Trong lòng rối loạn suy nghĩ, chớp mắt đã đến lều của Đức phi. Đi vào và thỉnh an Đức phi nương nương, nhận việc của Đông Liên để nàng đi ăn cơm. Đức phi nương nương mỗi sáng đều ăn điểm tâm và phải có bát súp nhân sâm. Tôi đi đun nóng và để trên cái khay.
Vừa muốn đưa cho Đức phi, rèm cửa vén lên, Phúc công công từ ngoài lảo đảo ngã, mọi người trong phòng sững sờ. Đức Phi cau mày nói "Đây là thế nào? Sao hớt hải vậy?" Phúc công công nuốt nước bọt "Chủ, chủ tử... Tứ gia, tứ... Hô..." Đức phi lên tiếng "Tứ gia làm sao?" Người nghiêm nghị hỏi, tim tôi như thắt lại, nắm chặt cái khay... Phúc công công sợ tới mức run rẩy, bắt đầu nói lưu loát "Buổi sáng, Tứ gia đi dò đường, không biết làm sao lại gặp phải gấu đang ngủ đông ở phía dưới nơi trú quân, hiện tại bọn thị vệ đều đã đi, Thập yam gia, Thập tứ gia đã ở chỗ ấy, còn không biết..." Lời hắn nói còn chưa dứt, chỉ nghe tiếng "bịch". Đức phi nương nương đã ngã xuống giường, mọi người xung quanh vây lại, tôi cảm thấy đầu mình ong một tiếng, làm rơi cái khay xuống đất, không chú ý gì liền chạy ra ngoài...
"Hô... hô..." Tôi dồn hết toàn lực mà chạy, tuy nhiên không biết bọn họ đang ở đâu nhưng vô thức chạy về phía có tiếng huyên náo "Nhanh! Nhanh! Thị vệ không đủ, mau tìm kỵ binh, lục doanh đô thống, nhanh chóng dẫn người đến!!! Vương thuận mà, thái y đâu, tại sao chưa tới?"
"Tra..."
"Vâng, cái này... nô tài đi tìm!"
Thái y? Chẳng lẽ Thập tam cùng Tứ gia bọn hắn... Một cổ huyết như xông lên đầu tôi, trước mặt đen thoáng, tôi lắc đầu chạy đi tìm tiếng nói... "Ôi!" Một bóng người thẳng tắp mà lao tới, tôi bị đâm cho ngã xuống tuyết, chỉ thấy đầu có chút choáng váng "Ngươi đấy, nha đầu này, tới chỗ này làm gì, mau trở về đi!!!"
Chỉ nghe trên đỉnh đầu có thanh âm giống như tiếng sấm.
"Vâng... vâng..." Tôi chỉ cúi đầu hàm hồ đáp lại chỉ nhìn vào vạt áo mà lóe lên, người nọ bước nhanh rồi rời đi, tôi cố gắng đứng lên, tiếp tục hướng phía trước mà đi, thấy xung quanh toàn là người. Mặc dù lo lắng, tôi kiên nhẫn xem xét cẩn thận. Thị vệ, thái giám, quân lính,... tôi mở to mắt nhìn, ở chỗ nào đây? Đến cùng là ở đâu?
"A...!" Tôi trầm thấp mà kêu một tiếng và chạy qua.
"Gia, ngài nới lỏng chút, nô tài phải xé xiêm y thì mới xem được vết thương. Hôm nay trời lạnh, máu với áo đã dính vào nhau nên khi xé sẽ có chút đau..."
Tôi run rẩy đi đến phía trước, trông thấy Lục thái y đang đứng cạnh Tứ gia, cẩn thận cắt áo, sắc mặt Tứ gia trắng bệch, trái ngược với chiếc khăn quấn trên vai màu đỏ. Tôi đứng bên ngoài đám đông nhìn Tứ a ca đang chau mày. Tôi cảm thấy tim mình như ngừng đập, khiến tôi có cảm giác nghẹt thở, tôi không nhịn được nắm chặt cổ áo.
"Ha..." Tứ a ca hít vào một hơi "Chủ tử nhịn một chút, để nô tài xem cẩn thận hơn, nếu không có gì, có thể về doanh trại từ từ điều trị..." Lục thái y tiếp tục làm. Tôi đứng một bên chỉ thấy miệng vết thương rất sâu trên vai Tứ gia, nghe giọng nói của thái y, xem ra không có gì to tát, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, yên tâm chút ít. Tôi nhìn sang một bên, Thập tam a ca đâu? Hắn đâu rồi?
Đột nhiên một bóng người bay thẳng qua, lảo đảo vọt vào đám đông "Hộc... hộc... Tứ gia, Thập tam gia bị gấu đuổi theo, các binh lính không thể làm gì, bắn tên thì sợ ngộ thương Thập tam gia, Thập tứ gia nói phải nhanh gọi vệ binh đến, họ đều là những tay thiện nghệ giỏi, nhưng không có thẻ bài, gọi bọn họ không thể" Tứ a ca sắc mặt tái nhợt, lấy thứ gì đó ở thắt lưng và đưa cho thị vệ.
Tôi dùng sức nuốt nước bọt, đau quá. Tôi thấy dường như thứ tôi vừa nuốt xuống là khối chì không phải là nước bọt. Lấy sức mà hít sâu, bắt chính mình phải trấn tĩnh lại, yên lặng nhìn Tứ a ca. Mắt vừa quét qua, hắn tựa hồ không thể tin được mà nhìn, mở to hai mắt nhìn tôi...
Tôi xoay người lại, chạy theo người thị vệ vừa rồi, chỉ nghe thấy đằng sau có tiếng "Tứ gia, chủ tử, ngài đừng như vậy, ngài không thể đứng lên"
"Máu lại chảy, nhanh, nhanh, cầm Chỉ Huyết Tán, miếng nhân sâm đến, ai nha, Tứ gia, ngài..."
Tôi liều lĩnh mà chạy, trong đầu trống rỗng, chẳng qua như điên mà chạy về phía trước. "Hộc... hộc" Tôi thở hắt hổn hển, dựa vào gốc cây, cảm thấy tứ chi cứng ngắc, thở dốc một lát... Vừa chuyển qua một gốc cây tuyết tùng, trước mắt là một nơi rộng rãi, một đám người vây quanh chỗ đó, tiếng la hét kèm theo tiếng dã thú gào thét... Tôi vô thức hạ thấp cơ thể, nhìn bốn phía...
A, đó là Thập tứ a ca, tay hắn nắm một con dao, đang chỉ huy mọi người. Tôi không biết ai bên cạnh hắn... còn Thập tam a ca thì sao? Hắn ở chỗ nào?
"NGAO...OOO..." Một tiếng gầm rú truyền đến "A...! Ai nha... Chết tiệt... Cẩn thận, con thú chạy qua" Đám người thóang tản ra... Ánh mắt tôi thoáng ổn định, chính giữa là Thập tam đang đánh nhau với con gấu đen! Mái tóc hắn rối bung, trên người không nhìn rõ được vết thương, loạng choạng và vung con dao chém quanh con gấu đen. Con gấu kia tôi cũng không nhìn ra vết thương trên người nó và tấn công Thập tam như điên. Nó bỏ qua mọi thứ chỉ coi Thập tam như đối thủ, mọi người nghĩ hết mọi biện pháp cũng không thể dụ nó rời đi, chỉ có ở một bên không ngừng la hét, tùy thời công kích. Lòng tôi hiều rằng, ở thời điểm này, không thể đuổi đi được. Với thói quen của gấu đen, khi tập kích người của nó, khẳng định nó không chết thì ta vong. Đầu óc tôi dốc sức nghĩ. Trong mùa này, gấu đen nên ngủ đông, như vậy chỉ có thể ra ngoài kiếm ăn...
Tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh tìm kiếm "Ồ" Tôi dừng lại, cách con gấu không xa có cái bóng đen trong khu rừng kia, quả là thế...
Tôi nhẹ nhàng đứng dậy di chuyển theo hướng kia, chốc lát tôi đã đi đến khu vực đằng sau con gấu nhưng có một khoảng trống nhỏ ở giữa không có cây cối che phủ. Tôi ngập ngừng nghiến răng, quyết định đi về phía đối diện. Rời đi một lúc, con gấu cũng không để ý, vẫn chỉ công kích. Mặc dù trong lòng tôi rất lo lắng, không dám đi... Tôi không biết tại sao, biết rõ tám phần là điềm xấu, trong đầu cũng không ngừng vang câu "Xuất sư không nhanh, thân chết trước" Câu thiên cổ danh ngôn này cũng có chút đáng sợ.
Rất tốt, rất tốt. Chỉ còn hai bước để đi vào bụi cây, nhịp tim tôi càng lúc càng nhanh và cẩn thận bước vào...
"Mau nhìn kìa, đó là..."
Đột nhiên có giọng nói vang lên. Đầu tôi ong ong. Thoáng chút cũng bất chấp liều, mơ hồ nghe thấy đằng sau có thanh âm "Tiểu Vi..." Tôi tựa vào một cây đại thụ đứng, ổn định lại nghe bên ngoài vẫn có tiếng ầm ĩ, nhưng không xuất hiện âm thanh lạ, tôi thở nhẹ, bắt đầu nhìn xung quanh. Nó ở đâu?
Tôi đi đi lại lại, cái gì cũng không nhìn tới, tôi không khỏi có chút tuyệt vọng, chẳng lẽ là tôi nhìn nhầm sao? Tôi ngơ ngác đứng đó "Khì... khì..." Tôi giật mình. Có âm thanh gì đó đằng sau tôi. Tôi xác định lại, không sai, là tiếng thở, được rồi, tôi cắn môi, chậm chạp xoay người lại... Một con gấu nhỏ, giống như mới sinh được mấy tháng, đang trốn sau một thân cây tò mò nhìn tôi. Tôi yên lặng đứng đó, vẫn không nhúc nhích, nó chậm rãi nhích lại gần. Đi tới cạnh tôi, ngẩng đầu nhìn tôi một cách đáng yêu, dùng mũi ngửi ngửi. Lần đầu tiên trong đời tôi được gần gũi với động vật hoang dã. Tôi cảm thấy nó đáng yêu hơn những con vật trong sở thú.
Tôi từ từ hạ người xuống, vươn tay ra. Nó giật mình sau lại lóe lên, thấy tôi không có ác ý cũng không lộn xộn, liền lại gần. Có thể buổi sáng tôi ăn điểm tâm nên tàn vị vẫn còn, nó say sưa ngửi tay tôi, còn cầm lấy mà liếm liếm... tôi nhẹ nhàng đưa tay chạm vào nó, lại gãi gãi cái cằm, con gấu nheo mắt tỏ vẻ dễ chịu, dường như mẹ nó không dạy là phải cảnh giác với loài người, nhưng xem ra tôi phải cho nó một bài học. Tôi đứng dậy, thầm mắng mình những gì sẽ làm, nhìn con gấu nhỏ đang đứng dưới chân tôi, dừng lại và đá mạnh vào mũi nó "Ngao!" Con gấu hét lên, bị tôi đá văng ra hướng rừng cây, đứng dậy loạng choạng nhìn tôi với đôi mắt sợ hãi. Tôi rất buồn nhưng lại không thể, làm ra vẻ hung ác đuổi tới, nó sợ và lao ra ngoài. Tôi dừng lại, ngã xuống đất, thở hổn hển, lần này chắc được, con gấu mẹ chắc chắn sẽ đuổi theo gấu con, như vậy Thập tam a ca có thể thoát thân. Tôi không thể không nghĩ về việc, đôi khi động vật mạnh hơn con người rất nhiều. Ít nhất chúng yêu con cái và không giết lẫn nhau...
Tôi cười khổ, nghe động tĩnh bên ngoài có vẻ bé đi nhiều hơn, tôi đứng dậy, nội tâm lắng xuống nhiều hơn, cảm thấy toàn thân đau nhức như bị người khác đánh cho vậy, nhe răng trợn mắt mà đi ra ngoài "Ôi! Đau quá!" Xem ra vừa rồi chạy tới mức đau chân. Thật vất vả khi đến cánh rừng bên cạnh. "Hô..." Tôi thở hắt ra, như thế là xong, đứng dựa vào gốc cây để nghỉ, nghĩ thầm chắc Thập tứ a ca đã nhìn thấy tôi, bọn họ chắc sẽ không bỏ mặc tôi đâu. Bây giờ chân tôi đau khủng khiếp. Nếu để tôi quay trở về nơi trú quân chắc sẽ chết mất. Nhìn về hướng đối diện "Ồ!" Tôi không khỏi sững sờ, tại sao Tứ gia lại tới đây? Thương thể của hắn... Đang thất thần, đột nhiên Thập tứ a ca hét lên cái gì đó.
Tôi ngồi xuống một cách khờ dại, trong lòng không nhìn ra, Thập tứ a ca còn việc gì vậy. Nếu muốn mắng thì cũng phải chờ tôi đi tới, huống chi lại đứng xa vậy. Ai biết hắn ở đó nói gì.
"Khì... khì..." Đột nhiên một luồng khí cùng mùi tanh tươi truyền đến, tôi cứng người... Không thể nào, tôi không đủ can đảm nhìn vào nó, tôi hy vọng đây là ảo giác. Không phải các nhà tâm lý học đã từng nói khi con người bị kích thích, một số ảo giác sẽ xuất hiện, phải không? Tôi nhắm mắt lại rồi mở ra... đáng tiếc, đây không phải ảo giác.
Một con gấu đen to lớn đang tiến gần tôi, càng lúc càng gần... Tôi phát hiện nó bị mù một mắt, vết máu loang lổ, nước miếng chảy dọc theo khóe miệng. Tôi muốn khóc thét lên, muốn đứng dậy và chạy thật nhanh và trèo lên cây càng nhanh càng tốt. Nghĩ vô số nhưng cuối cùng tôi vẫn ngồi đấy, nhìn nó đang đến gần muốn giết tôi. Dùng chân mà muốn biết, cho dù nó không biết tôi làm tổn thương con của nó thì nó cũng tính thù nên người tôi. Ở phía xa hỗn loạn một đống, tôi thậm chí nghe rõ ràng, thanh âm hổn hển của Tứ gia và Thập tam gia điên cuồng gào thét... họ không dám bắn tên, con gấu kia quá gần tôi, rất gần, rất dễ dàng để ngộ thương tôi. Hơn nữa, nếu không có mũi tên thì tôi sẽ chết thảm hơn a! Xem ra chỉ còn lại giả chết, cái này thực sự đơn giản. Tôi hiện tại không cần giả bộ cũng rất giống, tôi không cảm thấy mình đang thở, sắc mặt cũng nhất định khó coi. Tôi vẫn không nhúc nhích mà ngồi tại chỗ, trong lòng điên cuồng cầu nguyện, chỉ mong nó nghĩ tôi là người chết, bỏ qua tôi, tôi hy vọng nó đã mệt, tôi không muốn nó để ý tôi, tôi hy vọng nó nghĩ cho gấu con...
Con gấu mẹ đột nhiên dừng lại, trong lòng tôi vui vẻ, xem ra ông trời đối đãi với tôi không tệ, không đụng phải con gấu trong Ngũ Tử Tư, đó là kiểu muốn quất xác. Đang nghĩ ngợi "NGAO...OOO..." Con gấu đen đột nhiên rú lên rồi đứng dậy, lắc lư đi về hướng tôi. Tôi sợ không thể làm gì. Hóa ra đây là cảm giác giữa sự sống và cái chết. Tôi mở to hai mắt, dường như không thấy gì cả. Trong lòng chỉ nghĩ về bố mẹ tôi.
"Vút!" Một âm thanh vang lên. Tôi bị sốc, con gấu dừng lại, tôi nhìn nó, một mũi tên lông vũ đang cắm trên ngực nó, đó là vị trí tim "NGAO...OOO!" Nó ngã xuống đất, giật giật vài cái rồi bất động.
Tôi ngồi trong đống tuyết, cái gì cũng không nhìn, cũng không nghe, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm con gấu. Run rẩy suy nghĩ, liệu nó có đứng dậy và tấn công tôi?
Đột nhiên, một bóng đen bao trùm trước mặt tôi, một bàn tay lạnh buốt nâng mặt tôi. Tôi ngước mắt lên nhưng chẳng nhìn thấy gì và bị chặn bằng thứ gì đó... A! Đó là máu, rất nhiều máu, khóe miệng, mũi, trán. Một luồng nhiệt thổi vào mặt tôi "A..." Tôi không khỏi nhíu mày, hắn véo tôi đau quá.
Hắn! Tôi chợt nhận ra tôi đang đối mặt với đôi mắt chưa vô số nỗi sợ hãi. Đó là... đôi mắt của Thập tam a ca.