Mục lục
Nhật Kí Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 468

Đương nhiên, thiên nhãn này cùng thiên nhãn trên trán tôi lại không giống nhau, nghe nói viên bảo thạch ấy đã xuất hiện từ thuở khai thiên lập địa, sự tồn tại của nó giống như thần vậy.

Vì vậy, gọi nó là “mắt thần” càng thích hợp hơn. Mắt âm chỉ có thể nhìn thấy yêu ma quỷ quái mà thôi, mà mắt dương thì khác biệt, mắt dương thậm chí còn hướng về vật thể dương, có thể bắn ra ánh sáng chí dương, là vũ khí lợi hại đối phó với yêu ma quỷ quái.

Về phần thiên nhãn thì càng khủng khiếp hơn, nghe nói có thể nhìn rõ quá khứ và tương lai, nghiền ép quỷ vật dưới cấp quỷ tướng.

Thật không ngờ, tôi lại gặp cảnh trong họa có phúc.

Từ tòa nhà bỏ hoang này đi ra, tôi lại vượt qua một khu rừng đầy cỏ lửa đen, cỏ lửa đen là một loại thực vật rất quỷ dị, bình thường trông nó cùng cỏ thông thường không khác biệt lắm, nhưng chỉ cần chạm vào nó, nó sẽ nhanh chóng thiêu đốt thành ngọn lửa đen.

Tôi dùng phù chú đốt cháy cỏ lửa đen trước, đốt ra một con đường đen tối, ra khỏi rừng cây, từ xa tôi nhìn thấy một thành phố.

Mỗi tầng của địa ngục đều có rất nhiều quỷ vương, bọn họ sẽ phân chia lãnh địa, trong trí nhớ của tôi, chung quanh Mộ Sơn Khê là lãnh địa của quỷ vương Huyễn Trạch.

Mỗi quỷ vương đều có thành thị và động phủ của riêng mình, kiến trúc trong địa ngục phần lớn đều là màu đen, phản chiếu bầu trời đỏ lửa phía sau, nhìn qua cảm thấy rất đặc biệt.

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, tôi vội vàng trốn sau một cái cây lớn thì thấy một đội ngũ vội vã chạy đến.

Đó đều là quỷ binh dưới tay quỷ vương Huyễn Trạch, trên người mặc áo giáp đen nhánh, trên áo giáp có dấu hiệu của quỷ vương Huyễn Trạch – một con hổ đen hung mãnh.

Truyền thuyết kể rằng khi quỷ vương Huyễn Trạch còn sống đã từng đánh chết một con hổ, bởi vậy triều đình trần gian phong anh ta làm tướng quân diệt hổ.

Những quỷ binh này, mỗi người đều cưỡi một con địa lang, địa lang của địa ngục cao chừng hai mét, hai mắt đỏ bừng, mỗi một bữa đều phải ăn một ác quỷ, chỉ có quỷ vương có thế lực tương đối lớn mới có thể nuôi được con sói kỵ binh như vậy.

Tôi có chút căng thẳng, sĩ quan cấp tá của đội sói kỵ binh này là quỷ tướng, với thực lực hiện tại của tôi, muốn một mình đối phó với quỷ tướng và nhiều quỷ binh như vậy, căn bản là không có khả năng thắng được.

Dường như sói kỵ binh muốn tiến vào rừng rậm, một tên quan viên bỗng nhiên giơ tay lên, đám kỵ binh đều dừng lại, anh ta nhìn quanh bốn phía, ánh mắt bỗng nhiên rơi vào phía sau gốc cây lớn mà tôi đang trốn nấp.

Trong khoảnh khắc im lặng ấy, dường như trái tim tôi nhảy ra khỏi cổ họng của mình thì tên sĩ quan cấp tá kia đột nhiên nói: “Đi.” Khi cả đội chạy nhanh đi, tôi thở phào nhẹ nhõm. Bỗng nhiên, tôi lại nghe thấy tiếng rít gào của dã thú, quay đầu nhìn lại, sĩ quan cấp tá sói kỵ binh cư nhiên vọt tới về phía tôi, nắm lấy cánh tay tôi, để tôi nằm lên lưng sói rồi cao giọng nói: “Trở về thành!”

Sắc mặt tôi tái nhợt, nằm sấp trên lưng sói trải qua con đường xóc nảy đến mức tôi thiếu chút nữa phun hết dịch dạ dày ra, chờ đến khi vào thành thị, bọn họ lại tiếp tục tiến vào trong động phủ của quỷ vương Huyễn Trạch.

Tòa động phủ này giống như một tòa cung điện nguy nga, cũng được xây dựng trên vách đá, sói kỵ binh ở trước cửa động phủ nhảy xuống khỏi lưng sói, sĩ quan cấp tá kia khiêng tôi lên vai, bước nhanh vào đại điện.

Tôi bị hung hăng ném xuống đất, ngã đến có chút choáng váng, những quỷ binh này thật sự rất thô lỗ.

“Thưa điện hạ.” Sĩ quan cấp tá cao giọng nói: “Đây chính là con mồi của ngày hôm nay.”

Tôi từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn thoáng qua phía trên, người đàn ông ngồi trên ngai vàng đen nhánh lộ ra ánh mắt lạnh lùng. Dáng người anh ta cao lớn, để râu quai nón nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt chính trực, dáng vẻ khí phách, trên người mặc một bộ áo choàng màu đen, trông giống như trang phục thời Tần Hán vậy.

Tôi vội vàng cúi đầu, nhớ rõ lúc kiếp trước, tôi từng trấn áp phản loạn của quỷ vương Hạ Vũ ở tầng địa ngục thứ ba, quỷ vương Huyễn Trạch từng xuất binh giúp tôi dẹp loạn, chúng tôi từng gặp nhau một lần, tôi ngàn vạn lần không thể bị anh ta nhận ra được.

Quỷ vương trợ giúp giữ quân ngục phản loạn, có rất nhiều chỗ tốt, thứ nhất đạo trời sẽ cho anh ta phần thưởng, để cho anh ta tu luyện nửa công bội, thứ hai còn có thể có được địa bàn của đối phương, tại sao không làm cơ chứ.

Quỷ vương Huyễn Trạch đứng lên, từng bước một đi tới trước mặt tôi, tôi vội vàng nghiêng mặt ra, anh ta bỗng nhiên nắm lấy cằm tôi, kéo mặt tôi quay lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK