Mục lục
Nhật Kí Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 597

Sắc mặt Tống Anh ngày càng khó coi, đến cuối cùng cô ta không thể chịu đựng được nữa, liền ném đũa đi nói: “Bố mẹ từ bỏ ngay cái hy vọng đó đi, con tuyệt đối không thể gả cho tên Tần Chính Nam ghê tởm đấy.” Sắc mặt bố mẹ Tống liền thay đổi nói: “Tống Anh à, đàn ông ấy mà, trước khi kết hôn lăng nhăng một chút cũng rất bình thường, chỉ cần anh ta sau khi kết hôn không làm loạn là được rồi.”

Tống Anh hừ lạnh một cái: “Anh ta còn có cả con riêng rồi.”

Bố mẹ Tống lại nói: “Có con riêng thì sợ cái gì, chỉ cần con sinh cho anh ta một đứa con trai, con trai của con chính là đích tôn, sau này gia sản còn không phải của chúng ta sao.” Tôi và Lam Khả Khanh đều không chịu nổi trợn mắt nhìn, thời đại này lại có thể còn bố mẹ như thế này, thực sự đúng là được mở rộng tầm mắt rồi mà.

Tống Anh trừng mắt: “Cho dù bố mẹ có nói gì thì con cũng không gả cho anh ta đâu đâu.” Sắc mặt bố Tống tối sầm: “Còn muốn làm phản à, bố là bố của con, chuyện kết hôn của con là do bố làm chủ, con muốn gả cũng gả, không muốn gả cũng phải gả.”

“Đợi đã.” Tôi đột nhiên nói: “Chú Tống, bây giờ đã là thời đại mới rồi, thời cổ đại đã lụi tàn rồi, chú biết không?”

Tôi đây là rõ ràng nói họ rất cổ hủ, hai người ngay lập tức thay đổi sắc mặt: “Mày là đứa nào, tao đang nói chuyện với con gái tao, có chỗ nào để mày chen miệng vào phân bua.”

Tống Anh lạnh giọng: “Con quên không nói, bữa ăn này là các chị ấy mời.”

Bố mẹ Tống ngay lập tức liền cảm thấy ngại ngùng, em trai Tống Anh ăn một miếng vây cá, ngạo nghễ nói: “Đây đã là gì, tiền cứ để cho chúng ta trả.” Bố Tống nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, bố trả.” Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy một giọng nói: “Sao lại để bố vợ trả tiền được, số tiền này tất nhiên là tôi trả rồi.”

Cửa phòng mở ra, Tần Chính Nam bước lớn tiến vào, Tống Anh cười lạnh: “Hôm qua chưa đủ mất mặt à, hôm nay lại đến để tìm mất mặt tiếp sao?”

Tần Chính Nam cười lạnh một tiếng, đi sang một bên, hai người đàn ông trung niên tiến vào, một người trong đó rất giống Tần Chính Nam, vừa nhìn là biết đó bố anh ta, là một ông chủ mỏ than có tiền. Một người nữa, tóc được chải chuốt tỉ mỉ cẩn thận, điệu bộ quan liêu, tôi nhìn cảm thấy quen mắt chỉ là không nhớ ra được ông ta là ai.

Bố mẹ Tống kích động đúng lên, bố Tần Chính Nam – Tần Chính Hiệp tự mình giới thiệu: “Hai vị thông gia, đây là phó thị trưởng Quách, là anh họ của tôi.” Sắc mặt Tống Anh lập tức tái hẳn đi, lông mày tôi cũng nhăn lại, thảo nào cảm thấy ông ta quen mắt như vậy, thì ra là đã thấy qua thông tin thời sự. Nhân vật chức cao vọng trọng ở Hà Thành lại có thể được Tần Chính Hiệp mời đến được, chuyện này có chút không dễ giải quyết rồi đây.

Bố mẹ Tống đều là người ở thị trấn nhỏ, gặp được ông lớn nên vô cùng kích động, tay chân có chút lúng túng, phó thị trưởng Quách xua tay nói: “Đều là người một nhà, không cần khách khí đâu, nào ngồi đi, ngồi.”

Tần Chính Nam nhanh chóng gọi người đến dọn các món trên bàn đi, thức ăn một lần nữa được dọn lên bàn, so với món ăn tôi gọi lúc trước càng phong phú cũng đắt đỏ hơn. Bữa tiệc này bỗng biến thành nhà họ Tần làm chủ, ba đứa con gái chúng tôi giống như không còn tồn tại nữa. Tống Anh gấp gáp đến nỗi đầu đổ mồ hôi lạnh, tôi nắm lấy tay cô ta, ra hiệu cho cô ta không cần sợ hãi. Tuy nói vị phó thị trưởng này rất phiền toái, nhưng muốn giải quyết thì cũng không phải chuyện lớn gì. Uống rượu được một lúc, phó thị trưởng Quách nhìn sang Tống Anh cười: “Đây chính là Tống Anh đấy à sao, không tồi, không tồi, sinh viên top đầu của Học viện mỹ thuật, nghệ thuật gia tương lai, xứng với Chính Nam nhà chúng ta, rất phù hợp.”

Bố mẹ Tống vội vàng gật đầu, phó thị trưởng Quách tiếp tục nói: “Tôi thấy chi bằng hôm nay quyết định chuyện này đi, tôi là bác họ của Chính Nam, muốn làm mối cho thằng bé, mọi người thấy thế nào?”

Bố mẹ Tống được đãi ngộ lớn mà lo sợ, vội vàng gật đầu đồng ý, Tần Chính Nam hất cằm đắc ý nhìn chúng tôi, ánh mắt kia dường như đang nói: Thế nào, cô còn không muốn gả cho tôi nữa sao?

Sắc mặt Tống Anh trắng bệch, cô ta nghiến răng nghiến lợi, định đứng dậy từ chối, bị tôi ngăn lại. Tôi dùng một ánh mắt ra hiệu cho cô ta đừng hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính.

Chính vào lúc này, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, tiếp theo cửa phòng lại mở, lần này tiến vào là một người đàn ông mặc quân phục màu xanh lá, người đàn ông vô cũng đẹp trai, vóc người cao gầy, quân phục trên người phẳng phiu, khí chất nổi bật, vừa tiến vào đã thu hút mọi ánh nhìn.

“Xin lỗi, tôi đến muộn rồi.” Anh hờ hững. Thì ra là Chu Nguyên Hạo!

Anh ấy hồi phục thật nhanh, bị thương nặng như vậy, mới hai ba ngày đã có thể chạy nhảy loạn xạ rồi.

“Cố vấn Chu, sao ngài lại đến đây?” Phó thị trưởng Quách lập tức đứng dậy nghênh đón, trên mặt lộ ra vài phần nịnh nọt. Phó thị trưởng Quách suy cho cùng cũng ở vị trí cao, sự việc tòa nhà kia, ông ta chắc chắn là đã biết rồi, với Chu Nguyên Hạo, tướng quân Cao khẳng định cũng từng gặp mặt rồi. Chu Nguyên Hạo hiện nay là cấp bậc thiếu tướng, bối cảnh hùng hậu, trước mắt rất được tán thưởng, phó thị trường Quách tất nhiên muốn nịnh nọt anh rồi. Anh hơi cười cười, đi đến bên cạnh tôi, tự nhiên mà đặt tay lên vai tôi nói: “Đây là bạn gái tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK