Chương 307
Lúc chúng tôi tới tiểu khu đó, tôi cảm giác thấy một luồng quỷ khí mãnh liệt, hiện tại là ban ngày ban mặt, nhưng người trong tiểu khu rất ít, chỉ có hai ông lão đã già đi đứng đang ngồi ở vành đai xanh bên dưới phơi nắng.
Lưu Dũng Nhạc nói: “Thầy Khương, từ sau khi nơi này liên tiếp xảy ra chuyện, có thể đều đã dọn đi hết rồi. Chỉ còn lại có một ít người già bảy tám chục tuổi, đều cảm thấy dù sao cũng không sống được mấy năm nữa, lại không có tiền, mới không dọn đi.”
“Đến ngôi nhà của Tào Tường Phát xem trước đã.” Tôi nói.
Đám người Trương Đồng đưa tôi tới một phòng đơn tiểu khu trong toà nhà, tào tường phát ở tầng ba, mỗi một tầng đều chỉ có hai hộ, ngôi nhà có cười chết ở bên cạnh, sau khi vụ án xảy ra, tầng lầu này hoàn toàn trống không, nơi nơi đều rất bẩn, trong không khí tràn ngập mùi mốc khiến người buồn nôn.
Trương Đồng đẩy cửa phòng 301, Trương Đồng nói: “Tào tường phát đã chết không bao lâu, mẹ hắn bệnh rồi chết, bọn họ cũng không có người thân gì, đồ đạc trong phòng đều còn nguyên, nhiều năm như vậy, cũng không ai động vào.”
Tôi nhìn bốn phía xung quanh, đồ đạc trong phòng đã rất cũ, đã phủ một lớp bụi dày, cạnh tủ TV có một dấu vết vũng lớn đen nhánh, phỏng chừng năm đó Tào Tường Phát đã cắt yết hầu tự sát ở chỗ này.
Đột nhiên, tôi cảm giác tủ TV có một luồng linh khí dao động, ánh mắt trầm xuống, nói: “Trương Đồng, các ngươi lui về sau trước đi.”
Kể từ sau chuyện ngôi làng bỏ hoang, ba người đối với tôi đều rất tin phục, lập tức lùi về phía sau tôi, tôi tiến lên mở tủ TV ra, bên trong phát ra một luồng khí tanh tưởi, ngửi có chút giống mùi chó mèo một thời gian dài không tắm rửa.
Tôi tập trung nhìn vào, tủ TV đặt một số vật linh tinh, tôi lấy từng cái một ra, ở sâu trong ngăn tủ tìm được một cái bình sứ.
Luồng linh khí dao động kia, chính là phát ra từ bình sứ.
Tôi lau tro bụi trên bình sứ, lộ ra một màu sắc cực kỳ đẹp.
Đây chắc chắn là đồ cổ, đồ vật lớn dần lên sẽ dần dần có linh khí, có khi sinh ra “ma quỷ”, cũng có đôi khi bị một số quỷ hồn nào đó bám vào người, linh khí trong bình này rất mạnh, bên trong quỷ khí hỗn loạn, nghĩ chắc là bị quỷ hồn bám vào người.
Nhưng, lúc này quỷ hồn cũng không ở trong bình.
“Hả? Bình này có chút giống với bình hoa mai Nhữ diêu của thời Tống.” Lý Vũ đến gần, nói.
Mấy người chúng tôi đều đồng thời nhìn hắn, hắn nói: “Bố tôi chuyên kinh doanh đồ cổ nên tôi đã nhìn thấy một số đồ vật cũ. Bố tôi đã từng cầm một chiếc bình hoa mai Nhữ diêu đời Tống, nhìn có vẻ trông rất giống với chiếc bình này.”
Linh khí mạnh như vậy, lại như là đồ của thời Tống.
“Gâu gâu.” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến hai tiếng chó kêu, trong lòng tôi kinh động, hét to với Lưu Dũng Nhạc đứng ở gần cửa: “Chạy mau!”
Ngay sau đó, cửa bị phá, một ông lão xông vào, mang theo một mùi máu tươi nồng nặc.
Khi thấy rõ dáng vẻ của ông lão kia, sắc mặt chúng tôi đều thay đổi, hắn giống như một con chó, ngồi xổm góc tường, hai tay đặt trên mặt đất, khóe miệng bị cắt ra, cắt thẳng cho tới bên tai, máu tươi chảy xuôi theo cằm hắn, một mảng máu thịt mơ hồ.
Tôi lập tức kinh ngạc, hoá ra, quấy phá không phải loại quỷ hồn người, mà là khuyển quỷ?
So với nhân loại, động vật không có linh trí, cho nên rất khó trở thành quỷ hồn, tôi hành nghề lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy động vật quỷ hồn.
Hơn nữa, khuyển quỷ này, còn đạt tới cấp bậc ác quỷ đỉnh cấp.
“Rống rống.” Ông lão bị con khuyển quỷ bám vào người khóe miệng nhe răng về phía chúng tôi, sau đó bỗng nhiên cùng nhau nhào tới hướng chúng tôi.
Ba người Trương Đồng nổ súng, viên đạn chu sa thấm máu chó đen nhắm trúng ông lão, ông lão bị đánh liên tục lui về phía sau.
Tôi cũng không ra tay, mà để ba người luyện tập trước.
Ông lão đã bị đánh đến nát bấy, thân thủ vẫn nhanh nhẹn, hắn nhanh chóng chạy qua vách tường, nhân lúc Lý Vũ không chú ý, ông ta đánh cậu ra ngã gục trên mặt đất, há to miệng, định cắn vào cổ cậu ta.
Lý Vũ sợ tới mức kêu to: “Cứu mạng, thầy Khương, cứu mạng!”
Lưu Dũng Nhạc nhảy một bước xa xông lên, rút một tấm trấn tà ám phù ra, dán trên trán ông lão.
Ông lão phát ra một tiếng hét thảm, hồn phách của một con chó Shiba bị đánh ra khỏi cơ thể ông ta, lộn nhào trên mặt đất một cái, sau đó xông tới bình mai trong tay tôi, muốn chui vào cái bình.
Tôi dùng lực lôi kéo kéo nó đến trước mặt, sau đó túm chặt lấy cổ nó, nó liều mạng giãy giụa, một luồng ý niệm xuất hiện trong đầu tôi.
Trước mắt tôi xuất hiện một số hình ảnh, tất cả đều là về một ông lão.
Con chó Shiba này vốn là một con chó lưu lạc, là ông lão đó giữ nó về nuôi, ông lão không có con cháu, một người một chó sống nương tựa lẫn nhau.