"A? Ha ha, không có gì..." Tôi cười ha ha: "Đương nhiên là hi vọng muội có một con đường tốt, nhưng chuyện này cũng không cần sốt ruột, còn phải xem ông trời." Tiểu Xuân dịu dàng cười: "Đúng vậy." Nàng cũng chỉ thuận miệng phụ họa với tôi, bộ dạng thản nhiên. Lòng trầm xuống, xoay xoay ly trà trong tay, Tiểu Xuân nhìn tôi không nói gì, cũng mơ hồ cảm thấy bầu không khí có chút không ổn, liền đứng dậy: "Tỷ tỷ, muội đi trước đây."
"A?" Tôi kịp phản ứng: "Được, muội đi đi, đừng làm sai chuyện gì." Tôi đứng dậy tiễn nàng ra ngoài, đến cửa, nàng dừng lại nói lời từ biệt: "Tỷ tỷ, tỷ không có chuyện gì là tốt rồi, có lẽ bữa tối còn có thể gặp nhỉ. Nghe nói hôm hoàng thượng muốn mở yến tiệc!" Tôi cười: "Biết rồi, muội đi thong thả." Nàng gật đầu, xoay người đi ra ngoài, tôi nhìn bóng lưng của nàng, đến bức tường chiếu bóng, nàng đột nhiên xoay người lại: "Tỷ tỷ, làm nô tài dễ bị ức hiếp, các vị chủ tử nói cái gì, chúng ta nghe cái đó cũng là." Nói xong xoay người bước đi. Tôi sửng sốt, cúi đầu suy nghĩ, đây là ý gì..."A!" Tôi ngẩng đầu, chẳng lẽ Tiểu Xuân đã nhìn thấy mọi chuyện ban nãy? Nàng đã thấy những gì, đã nghe những gì... Lời này của nàng là...
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau. Tôi kinh hãi, liều mạng giãy dụa, nhưng người nọ có khí lực rất lớn, tôi căn bản tránh không được. Trong đầu hiện lên một ý niệm, chẳng lẽ... Hừ! Tôi nắm bàn tay đang ôm trước người mình, hung hăng cắn xuống.
"A!"
Người nọ la lớn, buông lỏng tay. Tôi trở mình, quả nhiên là, đồng chí Thập tam a ca đang đứng đó liều mạng phủi, giơ tay lên miệng thổi."Ngươi thật độc ác!" Hắn hung ác nhìn chằm chằm tôi, đột nhiên tôi lại cảm thấy tâm trạng rất tốt, hôm nay đã phải câu nệ tiểu tiết rất nhiều rồi... Tôi nở nụ cười, rất vui vẻ.
Hắn sững sờ, tôi xoay người vào phòng, đi dọn những ly trà, Thập tam gia chậm rãi tiến vào, kéo ghế ngồi xuống, cũng không nói gì, mắt nhìn tôi chằm chằm. Tôi đem chén đĩa đã dùng qua đặt vào trong hòm, để ở ngoài cửa, thì sẽ có thái giám tới lấy. Tôi đi rót chén nước, đặt trước mặt Thập tam a ca. Hắn cầm lên uống, lại xoa bụng, tôi không nhị được cười, quay người lại, từ hộp điểm tâm lấy ra chút Lật Tử Cao (1), Oản Đậu Quyển (2) đưa cho hắn, lại rót cho mình chén nước, an vị ở một bên nhìn hắn ăn.
Đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn tôi cười, vụn điểm tâm theo khóe miệng rớt xuống, trông rất ngốc, tôi không nhịn được bật cười. Mặt trời chiếu sáng ở phía tây, ánh nắng chiều rực rỡ, chiếu vào tấm rèm thành màu đỏ rực. Trong phòng yên tĩnh, thấy trong mắt của hắn toát lên sự hài lòng, tôi cảm thấy lòng tựa như nước sông giữa buổi chiều mùa hạ, ấm áp vô cùng. Tôi suy nghĩ sâu xa, lẳng lặng hiểu cảm giác này...
"Vừa rồi ngươi khiến lão Thập mất mặt đúng không?"
Tôi sửng sốt, tròn mắt nhìn, hắn cắn miếng bánh, lại lấy ly trà của tôi một hơi uống hết, lại rót tiếp, tôi đưa tay lau miệng cho hắn, ai ngờ hắn lại dựa vào ghế tiện tay lau vài cái, vừa ngầng đầu, mới phát hiện tay của tôi vẫn còn giơ ra giữa không trung.
Này..."Aiya!" Tôi cười than, hắn thật là "thẳng thắn". Đang muốn thu tay về, đột nhiên khăn tay bị hắn đoạt lấy, tôi sửng sốt, nhìn hắn đặt ở miệng, cũng không lau, chỉ cười với tôi, sau đó cất vào người. Tôi không biết làm sao nhìn hắn, tính làm gì...
"Này!" Hắn đột nhiên bu lại, tôi giật minh, theo ý thức ngồi xuống: "Làm sao?" Hắn khẽ cau mày nhìn tôi: "Ngươi vẫn chưa trả lời ta!" Tôi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, tin tức này truyền thật là nhanh. Nếu hắn đã biết, hẳn Tứ đại ca kia cũng biết, những người khác cũng... Aiya! Tôi cười khổ lắc đầu, người sợ nổi danh heo sợ béo nha!
Đột nhiên cảm thấy bên tai có khí nóng phun vào, tôi cũng không quay đầu, thản nhiên nói: "Không có gì, không có chuyện gì." Tôi đã sớm quyết định cho dù có tin đồn gì, cũng không phải do tôi nói ra. Nếu từ miệng của ta nói ra chuyện xấu xa đó, chỉ sợ hắn sẽ càng thêm tức giận! Tôi không nghĩ bởi vậy mà hắn mất đi sự phán đoán. Có lẽ tôi không giúp được hắn, nhưng quyết không thể liên lụy tới hắn.
Một bàn tay xoa hàm dưới của tôi, nhẹ nhàng xoay đầu tôi qua. Tôi bị ép đối diện với hai mắt hắn, trong đó có dịu dàng, có xúc động, nhưng tôi cao hứng nhất khi thấy được.
"Ngươi thật sự không sao chứ?"
Tôi mỉm cười: "Con người của ta đây, ưu điểm là một tay đối diện với tất thảy"
"Ha ha!"
Hắn sửng sốt liền bật cười, chúng ta cứ như vậy cười nhìn nhau...... Xa xa có tiếng người truyền đến, tôi kinh hãi, cách xa cự ly với hắn: "Ngươi đi nhanh đi, làm người ta nhìn thấy sẽ không tốt." Hắn không vui nhìn tôi. Tôi cười khổ, lời ong tiếng ve về tôi đã đủ nhiều nha. Tuy rằng chừng ấy vẫn tạm được, nhưng cũng phải từ từ nha! Nếu trong một ngày tôi đều phải tiêu hóa hết, thể nào tôi cũng nghẹn a. Tôi thấy hắn đứng yên, liền chắp tay, ra vẻ đáng thương nhìn hắn. Hắn bật cười, nhấc chân đi đến cửa hông, đẩy cửa ra lại xoay người lại, có chút do dự nhìn tôi: "Tiểu Vi, ngươi..."
"A?" Tôi nhìn hắn, lại làm sao vậy? Hắn hơi nhíu mày: "Ngươi......" Tôi sửng sốt, đột nhiên hiểu ra: "Đã biết, về sau ta sẽ cố gắng trốn tránh Thập gia bọn họ, không có việc gì." Tôi cười ha ha, lại bỏ thêm một câu: "Cho dù về sau hắn nói cái gì nữa, ta khi hắn thúi lắm cũng chỉ là."
"Ha ha!" Thập tam cười lớn."Xuỵt!" Làm tôi giật cả mình, dùng tay ra hiệu làm cho hắn im lặng. Hắn đi nhanh tới, tôi còn chưa hiểu gì, hắn đã hôn thật mạnh lên má tôi, sau đó xoay người bước đi. Ta ngây ngốc đứng đó, tự giác lấy tay vuốt má. Thật là, lại bị tiểu tử kia chiếm tiện nghi, nhưng...
"Ha ha!"
Tôi cười trộm đứng lên, lần này khác nha! Có lẽ tôi thật sự có chút thích hắn... Cười được một nửa, đột nhiên nhớ tới, tuổi thật của tôi đã hai mươi lăm tuổi, Thập tam a ca chỉ mới mười sáu tuổi, tôi đây có tính là trâu già gặm cỏ non không? "Aiya!" Tôi không nhịn được cười khổ đi ra, chẳng lẽ mình biến thành yêu trẻ nhỏ sao? Tôi đi tới đi lui trong phòng, tuy rằng biết mình lo lắng vớ vẩn, nhưng vẫn cảm thấy là lạ, không nhịn được dùng sức đập đầu mình. "Tốt lắm, không nên suy nghĩ lung tung! Thuận theo tự nhiên là được!" Tôi lớn tiếng nói với mình. Ừm, cảm giác thật tốt, tôi hít sâu. Tốt, tiếp tục chiến đấu thôi!
Xoay người lại "A!" Tôi hoảng sợ. Đức phi cùng bọn nha hoàn đang ở cửa nhìn tôi... Ông trời của tôi ơi, bọn họ đến đây đã bao lâu rồi...
Trái tim tôi "thình thịch" đập dồn dập, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, đi tới phúc thân: "Nương nương đã về."
"Ừ, đứng dậy đi." Đức phi chậm rãi đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, Đông Liên và các nha hoàn khác đi châm nước pha trà. Tôi lẳng lặng đứng một bên, thấy nha hoàn bưng bồn nước đến, liền bước lên phía trước giặt ướt khăn lông, đưa cho Đức phi nương nương lau mặt. Đức phi lau sơ mặt, thuận tay nhận ly trà từ Đông Mai, cầm chén hớt bọt trà.
Trong phòng im ắng, Đông Liên nhìn tôi liếc mắt một cái, vẻ mặt có chút kỳ quái, tôi không nhịn được suy nghĩ... Đang nghĩ: "Tiểu Vi?"Tiếng nói của Đức phi đột nhiên truyền đến. "A, dạ!" Tôi vội phục hồi tinh thần. "Ngày hôm nay... Ngươi đụng phải Thập a ca?" Tôi sửng sốt, tôi tưởng rằng Đức phi muốn hỏi tôi chuyện lầm bầm lầu bầu lúc nãy, những suy nghĩ vừa rồi vẫn còn để trong bụng, không nghĩ tới, lại là một chuyện khác. Suy nghĩ thay đổi như tia chớp, tuy rằng Đức phi không thấy được suy nghĩ của tôi, nhưng một cỗ áp lực đã mơ hồ truyền đến. Tôi liếm đôi môi khô nẻ của mình, nếu bà ấy hỏi đơn giản một chút, tôi đây cũng có thể trả lời, như thế này không phải là không đánh đã khai sao? "Thưa chủ tử, Bát gia, Cửu gia, Thập gia, Thập tứ gia đều tới. Vốn là đến thỉnh an, trùng hợp các người cùng các vị nương nương đi dạo trong vườn, vì chờ nương nương, nô tì liền đợi ở đây." Tôi bình tĩnh nói.
"Ừm, sau đó thì sao?" Đức phi vẫn không ngẩng đầu, giống như nói chuyện gia đình. Trong lòng tôi cũng hiểu chỉ có một lựa chọn, là ăn ngay nói thật đâu, vẫn nên... Tôi nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy cổ họng rất ngứa ngáy. Tôi ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Sau đó nô tì đi pha trà, khi trở về nghe thấy lời nói xấu xa của Thập gia." Đức phi nương nương lập tức ngẩng đầu, nha đầu xung quanh cũng ngây ngốc nhìn tôi, bản thân tôi không khỏi có chút buồn cười. Xem ra bụng dạ thẳng thắn không phải phong cách của hoàng cung ‘trước sau như một’, Đức phi không nghĩ tôi sẽ nói trắng ra như thế. Theo thói quen tôi lấy tay xoa cái mũi, có chút cười khổ, xem ra tôi nổi tiếng sai nơi rồi. Tôi đang suy nghĩ lung tung, Đức phi lại đưa mắt ra hiệu, Đông Mai, Đông Liên liền im lặng dẫn các cung nữ lui ra, xoay tay lại đóng cửa. Tôi lén hít sâu, aiya! Tôi cúi đầu, chỉ nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ đan xen nhau trong phòng...
"Sau đó thì sao?" Đức phi đột nhiên lên tiếng. Tôi theo bản năng ngẩng đầu, như mọi khi nhìn bà, chính là một người đàn bà dịu dàng hoà nhã, nhưng hiện tại Đức phi lại có vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lộ ra vẻ uy nghi. Tôi đột nhiên hiểu ra, hiện tại nhất cử nhất động của tôi, không chỉ ảnh hưởng đến Thập tam a ca cùng Tứ a ca, mà cả Đức phi cũng... Tuy rằng trong lòng tự suy đoán, nhưng vẫn đem những chuyện đã trải qua nói ra hết. Đức phi lẳng lặng nghe xong, nhắm mắt suy nghĩ, không biết còn muốn cái gì. Tôi có cảm giác đầu gỗ, cũng im lặng đứng một bên, cái gì cũng không biết... "Nếu là nói giỡn, vậy tại sao Thập a ca lại chật vật, tức giận bất bình?" Tôi ngẫm lại tình hình lúc đó, ha ha, khóe miệng của tôi không nhịn được cong lên, thản nhiên nóit: "Có lẽ lúc nô tỳ cười, Thập gia cũng vừa uống trà." Đức phi sửng sốt, sóng mắt lưu chuyển, "Xì" một tiếng liền xoay mặt đi. Một lát sau: "E hèm!" Người hắng giọng một tiếng, xoay đầu lại cẩn thận nhìn tôi, khôi phục vẻ dịu dàng "Ngươi đứa nhỏ này, mặc dù người ta trêu chọc ngươi, nhưng cũng không nên không theo quy củ, biết chưa?" Tôi cúi người, cung kính đáp: "Dạ, nô tỳ đã biết, chủ tử yên tâm."
Hừ! Thật ra trong lòng các vị a ca rất thoáng! Thập a ca kia làm sao lại nói giỡn a! Tôi cúi đầu cười lạnh.Trong cung đều như vậy, tất cả mọi người đều trợn mắt nói dối thôi! Nhưng chuyện này nhắc nhở tôi, người trong cung nói một câu, làm mỗi một việc, đều có nguyên do. Xem ra tôi không thể hành động theo cảm tình giống như hôm nay, đỡ phải chui vào cái bẫy của người khác.
Hừ! Thật ra trong lòng các vị a ca rất thoáng! Thập a ca kia làm sao lại nói giỡn a! Tôi cúi đầu cười lạnh.Trong cung đều như vậy, tất cả mọi người đều trợn mắt nói dối thôi! Nhưng chuyện này nhắc nhở tôi, người trong cung nói một câu, làm mỗi một việc, đều có nguyên do. Xem ra tôi không thể hành động theo cảm tình giống như hôm nay, đỡ phải chui vào cái bẫy của người khác.
"Tiểu Vi, ngươi kêu Đông Mai và mấy người khác vào đi, giúp ta dọn dẹp một chút, lát nữa là đến giờ cung yến mà hoàng thượng thưởng cho các a ca, không thể chậm trễ."
"Dạ." tôi hành lễ lui ra, báo cho Đông Mai và các cung nữ khác biết.
Đèn lồng màu vàng nhạt nối tiếp lại nối tiếp nhau, ánh trăng dịu dàng chiếu sáng con đường màu xanh. Tôi giẫm phải chậu hoa, từng bước một đi tới, bên tai truyền đến tiếng "cốc cốc". mùi hoa bốn phía, tiếng chim hót, trăng thanh gió mát, thật đẹp giống như tiên cảnh. Tôi có cảm giác giống như trong mơ.
"Đức chủ tử, người đây rồi. Vừa rồi hoàng thượng còn hỏi người! Ta phụng mệnh lại đây đón người." Một giọng nói the thé truyền đến, tôi vội lấy lại tinh thần nhìn lại, mơ hồ thấy đằng trước là một thái giám, xoay người thỉnh an Đức phi. "Hoàng thượng đã đi rồi sao?" Đức phi hỏi. "Còn chưa đi, lát nữa các vị a ca sẽ tới." Thái giám kia cười nói."Vậy làm phiền Lý công công, mời." Đức phi ôn hòa nói. Tôi nghĩ lại, họ Lý, Đức phi đối với ông ta cũng rất khách khí... Kia là thái giám Đại tổng quản bên người Khang Hi tên là Lý Đức Toàn. Tôi không nhịn được quan sát. "Này!" Tôi giật mình, quay đầu thấy Đông Liên bu lại, nói vào tai tôi: "Thái tử xuất hiện thì thôi. Thái giám này cũng xuât hiện, liền phải rụt cổ."
"Ha ha!" Tôi ngượng ngùng cười. Qua một lát, đột nhiên hiểu ra, "Cái gì mà rụt cổ! Ta không phải rùa đen!"
"Ha ha!" Đông Liên cùng mấy nha đầu xung quanh thầm cười trộm, tôi cười trừng mắt nhìn các nàng một cái. "E hèm!" Phúc công công ho khan một tiếng, xoay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt lại quét qua, bọn nha đầu lập tức theo quy củ đứng lên. Tôi cúi đầu, không nghĩ lại chọc phải phiền toái, mắt đảo qua, thấy Đông Liên bĩu môi, liền kéo ống tay áo nàng, lúc này nàng mới cúi đầu xuống.
(1)Lật Tử Cao: Bánh có nguyên liệu chính là hạt dẻ.
(2)Oản Đậu Quyển
Aiya, tôi thầm thở dài, thật là xui xẻo a. Vốn đêm nay không muốn đi theo, nhưng Đông Mai lại bị trật chân, thật lợi hại. Ngay lúc quan trọng, sao lại giâm phải chậu hoa chứ, ai sẽ hầu hạ Đức phi đi dự tiệc đây? Đám tiểu nha đầu thì phẩm chất không đủ, không đủ tư cách theo hầu. Cho nên, chỉ còn lại tôi. Tôi không nhịn được cười khổ, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, không nên để cho tôi lộ diện mới phải. Đức phi cũng nói nha đầu không đủ coi như xong, tôi cũng không gây sự chú ý như vậy. Nhưng chờ tôi đi vào giúp bà tìm khăn tay. Trên đường hỏi Đông Liên, nàng cũng không hiểu được, nhưng thật ra nói cho tôi biết chuyện khác, nương nương đã biết chuyện Thập a ca, đó là vì Lương phi nương nương nói cho bà biết. Thấy tôi chỉ thản nhiên, bộ dạng không sao cả, Đông Liên cũng không nói gì nữa.
Trong lòng tôi đã đoán ra khả năng này, cũng không tính là ngoài ý muốn. Xem ra vị Bát gia kia đúng là không thể khinh thường, chỉ cần có thể đối phó với địch nhân, cho dù là giống tôi một tiểu cung nữ như vậy, cũng muốn lợi dụng. Tưởng rằng hắn đối với tôi cảm thấy hứng thú, là vì thế lực của ama tôi, xem ra tôi quá ngây thơ rồi. Aiya, tôi không nhịn được thở dài. Phương diện kia có Minh Huy là đủ rồi, dù sao hắn cũng là nhi tử, sẽ theo phụ thân a! Mà tôi, chỉ bị người ta lợi dụng mượn đao giết người. Biết hết rồi, cũng cảm thấy yên lòng hơn. Bọn họ rất lợi hại, tôi cũng có ưu thế lớn nha... Tôi đến từ tương lai, hơn nữa rõ lịch sử triều Thanh như lòng bàn tay nha! Tôi cũng không muốn làm ảnh hưởng tới lịch sử, nhưng tôi nhất định phải tự vệ. Hừ! Tôi cong khóe miệng, mượn đao giết người a! Chỉ là dao găm nếu không nắm chắc trong tay, trái lại cắt cho xong chuyện, không phải cũng từng có chuyện này sao, không phải sao?
"Đức chủ tử mời đi bên này." Tiếng nói của Lý Đức Toàn truyền đến, tôi từ trong suy nghĩ vẩn vơ tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn, đã đến Lâm Thủy các. Ẩn ẩn tiếng người truyền đến, thây Đông Liên và mấy người khác trang trọng đi theo, tôi cũng bắt chước, theo Đức phi bước lên bậc thềm. Bốn phía đèn đuốc sáng trưng, bày mấy khăn quây trước bàn khi có việc cưới xin hay tang ma, mọi người đều đã ngồi xuống, tôi cũng không dám ngẩng đầu.
"Ôi, Đức muội muội đến đây! Mau tới đây ngồi." Đột nhiên tiếng nói của Nạp Lan quý phi truyền đến. Tôi liếc trộm, Nạp Lan quý phi nói cười chầm chậm đứng dậy, bên cạnh còn có các phi tần khác cũng đứng dậy, Đức phi bước nhanh tới chào xã giao các nàng. Tôi cùng Đông Liên và những người khác đi đến cạnh mấy cây cột, cùng các cung nhân cung khác. Lúc này tôi cảm thấy vui hơn một chút, trong lòng rất kích động, nhìn thấy cung yến thời Thanh thật sự ngay trước mắt, cũng không xa hoa như tôi tưởng tượng, nhưng rất có uy nghi. m thầm nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện quý phi đang nhìn mình, lạnh lùng. Tôi kinh hãi, chuyển ánh mắt đi chỗ khác lại đụng phải ánh mắt của Nạp Lan Dung Nguyệt. Ánh mắt của nàng ta càng thêm cao ngạo, tôi theo ý thức gật đầu với nàng ta, nhưng ánh mắt của nàng ta đầy khinh thường xoay đi chỗ khác. Aiya! Xem ra Nạp Lan đại tiểu thư kiêu ngạo không sai, tôi nhẹ nhàng lắc đầu. Vừa nháy mắt, má ơi, Thập a ca đang nhe răng cười nhìn tôi, tôi nhanh chóng quay đầu, tim thình thịch nhảy loạn, thật đáng sợ. "Vù!" Tôi thở hổn hển, Đông Liên kỳ quái nhìn tôi, tôi nhẹ nhàng nở nụ cười. Vừa chuyển ánh mắt, sửng sốt, Thập tam a ca mỉm cười nhìn tôi. Tôi đột nhiên có chút khẩn trương, không dám nhìn hắn. Chỗ ngồi này nhiều ánh mắt như vậy, tôi cũng không muốn rước lấy phiền phức. Đang suy nghĩ, chỉ cảm thấy một ánh mắt phóng tới, theo bản năng nhìn lại... Là Tứ a ca. Thấy vẻ mặt thản nhiên của hắn, tôi đột nhiên không hề khẩn trương, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn sững sờ nhìn hắn...
"Tứ đệ." Một giọng nói ôn hòa khiến tôi bừng tỉnh, lúc này mới thấy Thái tử đi qua, cùng Tứ a ca, Thập tam a ca nói chuyện. Tôi không có thiện cảm với Thái tử, cảm thấy hắn ta người không nên đụng tới, theo bản năng chuyển ánh mắt... "A, Tiểu Xuân!" Tôi không nhịn được hô nhỏ, nàng không thấy tôi, như nghĩ tới cái gì nhìn nơi nào đó, không biết suy nghĩ cái gì... Trời ơi! Tôi nặng nề cúi đầu, hoàng cung này to lớn như thế, như thế nào lại là tôi...
Chỉ cảm thấy đủ loại ánh mắt phóng lên người tôi, không nhịn được cười khổ. Chẳng lẽ tôi nên nghe theo sách, xung quanh đều là quân địch, bằng hữu, quân địch, quân địch, quân địch sao?