Mục lục
Nhật Kí Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 680

Chu Nguyên Hạo nói tiếp: “Anh chỉ có thể lại nhập hồn vào thân thể của một con chim sẻ vừa hay lại bay qua, lúc đuổi tới bệnh viện, mẹ của anh đã thoi thóp vì khó sinh. Tuy là nói về sau bà vẫn sống tiếp được, nhưng sức khỏe của bà vẫn luôn không tốt.”

Tôi thầm cảm thán trong lòng, Chu Văn Mộc đoán đúng thật, con chó bị ông ấy đâm chết kia chính là Chu Nguyên Hạo.

Sự sắp xếp của Thiên đạo cũng quá ngược tâm rồi.

Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, tôi mở cửa xem thử, hóa ra là Tống Anh.

Tống Anh vội vã vào cửa, còn nhìn ra ngoài cửa sổ cẩn thận từng chút một, nói: “Chị Khương Lăng, em vừa tra được một tin tức hết sức quan trọng.”

“Tin tức gì?”

Sắc mặt Tống Anh nghiêm túc nói: “Ở Hoa Quốc có một nhóm tu sĩ bại hoại, liên kết lại với nhau, chuẩn bị ám sát chị, huỷ diệt cột trụ không gian, để địa ngục nuốt chửng trần gian.”

Sắc mặt của tôi lập tức sa sầm.

Tôi biết, có rất nhiều tu sĩ đều mơ ước có thể tiến thêm một bước trên con đường tu đạo, nhưng có điều tôi không thể ngờ tới bọn họ thế mà lại phát dại phát rồ như thế, không hề để ý tính mạng của bao sinh linh trong thiên hạ.

Tống Anh nhìn Chu Nguyên Hạo một chút, thấp giọng nói: “Nghe nói, thủ lĩnh của liên minh này tên là Chu Văn Mộc.”

Chu Nguyên Hạo nghe vậy, sắc mặt biến đổi lớn, đột ngột đứng lên.

Tôi đột nhiên nghĩ đến điều gì, hoảng hốt kêu lên: “Không ổn rồi!”

Hai chúng tôi dùng hết tốc lực vọt vào trong phòng ngủ của Nguyệt Hy, chỉ thấy trong tay Nguyệt Hy đang ôm lấy chiếc giày thuỷ tinh kia, ở giữa giày lóe lên màu đỏ sậm đặc trưng, con bé cười ha ha: “Mẹ, cái giày này chơi vui thật.”

Tôi và Chu Nguyên Hạo lại sửng sốt lần nữa.

Bên trong cái giày thuỷ tinh kia ẩn chứa năng lượng cực lớn, vừa nhìn thấy thì như muốn nổ tung, thế nhưng lại bị Nguyệt Hy dùng lực áp chế vào lại bên trong giày.

Từ khi đón con gái trở về, ngày nào chúng tôi cũng đều bị chấn kinh khiếp sợ.

“Nguyệt Hy, đưa giày thuỷ tinh cho mẹ nào.” Tôi vươn tay, nói.

Nguyệt Hy đang muốn đưa giày thuỷ tinh cho tôi thì bỗng nhiên Chu Nguyên Hạo đè bờ vai của tôi xuống, nói: “Để anh đi.”

Anh đón lấy chiếc giày thuỷ tinh, chuyển mình một cái liền chuyển dịch ra cách đó ngàn thước, lại chuyển mình một cái nữa, anh đã trở về đứng bên cạnh tôi.

Tiếp đến là một tiếng vang đinh tai nhức óc, một ngọn lửa ngút trời bay lên, nổ tung vườn hoa nhỏ ở cách đó một khoảng xa.

Tiếng thét chói tai cùng tiếng còi cảnh sát vang lên, chúng tôi lạnh sống lưng từng đợt.

Tôi không khỏi ôm chặt Nguyệt Hy, nghĩ lại mà sợ hãi, nếu Nguyệt Hy không lợi hại đến như vậy, để chiếc giày đó nổ mạnh, tuy rằng tôi và Chu Nguyên Hạo sẽ bị thương nặng, nhưng chắc chắn có thể sống sót, nhưng nếu như là Nguyệt Hy mềm mại yếu đuối thì không biết thế nào.

Suýt chút nữa đã phải mất đi con bé, sắc mặt của tôi trắng bệch, trên lưng đều là mồ hôi lạnh.

“Mẹ, đau quá.”

“Xin lỗi con, mẹ ôm con chặt quá.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK