Ngẩng đầu nhìn chính điện đèn đuốc sáng trưng, bên trong là Thái tử cũng do nữ nhân Khang Hi yêu nhất Hách Xá Lý thị sinh ra, kết quả là...... hắn bị giam tới chết.... Trái tim của tôi bỗng nhiên xoắn xuýt, hoàng cung này quả thật đáng sợ, càng yêu sâu, càng tổn thương...
"Tiểu Vy, nàng lạnh không?" Đi cạnh tôi, Dận Tường phát hiện tôi đang phát run, đi sát tới hỏi, hắn đi chậm chút. Tôi vội vàng cười lay lay đầu, thấp giọng nói: "Ta không sao mà, chỉ là có chút khẩn trương."
"Ha ha!" Dận Tường cười khẽ "Vậy chàng còn đi nhanh như vậy?" Tôi không khỏi âm thầm cười khổ, vô ý thức nắm chặt nắm đấm, giương mắt liếc qua Thập tam: "Sớm muộn gì cũng phải chịu một đao, đây là chuẩn bị trước."
"Ha ha!" Dận Tường lại cười to, làm tôi giật cả mình, bốn phía mọi người cũng quay lại nhìn, tôi vội vàng kéo tay áo hắn, ra hiệu hắn khắc chế chút. Dận Tường vẫn cười...... Mắt nhìn thấy chính điện, đám tiểu thái giám đã vén rèm lên, Dận Tường đột nhiên đưa tay cầm tay tôi, tôi lúc này mới phát hiện lòng bàn tay của mình đã đầy mồ hôi, nhẹ nhàng cầm chút, Dận Tường nghiêm túc, nhanh chân đi vào, tôi cúi đầu theo vào, chỉ là bước đến cánh cửa, trong đầu lại hiện ra ý nghĩ kia càng sâu yêu, càng tổn thương......
Phảng phất liền thở dài, hai mắt tỏa sáng, đã vafo trog điện, thái giám bên thái tử đi đến. Tôi cúi đầu theo Dận Tường đi về phía trước, dù không biết đến cùng trong phòng có bao nhiêu người, nhưng dư quang nhìn hai bên là có không ít người, tâm tình khó tránh khỏi lại bị đè nén hai phần. Tiến lên mấy bước, hai bên truyền đến một trận thanh âm, từ dung mạo của tôi cho tới gia đình xuất thân nghe thảo luận không ít, mấy người này chẳng khác gì ba cô sáu bà ở ngoài chợ, trong lòng tôi âm thầm chửi bới, nhưng trên mặt cũng chỉ có thể giả bộ như không nghe thấy.
Thái tử gia ngồi ở chính vị bên trên, màu vàng sáng phất tử có gối dựa, tôi đột nhiên cảm thấy kia màu vàng sáng có chút chướng mắt, không có nhu hòa chi ý, nhưngg những a ca xung quanh đều thích, còn tranh giành người chết ta sống. Ngẫm lại bọn họ đều có kết cục bi thảm, nhưng tâm tình của tôi cũng khôi phục chút, ung dung theo Dận Tường tại chỉ định trên đệm quỳ xuống: "Thần Dận Tường tham kiến Thái tử điện hạ, thiên tuế thiên thiên tuế." Dận Tường cao giọng nói. Tôi lấy lại bình tĩnh, bình thản nói: "Thần thiếp thỉnh an Thái tử gia, Thái tử gia cát tường." Nói xong cúi đầu hành lễ. "Tốt, Thập tam đệ các ngươi không cần đa lễ, đều đứng lên đi." Thái tử giọng ôn hòa từ trên truyền đến, một bên có tiểu thái giám đi tới dìu tôi đứng dậy. Tôi cười nhạt đứng cạnh Dận Tường.
"Đây chính là phúc tấn mà Thập tam đệ mới cưới? Quả nhiên dung mạo rất được." Một giọng nói lạ vang lên, tôi liền đưa mắt nhìn qua, một nam tử khuôn mặt tràn đầy quý khí lại có chút thô kệch đang nhìn tôi, hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới, thấy tôi hìn hắn, đột nhiên híp híp mắt, tôi giật mình, liền nhìn qua chỗ khác. Thấy hắn đã có tuổi, vừa rồi lại nghe hắn nói giọng như tiếng Pháp, chẳng lẽ hắn là...... Tôi suy đoán, Dận Tường đi lên hai bước: "Lại không biết đại ca trở về, hôm kia còn nghe quân bộ Tát Kỳ Cách nói, huynh cuối tháng này mới tới kinh thành.
"Ha ha!" Đại bối lặc Dận Đề cười to: "Vốn là muốn cuối tháng về, nhưng bởi vì có chút quân tình tiền tuyến muốn bẩm báo phụ hoàng, nên mới thúc ngựa về nhanh, cũng không có hi vọng, lại có thể về kịp hỉ sự của lão Thập tam, có thể uống chén trà này." Người chung quanh cũng cười theo, nhưng Thái tử trên mặt lại ẩn hiện lên một tia không vui. Lòng tôi biết rõ ràng, Đại bối lặc bởi vì lớn tuổi, sớm đã cùng Khang Hi xông pha chiến trường, nhất là trận chiến với Cát Nhĩ Đan, hắn không thể bỏ qua công lao, sớm đã được phong bối lặc. Hai năm này cũng chỉ đóng tại khu vực Thanh Hải, để tiêu diệt dư nghiệt của Chuẩn Cát Nhĩ, Thái tử gia lại chưa bao giờ được xuất chinh, đối với những chiến công của ca ca mình, tất nhiên cũng có đố kỵ. Tâm tư mỗi người cũng khác nhau, Dận Tường cùng Đại bối lặc hàn huyên, Thái tử gia cũng là mỉm cười lắng nghe, Tam gia, Bát gia, Cửu gia, và Thập tứ gia cùng các a ca đều ở đây, lại chỉ có không thấy Tứ gia, ta âm thầm thở dài, trong lòng không biết là như nào, có cảm giác là lạ......
"Chủ tử, thời gian không còn sớm." giọng nói truyền đến, trong phòng yên lặng chút, Thái tử gia cao giọng cười một tiếng: "Đúng rồi, vậy liền......" Một bên sớm đã có nha đầu bưng chén trà đứng cạnh tôi, tôi cúi đầu hít sâu, họp mặt chúc tết đến rồi đây...
Đi lên phía trước, đưa tay rót chén trà, vén áo quỳ gối trước mặt Thái tử gia, giơ tay lên đỉnh đầu, bình thản nói: "Thái tử gia mời dùng trà." Thái tử gia đưa tay tới, hơi nhấp một ngụm, một giọng nói: "Tốt." Một giọng nói nữa vang lên: "Thái tử gia ban thưởng Thập tam phúc tấn một đôi ngọc như ý." Tôi lại cúi đầu, một bên nha đầu đi đến dìu tôi đứng dậy.
Đi đến chỗ Đại bối lặc vẫn quy củ cũ, chỉ là không cần quỳ, tôi khom người cung kính đưa trà tới: "Đại ca mời dùng trà."
"Ân, đa tạ đệ tức*." giọng nói có chút thô...... Hắn cũng là bị giam tới chết, trong lòng tôi kìm được mà nghĩ tới kết cục của hắn...... Tôi cũng không ngẩng đầu lên, liền lui xuống. Một bên tự có người tới nhận thường từ Đại bối lặc.
Tam bối lặc, Ngũ bối tử, Thất bối lặc cũng đều như vậy.
Đảo mắt đến phiên chỗ Bát gia, bước chân tôi hơi dừng chút, theo quy củ khom người đưa trà tới: "Bát ca mời dùng trà."
"Đa tạ." giọng nói Bát gia truyền đến, tôi không tự kìm hãm được ngẩng đầu nhìn hắn một chút, trên gương mặt thanh tú vẫn có ý cười, tiêu sái tự nhiên, "A Kỳ Na" cái từ này lại đột nhiên thoáng hiện tại trong đầu của tôi, xem bộ dáng hắn bây giờ, suy nghĩ lại kết cục của hắn một chút, tôi lại mềm lòng, thường ngày trong lòng có ghét hắn nhưng giờ lại có chút phai nhạt. Đột nhiên cảm thấy chung quanh thanh âm nhỏ đi, tôi lúc này mới kịp phản ứng, lại nhìn Bát gia tới sững sờ, trong mắt Bát a ca có chút nghiên cứu tôi, tôi liễm liễm lông mày, như không có chuyện gì coi như đã hành lễ xong, liền xoay người đến chỗ Cửu a ca, lai cảm thấy ánh mắt Bát a ca đang dán trên lưng tôi. Mới chỉ là nhất thời thất thần, tôi cũng không muốn để trong lòng nhiều, Bá gia nghĩ thế nào thì thôi.
Cửu a ca vẫn là âm hiểm nặng nề, có lẽ vừa nãy thấy tôi nhìn Bát a ca chăm chú, trong lòng của hắn có chút cái không hiểu, cũng là hạ tử nhãn nhìn chằm chằm hai mắt tôi, tôi liền giả bộ như không biết, hành lễ lui xuống.
Lại rót trà, lại xoay người, lại cung kính nói: "Thập ca mời dùng trà." Nói xong lời này lại cảm giác có chút quái, luôn cảm thấy Thập a ca như chiếm tiện nghi của tôi, có lẽ là bởi vì tôi chưa hề coi hắn là bề trên đi, tên gia hỏa này làm việc luôn không đáng tin cậy, cho nên...... Ta đang nghĩ ngợi, Thập a ca lại thong thả tiếp trà, cứ như vậy để cho tôi đứng giơ tay, tôi trước đó đã nghĩ đến tên gia hỏa này sẽ không dễ bỏ qua cho tôi, bây giờ ngay trước mắt, tôi thật sự muốn đổ chén trà lên đầu trọc của hắn. Tôi nhịn...... Ánh mắt thấy sắc mặt Dận Tường có chút khó coi đang định đứng dậy, trong lòng thầm nghĩ không tốt, còn không để tôi nghĩ cách, một bên Bát gia đã mở miệng: "Thập đệ, nghĩ gì mà thất thần thế." Giọng nói dù ôn hòa, lại ẩn hàm hai phần áp bách,Thập a ca cười ha ha, đưa tay tiếp trà: "Bát ca, ta đang nghĩ ngợi mấy ngày không gặp, Thập tam phúc tấn lại thay đổi nhiều, dung mạo khác, quý khí cũng nhiều. Hừ hừ......" Thập gia cười nói, tuy là một phen khích lệ, lại ẩn hàm mấy phần trêu đùa, Dận Tường sắc mặt có chút trắng, tôi mỉm cười nhìn hắn một chút, đảo mắt hướng phía Thập a ca nhìn tôi mà nói: "Thập gia đùa rồi, chỉ là thay đi trang phục thôi." Nói xong khom người hành lễ, đi xuống phía dưới, cũng không thèm để ý hắn nghĩ gì.
Đăt chén trà một bên mà nghĩ, nếu như không phải trước đó Khang Hi không biết tôi, tôi thậm chí muốn hoài nghi người có phải sinh nhiều con trai như vậy có phải là để tra tấn tôi, trước kia không hề biết công việc châm trà lại mệt như thế...... Đến chỗ Thập nhị a ca, lưng tôi đã đau mỏi co rút, trong lòng không khỏi cười khổ...... Đang khom ngừi trước mặt Thập nhị a ca để lui xuống, đột nhiên cảm thấy sau lưng một trận gió lạnh thổi qua, vô ý thức quay đầu nhìn sang, rèm cửa bên ngoài vén lên, Tứ gia cất bước đi đến, tôi lập tức cứng đờ...... Bao lâu chưa thấy hắn, trông hắn sao lại nhợt nhạt như vậy, gầy đi nhiều, lần trước gặp hắn là lúc nào nhỉ, hinh như là tại chùa Hương Sơn Bích Vân, vậy mà đã ba tháng, tôi...... Tôi đã dùng hết lý trí để cho mình cúi đầu, nhắm mắt lại, trong lúc nhất thời trong đầu các loại hình ảnh giống con quay tựa như điên quay vòng lên, mà Tứ gia tựa như cây roi quật tôi liên hoàn, không để tôi dưng lại suy nghĩ
"Lão Tứ, sao giờ ngươi mới tới, Hoàng a mã có dặn dò gì sao?" Thái tử gia nói, Tứ gia đi qua đằng sau tôi: "Thần đệ bái kiến Thái tử gia, Đại ca, Tam ca." giọng nói Tứ gia vang lên, lại có chút khàn khàn, bốn phía Bát gia, Cửu gia cùng với mấy đệ đệ cũng vội vàng đứng dậy thỉnh an hắn, trong phòng nhất thời có chút hỗn loạn. "Thỉnh an Tứ ca." thanh âm Dận Tường vang lên, trong phòng lập tức yên tĩnh rất nhiều. "Mau đứng dậy." Tứ gia dừng một chút, nhàn nhạt nói: "Đây là Thái phi thưởng cho các ngươi, nhanh nhận đi."
"Tạ thái phi ban thưởng." Dận Tường tạ lễ. "Tiểu Vi." Tôi giật mình một cái, vội vàng xoay người nhìn lại, Dận Tường gọi tôi: "Mau tới hành lễ với Tứ ca." Tôi khẽ giật mình, liền chậm rãi đi tới. Mắt thấy Tứ gia chậm thân ngồi cạnh Tam a ca, trên mặt nhàn nhạt, trên môi như không có huyết sắc, tái nhợt, tay cầm chặt ngọc bội bên hông...... Tôi đảo mắt nhìn Dận Tường đang vui vẻ, trong lòng lại nghĩ có phải hắn có chút suy nghĩ tàn nhẫn, đi tới gần nhìn hắn lần thứ hai, lòng tôi khẽ run, ánh mắt của hắn tựa như dân cờ bạc, trong lòng điên cuồng khẩn cầu kết quả như mình mong muốn, trên mặt vẫn phải ra vẻ không quan tâm.
Tinh thân tôi tốt lên chút ít, khẽ nuốt nước bọt, đưa tay tới khay trà, kiềm chế không để tay run, lại có cảm giác Bát gia, Cửu gia bọn họ nhìn tôi mà suy ngẫm, Thập tứ lại là mang theo hai phần trào phúng mà nhìn tôi, lòng tôi như muốn tê dại. Ánh mắt của hắn bỗng làm tôi kịp phản ứng, nếu để cho người khác nhìn ra những suy nghĩ xấu trong đầu, Dận Tường cũng tốt, Tứ gia thì cũng tốt, nhưng người khác lại không tốt...... Lòng tôi lại đột nhiên bấn loạn, tay cố gắng không run, trấn định rót xong trà, quay người, cao giọng nói: "Tứ ca, mời dùng trà."
Hai tiếng "Tứ ca" vừa thốt khỏi miệng, quay chung quanh ở bên cạnh tôi đã có chút để ý, giống như những thanh đao sắc bén chĩa tới mình.