Mục lục
Nhật Kí Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47: Dạy dỗ người “thân yêu” nhất

Tôi sờ lên trán, không có gì trên đó cả.

Tôi nghĩ mãi mà không hiểu đã xảy ra chuyện gì nên cũng không nghĩ về nó nữa. Khi tôi rời làng, Phạm Thảo My không có ở đó. Tư Hoàng Lăng đã gọi cho cô ấy. Hóa ra là Phạm Thảo My thấy bọn họ chưa ra ngoài nên cô không dám vào, vì vậy cô đã chạy đi cứu viện rồi.

Trong làng chết nhiều người như thế, số người chết đủ để tàn phá cả một thị trần rồi. May mắn thay, Tư Hoàng Lăng đã đứng ra làm chứng rằng những người đó đã chết hai ngày trước khi chúng tôi đến nên chúng tôi mới có thể xóa bỏ sự nghỉ ngờ của mọi người rằng chúng tôi là hung thủ.

Nhưng em gái Chung Song Nhi của tôi đã đi đâu chứ?

Tư Hoàng Lăng và tôi đều phải đến đồn cảnh sát để khai báo. Ngay khi chúng tôi vừa lên xe cảnh sát thì liền nhận được một cuộc gọi nói rằng đó là đồn cảnh sát ở một thị trần khác. Em gái tôi – Chung Song Nhi đang ở đó và cầu xin tôi đến đón nó về.

Tôi nói với Tư Hoàng Lăng một tiếng, sau đó anh ấy đưa tôi đi tìm Chung Song Nhi trước. Vừa bước vào cửa đồn cảnh sát, Chung Song Nhi đã lao đến, ôm chằm lấy tôi và khóc hu hu.

Tôi an ủi nó một lúc và hỏi nó chuyện gì đã xảy ra.

Chung Song Nhi nói với tôi rằng vợ chồng nhà dì hai đã nhận của người ta của hồi môn trị giá sáu trăm triệu và muốn gả nó cho con trai của trưởng thôn thôn Lợi.

Người đàn ông đó vốn dĩ là một kẻ ngu đần. Anh ta có vấn đề về trí tuệ. Cho nên anh ta không tìm được vợ dù đã ngoài ba mươi. Chung Song Nhi chắc chắn không muốn, lại bị vợ chồng dì hai ép buộc kiên quyết, cho vào động phòng luôn.

Kết quả là Chung Song Nhi đã đập vỡ kính cửa sổ, dùng mảnh kính vỡ đâm tên ngốc kia bị thương và bỏ chạy vào rừng.

Trưởng thôn thôn Lợi đưa người lên núi tìm kiếm, ép cô ấy vào bước đường cùng, cô ấy phải nhảy xuống sông, dòng nước chảy xiết nên dân làng không dám xuống bắt cô ấy vì nghĩ rằng chắc chắn cô ấy sẽ chết.

Cũng chính nhờ Chung Song Nhi không hề từ bỏ cơ hội sống sót của mình, cô ấy đã bắt được một khúc gỗ trôi theo dòng nước và trôi dọc sông vài km, tiếp đó cô ấy đã được một số ngư dân cứu và đưa đến đồn cảnh sát.

Tin nhắn đúng là do cô ấy gửi, nhưng tình hình lúc đó rất khẩn cáp nên cô ấy đã gõ nhằm tên thôn.

Mặt tôi đầy những vạch đen, con nhỏ chết tiệt này, chỉ vì cô ấy đã mắc lỗi chính tả mà suýt giết chết bà chị già của mình đấy.

Nhưng cũng là vì cô ấy đang ở ranh giới của sự sống chết nên tôi cũng không nỡ mắng cô ấy mà chỉ có thể chậm rãi khuyên răn cô ấy mà thôi.

Không lâu sau, một người phụ nữ xông vào chửi bới: “Chung Song Nhi, đứa con gái đáng chết, tôi là dì hai của nó, chính tôi đã nuôi nó lớn. Tôi bảo nó gả cho ai thì nó phải gả cho người đó. Ai dám cản hả? Bà già đây sẽ đánh chết người đó!”

Vừa nghe thấy tiếng, tôi nhịn không được mà lao ra mấy bước và tát vào mặt bà ta một cái.

Tôi không dùng nhiều sức trong cái tát này, nhưng lực đã mạnh đến mức làm gãy hai chiếc răng của bà ta và má của bà ta đồng thời sưng lên.

Bà ta quay đầu lại, nhìn thấy là tôi thì càng lên nhảy cao hơn: “Khương Lăng, đồ ngu ngốc đáng chết, mày dám đánh tao à, xem tao có lột da mày ra không!”

Lời còn chưa kịp nói xong thì tôi đã đi đến và tát cho cái má bên kia của bà ta sưng lên rồi hung dữ nhìn bà ta: “Tôi ra đây đánh nhau với bà đây này!”

Nói xong tôi kiền lao về trước rồi đạp vào bụng và đá bà ta ngồi xuống đắt, biết không thể đánh lại tôi, bà ta bắt đầu lăn lộn khắp sàn.

“Tôn Hồng, chị là cái đồ bị mất não, nhìn đứa con gái ngoan mà chị nuôi nắng đi. Nó còn không hề nhận dòng họ của nó, ngay cả dì hai của nó mà nó cũng dám đánh. Tôi sắp chết rồi đây này!”

“Đi chết đi.” Tôi tức giận hét lên: “Bà chết rồi thì cũng coi như là vì dân trừ hại! Bà còn mặt mũi nào mà nhắc đến mẹ tôi nữa chứ, chẳng phải Song Nhi là người thân và cháu gái của bà đó sao? Bà đã đối xử với nó như thế nào? Nó đang yên ổn học đại học mà bà lại vì trả nợ cho đứa con trai ăn chơi, cờ bạc rượu chè của bà mà bắt nó đi làm thêm ở quán bar đêm! Nếu không có tôi đến cứu nó kịp thời thì bây giờ đã không biết nó đang ở ngõ ngách nào rồi?”

Cảnh sát xung quanh muốn đến và khuyên tôi không đánh nhau, nhưng khi tôi nói ra điều này, bọn họ đều tỏ ra khinh thường dì hai.

Dì mà đối xử với cháu gái như vậy thì chính là một con cầm thú.

Tôi tiếp tục mắng: “Như vậy thì thôi đi. Tôi đã không tính toán với bà rồi nhưng kết quả bà lại làm mọi thứ tệ hơn. Chỉ vì sáu trăm triệu mà bà lại muốn gả Chung Song Nhi về làm vợ cho một tên ngốc. Chúng ta đừng nói đến đạo đức nữa, vốn dĩ bà chẳng có đạo đức gì cả, bà có biết mua bán người là phạm pháp không? Bà có biết bà đi bắt con bé ở trên đường như vậy là bắt cóc không!”

“Đúng là không bằng cầm thú mà.” Một số người xem thì thầm.

Dì hai che mặt, líu ríu hét lên: “Con bé là do tao nuôi…”

“Hứ!” Tôi hét lên: “Bà còn không biết xấu hỗ khi nói rằng bà đã nuôi nó sao. Chẳng phải bà đã lầy hết tài sản của nhà dì nhỏ của tôi rồi sao? Chẳng phải mỗi tháng mẹ tôi đều chu cấp cho bà 1 triệu rưỡi tiền nuôi dưỡng nó sao? Bà đã làm gì với Song Nhi? Đồ mẹ tôi mua cho nó bà đều đưa hết cho con trai bà dùng hoặc là bán nó nếu con bà không cần nó, không thì tặng nó cho người khác để lấy lòng, bà mà cũng xứng sao?”

Di hai không thể phản bác vì vậy mà không ngừng gào thét: “Con cháu mà dám đánh trưởng bối thì sẽ bị sét đánh chết đáy!”

Đột nhiên, chú hai bước vào, thấy dì hai đang khóc lóc om sòm thì liền quát lên: “Đứa chết tiệt nào dám đánh vợ tao.” Sau khi quát tháo, ông ta lao về phía tôi, Tư Hoàng Lăng bước tới, túm lấy vai ông ta rồi bè quặp ra sau khiến ông ta gần như bị mắt hết sức lực.

“Đây là đồn cảnh sát, ông còn muốn phạm tội hay sao?” Tư Hoàng Lăng uy nghiêm như vậy. Chú hai vốn là một người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu và sợ hãi trước kẻ mạnh nên khi bị anh nhìn chằm chằm, ông ta lập tức trở nên mềm nhữn.

Đúng lúc này, một cảnh sát bước vào nói với sở trưởng đồn cảnh sát: “Sở trưởng Trần, Trưởng thôn thôn Lợi đã dẫn người đến bao vây đồn cảnh sát rồi.”

Sở trưởng Trần sửng sốt và tức giận nói: “Làm xằng làm bậy. Ông ta ăn gan hùm gan báo hay sao? Để tôi ra ngoài xem thử.”

Sở trưởng Trần đưa mọi người ra ngoài và ông nhìn thấy một người đàn ông trung niên cường tráng cùng với một số thanh niên trang bị nông cụ làm vũ khí và đang bao vây trước cửa đồn cảnh sát.

Giám đốc Trần tức giận nói: “Trưởng thôn Văn, ông đang muốn làm gì?”

Trưởng thôn Văn nói: “Sở trưởng Trần, con dâu của tôi đã làm con trai tôi bị thương và lấy tiền của tôi bỏ chạy. Xin hãy trả lại cô ấy lại cho chúng tôi.”

Sở trưởng Trần nói: “Nếu cô ấy hại người và trộm tiền thì chính là phạm pháp, nếu phạm pháp thì sẽ bị trừng phạt bởi pháp luật, làm sao có thể giao cho ông? Chẳng lẽ các người muốn tra tấn cô ấy sao?”

Sở trưởng Trần và Trưởng thôn Văn đang thương lượng, nhưng dân làng Hồi Long đều là những người không biết lý lẽ. Không cần biết là nói như thế nào, bọn họ cũng chỉ nói một câu, nhất định phải giao người, nếu không, bọn họ sẽ không rời đi.

Tư Hoàng Lăng có chút tức giận và định đi ra ngoài nhưng tôi đã ngăn lại, anh ấy không thích hợp để xuất hiện, dù sao thân phận của anh cũng đặc biệt, nếu như bị người khác đâm chọc thì dư luận sẽ gây bắt lợi cho anh ấy.

Nhưng tôi thì khác, tôi chỉ là chủ của một cửa hàng hoa tang và cũng là tầng thấp nhát của xã hội. Ai sợ ai chứ?

Tôi sải bước ra rồi nói với Trưởng thôn Văn và dân làng: “Cô gái mà ông nói đến chính là em gái tôi. Bây giờ tôi đang làm chủ của nhà tôi. Sao tôi lại không biết nó là con dâu của ông vậy nhỉ?”

Thôn trưởng Văn nói: “Đứa con gái này từ đâu chui ra vậy? Có tư cách lên tiếng sao? Con dâu của tao bị dì hai của tụi mày gả cho, bà ta đã nhận sáu trăm triệu làm của hồi môn rồi, sao thế? Các người muốn chơi xấu sao? Vậy cũng được, trả tiền lại cho tao maul”

Tôi xoay người bước vào, dùng một tay kéo bọn họ ra khỏi cửa rồi ném tới trước mặt Trưởng thôn Văn: “Bọn họ là người nhận tiền. Không liên quan gì đến chúng tôi. Còn nữa, bà ta cũng không phải dì hai của chúng tôi, mà là một kẻ lừa gạt buôn người, em gái của tôi là do bà ta bắt đến, nếu có bắt cứ điều gì ông có thể tìm đến bọn họ.”

Trưởng làng Văn giận dữ nói: “Tụi mày đừng có ở đây lôi thôi. Tao nhìn có vẻ tụi mày là đồng bọn, đều là kẻ gian cả. Hôm nay tao nói luôn ở đây. Tao cần người, không cần tiền, nếu không giao người ra thì chúng tao tuyệt đối không đi.”

“Đúng, tuyệt đối không rời đi.” Một người đàn ông to lớn đứng bên cạnh Trưởng thôn Văn hét lên.

Những người dân làng xung quanh cũng ð lên làm sở trưởng Trần có chút sợ hãi, nếu có xảy ra xô xát gì thì chắc chắn ông ấy sẽ gặp rắc rối.

Tôi cười lạnh hai tiếng: “Các người có biết tôi làm gì không?”

“Liên quan gì đến tao.” Trưởng thôn Văn nói.

Tôi nhìn về phía sau ông ta: “Trong ngành kinh doanh của chúng tôi, đôi khi ông có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thể nhìn thấy. Trưởng phòng Văn, người phụ nữ sau lưng ông là ai?”

Thôn trưởng Văn sửng sốt một chút: “Mày đừng có ở đây giả bộ, tao sẽ không sợ đâu!”

Tôi nghiêng đầu lắng nghe: “Cái gì? Bà nói cái gì? Bà tên là Trương Mai Huệ, được gả tử làng bên qua đây sao? Vợ của Văn Tông Bình ấy hả?”

Sắc mặt của người đàn ông lực lưỡng bên cạnh Trưởng thôn Văn chợt thay đổi: “Cô đang nói lảm nhảm gì vậy?”

Tôi tiếp tục lắng nghe: “Bà chết như thế nào? Cái gì? Bà nói bà chết thê thảm, không phải do tự mình rơi xuống nước sao? Vậy bà chết như thế nào? A? Cái gì? Bà nói bà từ dưới đất trở về, trên đường gặp phải Trưởng thôn Văn, Trưởng thôn Văn muốn cưỡng bức bà sao? Thật đúng là cầm thú! Bà đã giằng co với Trưởng thôn Văn và bị ông ta đẩy xuống sông sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK