cầm súng kiểm tra một vòng: “An toàn”

Tôi bước vào cửa, không khí chết chóc khiến tôi không thể mở mắt ra, tôi nhìn xung quanh, ánh mắt chú ý đến bể nước kia.

Trên bề mặt bể nước bị đậy nắp, không khí chết chóc chính là từ trong bể nước này thoát ra ngoài.

Tư Hoàng Lăng và Cao Thanh Hoàng luôn với tư thế chĩa súng và bể nước.

Tôi rất thanh kiếm gỗ đào từ phía sau ra, dùng mũi kiếm nâng nắp gỗ lên, bên trong là một bể nước đầy, có một thứ gì đó quay bên trong, từ trong mặt nước phát ra âm thanh.

Hóa ra là một cỗ thi thể.

Thi thể của Miêu Hoàng Lan!

Cô ta bị dìm chết, mắt mở to, khuôn mặt nhăn nhó vì sợ hãi.

Tư Hoàng Lăng đi đến phía trước điều tra một chút, nói: “Đã chết gần mười giờ đồng hồ rồi”

Không lâu sau khi cô ta biến mất vào đêm qua, thì đã chết rồi.

“Không ổn!”

Sắc mặt của ba người chúng tôi đột nhiên thay đổi, nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi khu nhà gỗ, Tư Hoàng Lăng lớn tiếng nói: “Phó Thu Hằng đâu rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK