"Ngươi tên Minh Vi, con cái nhà ai?" Thanh âm réo rắt truyền đến. Tôi nhanh chóng tập trung tinh thần: "Hồi Hoàng thượng, nô tỳ là người của Nhã Lạp Nhĩ Tháp gia!" Tôi nói, nghe có phần hơi phấn khích. Hoàng đế Khang Hi dừng chút. "Ồ, thì ra là con gái của Lộc Anh, quả nhiên không tệ. Lần trước ngươi thế nào lại cứu được Thập tam a ca vậy?"
"Khởi bẩm Hoàng thượng!" Tôi cúi đầu, tiếp tục lớn giọng nói: "Nô tỳ từ nhỏ được dạy phải trung thành với chủ tử. Ngày hôm đó, buổi sáng Phúc công công nói, nô tỳ liền chạy tới..." Tôi dõng dạc, nước miếng bắn tứ tung, đã thấy Đức phi nương nương sững sờ giật mình, từ lúc tôi tiến cung người có thể chưa thấy tôi như vậy.
"Ừ, tốt." Khang Hi hoàng đế nhàn nhạt nói một câu, tuy nhẹ như gió nhưng lại chứa một áp lực vô hình, tôi đem lời còn lại mà nuốt xuống, tôi cúi thấp người. "Ngươi làm tốt lắm, trẫm nhất định thưởng cho ngươi". Hiển nhiên Khang Hi hoàng đế xem tôi chỉ là nô tỳ bình thường, nói năng lộn xộn, không hứng thú. "Tạ Hoàng thượng!" Tôi cảm ơn, có chút phấn khích. Haha, cúi đầu thấp, tôi khẽ cười thầm, đã xong! Đợi đến lúc người cho tôi lui xuống.
"Hoàng thượng, các hoàng tử tất có thần phù hộ, bất quá, ngài hôm nay thu hoạch cũng không nhỏ, thần vương thật đúng cảm thấy không bằng...". Một giọng nói phóng khoáng vang lên, là một Vương gia Mông Cổ đang cầm chén rượu mà tâng bốc Hoàng thượng. Tôi không khỏi nhíu mày, cái người Mông Cổ này thật là, lúc nào mời chẳng được, tối thiểu là phải chờ tôi rời đi cũng không muộn. Trên người tôi tuy ăn mặc hậu trọng có thể quỳ lâu rồi, nhưng hàn khí vẫn từng đợt truyền đến. Hoàng thượng chưa cho lui ra, tôi cũng không dám động, chỉ có thể quỳ ở đây, không khỏi bận tâm, sẽ không bị thấp khớp chứ?!
Hoàng thượng vui vẻ cùng vương gia kia đối rượu, một số sứ thần khác cũng liên tiếp chúc rượu, trong lòng cũng coi tôi như không tồn tại. Trong lòng thầm than, bất quá nguy cơ lớn cũng qua, quỳ một lát cũng đành quỳ. Xung quanh náo nhiệt, tôi cúi thấp đầu, hai tay rút về trong áo. Hai ngày nay tinh thần tôi không ổn định, lúc này đã có chút buông lỏng. Tuy ngủ cả trưa nhưng cơn buồn ngủ lại đến, nhịn không được lại ngáp một cái... Miệng còn chưa khép lại, ánh mắt tôi quét đến chỗ Thái tử, Tứ gia, Thập tam a ca bọn họ trên bàn tiệc. Tứ a ca còn có Thập tam trừng mắt ngây mồm mà nhìn tôi mở to mồm ngáp. Thập tứ a ca một bên cũng sững sờ nhìn tôi. Tôi kinh hãi, vội vàng ngậm miệng cúi đầu. Cảm thấy trong đầu "phốc, phốc" mà nhảy loạn, trên mặt nóng bừng. Nuốt nước miếng, cảm thấy trong đầu lộn xộn, tranh thủ hít sâu mấy cái để bình tĩnh lại. Đột nhiên phát hiện một đôi giày trước mặt tôi, khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, là đại thái giám Lý Đức Toàn.
"Đại cô nương, đây là vạn tuế gia ban thưởng cho ngươi, cầm lui xuống đi."
"Vâng, tạ Hoàng thượng ban thưởng!"
Tôi đứng dậy, hít một hơi lạnh, chân đau quá, chết lặng trong sự tê liệt. Ổn định lại, cung kính đưa tay tới nhận lấy, hơi cúi người. "Cũng tạ ơn công công." Tôi nói, Lý Đức Toàn sững sờ, liền dò xét tôi, tôi chỉ muốn tranh thủ rời đi, liền xoay người, hướng Đức phi mà đi tới.
Đi đến chỗ Đức phi nương nương, tôi hành lễ, Đức phi không nói gì, gật đầu, cho tôi lui xuống. Đông Liên các nàng rất hưng phấn, kề đến cạnh tôi, duỗi đầu, trừng to mắt, tôi cười, đưa đồ vật mà Hoàng thượng ban thưởng cho các nàng, nghe các nàng hưng phấn mà ríu ra ríu rít, cũng không để trong lòng, hướng chỗ Tứ a ca bọn họ mà nhìn.
Tứ gia bọn họ đã trở lại bình thường, hoặc lạnh nhạt, phóng khoáng cởi mở, dường như đã thành một. Nhìn Thập tam uống ly này rồi ly kia, lông mày tôi không khỏi nhíu lại, tiểu tử này không muốn sống sao, vẫn còn cùng những vương gia Mông Cổ cụng rượu. Thập tứ a ca cũng theo. Không hiểu sao nhìn hắn đứng lên không có tinh thần, không giống hắn thường ngày với vẻ mặt hưng phấn. Có thể hắn ta cũng không để trong lòng. Lo lắng nhìn thẳng Thập tam a ca, qua một lát, lại thấy có người đến mời rượu, tôi không nhịn được, bước lên một bước. Đột nhiên Tứ gia đứng lên, không biết họ nói gì đó chỉ thấy hắn uống liền hai chén. Hắn làm điệu bộ với Thập tam a ca, thuận thế ngồi xuống, cùng Thái tử nói hai câu, sau đó tựa trên ghế, nhắm mắt lại dùng ngón tay đặt nhẹ lên huyệt thái dương. Tôi kinh ngạc nhìn hắn. Cái này nói với tôi, Thập tam muốn, hắn cũng muốn, cái này coi như không thoải mái, cũng vì ngăn cản Thập tam uống rượu....
Cứ như vậy đứng trong chốc lát, Tứ a ca đảo mắt tới, xuyên qua đám người, yên lặng nhìn tôi. Trong lòng tôi có chút đau xót, cũng chỉ nhìn hắn. Hắn khẽ giật mình, đây là lần đầu tôi không trốn tránh ánh mắt hắn, cả hai nhìn nhau...
"Tiểu Vi..."
"A...?" Tôi dừng lại, quay đầu trông thấy Đông Mai đi đến bên cạnh tôi, đem phần thưởng của Hoàng thượng trả cho tôi, xem tôi sững sờ, nàng cười: "Nhìn cái gì đấy? Ta nhìn muội có vẻ mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi đi, để ta đi nói với chủ tử, vì sợ muội buồn ngủ, mới kêu Đông Liên đi gọi muội". Tôi cười gật đầu: "Vậy đa tạ, hai người có chuyện gì tới bảo ta, không ngại, hai ngày nay hai người cũng quá sức". Đông Mai gật đầu, quay đi.
Không biết phần thưởng của Hoàng thượng là cái gì, bên ngoài chỉ là một cái hộp. Tôi thấy tay mình rất lạnh, không muốn vươn ra cảm nhận. Tôi nghĩ rồi đem hộp kẹp vào nách, quay đầu đi. Trong lúc lơ đãng ngẩng đầu nhìn lại, Khang Hi hoàng đế cùng Đức phi, quý phi nói chuyện. Đông Mai đã đi đến chỗ Đức phi nhẹ nhàng nói gì đó, Đức phi gật đầu. Một bên Hoàng thượng tùy ý nhìn qua, bắt gặp ánh mắt của tôi rồi nhìn xuống đồ vật bên tôi. Tôi không khỏi ngẩn người, liền phản ứng, vội vươn tay cầm hộp cung kính lấy tay bưng lấy. Khang Hi nhìn bộ dạng tôi, lông mày chau lại, ánh mắt sáng ngời, có chút hàm xúc không rõ nhìn tôi. Tôi thấy tóc gáy toàn thân dựng đứng... Nhẹ ho khan một tiếng, cũng không nhìn sắc mặt Hoàng thượng, tuy có chút lừa dối người, vẫn kiên trì quay đi. Thật vất vả đi tới đám người bên trên, cảm thấy sau lưng không có động tĩnh gì, không khỏi thở ra, trong lòng thư thái không ít, đang muốn bước nhanh đi, trong lúc vô tình quay lại thấy Bát a ca cùng Cửu a ca. Cửu a ca mặt trầm như nước, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, Bát gia vẻ mặt nghiền ngẫm, gặp ánh mắt của tôi, lại mỉm cười gật đầu. Tôi không khỏi rùng mình, loay hoay cúi đầu, bước nhanh rời đi.
Trên đường người dần ít đi, lúc này tôi mới thấy đau nhức cơ thể, vốn định quay về lều của mình nghỉ ngơi, lại nghĩ tới Thập tam vừa rồi uống nhiều rượu, đứng lại suy nghĩ, vẫn là quay lại hỏi Lục thái y ở đâu.
"Xoạt xoạt" tiếng giày của tôi dẫm lên tuyết, có chút lạnh chân. Lều của Thập tam ở phía trước, tôi bước nhanh tới, trong đó lại chỉ có một tiểu thái giám. Thấy tôi, vội vàng chào hỏi. Tôi lo lắng làm cho hắn chút nước mật ong. Lều của Thập tam vẫn nồng nặc mùi dược khí. Tôi đem thuốc giải rượu từ chỗ Lúc thái y, lây ra một viên, đặt ở bàn đầu giường. Tôi cố ý hỏi rõ ràng, cái này cùng với những đồ giải rượu khác nhau, sẽ không xung khắc với thuốc Thập tam dùng.
Ngẫm lại lúc đó, Lục thái y nhìn ánh mắt tôi. Tôi vô thức mà lắc đầu. Ai! Thích nghĩ thế nào thì nghĩ a! Quay người muốn rời đi, dừng một chút, lại sợ Thập tam không để trong đầu, trở lại bên bàn viết vài câu dặn dò cho hắn, thuận thói quen mà vẽ mặt quỷ. Vẽ xong có chút hối hận, giống như có chút lỗ mãng, lại không muốn ghi tiếp. Ngẫm lại với tính tình của hắn chắc sẽ không quan tâm, liền đặt cạnh viên thuốc. Kéo rèm lên, không khỏi giật mình, cách đó không xa, Tứ a ca, Thập tam a ca cùng Thập tứ a ca đang đi tới, trông thấy tôi cũng khẽ giật mình, đảo mắt ra đằng sau rồi nhìn tôi. Tôi nhìn kỹ, đúng là Thập tam a ca, trong lòng không khỏi trầm xuống. Hiện tại đi là không kịp rồi, tôi âm thầm hít sâu, bình tĩnh đứng tại đó. Thập tam vài bước đã tới, vẻ mặt mừng rỡ: "Tiểu Vi, nàng ở đây chờ ta ư?". Tôi nhẹ nhàng hạ thân: "Nô tỳ vừa từ chỗ Lục thái y, lấy thuốc giải rượu đến, gia mau dùng, nó sẽ không liên quan tới thuốc ngài dùng."
Thấy tôi như vậy, Thập tam không khỏi giật mình. Sau lưng Tứ gia bọn hắn đã đi tới, ánh mắt có chút bất đồng, nhưng vẫn nhìn thẳng tôi. Thập tam nghĩ khả năng cho rằng có nhiều người nên tôi không nói thêm nhiều, cũng cười cười, đang muốn mở miệng, Thập a ca bước đến: "Ơ! Chỉ có phần cho lão Thập tam à, Thập tam đệ thật có diễm phúc!". Hắn ta đi về phía trước một bước, nhưng là nói với tôi: "Thật đúng là thiên vị, chỉ đem một viên thuốc đến" Thập a ca nhếch miệng. Tôi nhìn sang, Thập tam xụ mặt xuống, đi về phía trước một bước, sợ hắn và Thập a ca nảy sinh xung đột, vội mở miệng nói: "Hồi chủ tử, nô tỳ chẳng qua cố gắng làm tốt bổn phận mà thôi thôi."
"Vậy sao? Bộn phận? Hừ! Ngày hôm nay ta cũng uống nhiều, ngươi cũng cho ta một viên thuốc giải rượu đi!" Hắn ta nhếch mép cười. Tôi cúi đầu đáp: "Vâng, nô tỳ đi tìm." Vừa định nhấc chân, tay hắn duỗi ra, tôi khẽ giật mình, thanh âm không có ý tốt của Thập a ca vang lên: "Ta hiện tại muốn, nhưng lúc này rất chóng mặt." Tôi âm thầm cắn răng, xem ra giống với lần trước, là cố tình đến phá hoại. Hừ! Tôi cười lạnh trong lòng, ngẩng đầu lên, mặt tươi cười. Thập a ca ngược lại giật mình, đánh giá tôi, tôi nghiêm mặt, hữu lễ nói: "Nếu chủ tử chóng mặt khó chịu, nô tỳ có một cách giải rượu." Hắn ta có vẻ chăm chú, nhíu lông mày, nhìn tôi, tôi hẵng giọng: "Chủ tử, ngài chỉ cần chồng đống tuyết lại, dúi đầu vào đó, càng lâu càng tốt, sau đó ngẩng đầu lên, ngửa mặt lên trời hô to ba tiếng, ta không có say! Lập tức thanh tỉnh, tốt hơn thứ khác." Tôi nghiêm túc nói với hắn ta rõ ràng, phút cuối còn gật gật đầu, tăng thêm khẳng định. Thập a ca ngốc người đứng tại chỗ, sững sờ nhìn tôi, hiển nhiên có chút hồ đồ rồi. Tôi phúc hạ thân: "Nếu các vị gia không có chuyện gì, nô tỳ xin cáo lui trước!"
Rất tốt, không ai nói gì, tôi cũng không nhìn sắc mặt bọn hắn, quay người rời đi.
Rời đi vài bước, đi qua một cái lều, chỉ nghe thấy tiếng Thập tam cùng Thập tứ cười lớn. Tứ gia nhỏ tiếng ho khan, còn Thập a ca đứng đó gầm gừ. Tôi loay hoay bộ dạng bỏ chạy, lúc này mà bị bắt là xác định không có quả ngon mà ăn. Tứ gia cùng Thập tam cũng không nói gì.
"Hô" tôi mở miệng mà thở, thật sự là chạy không nổi rồi, thấy phía trước có tảng đá lớn, liền đi tới mà ngồi, trên người nóng hừng hực, tôi dùng tay áo lau mồ hôi, nghĩ tới bộ dạng ngốc nghếch của Thập a ca không khỏi bật cười, tâm tình thoải mái hơn. Có người nói nếu muốn để người khác tin tưởng, trước hết mình phải tỏ bộ dạng tin tưởng. Xem ra tôi có chút thiên phú dọa người, không khỏi cười mà lắc đầu. Ngẩng đầu nhìn quanh. Tôi vô thức sờ tới hầu bao. Thập gia hắn ta nói không đúng, tôi không phải chỉ là muốn một viên thuốc mà tới chỗ Lục thái y.
Bảy ngoặt tám lượn, chậm rãi tìm đúng hướng. Lều của Tứ gia phía trước, Lý Hải đang ở cửa ra vào, thấy tôi tới, mặt tràn đầy vui mừng chạy ra chào hỏi. Tôi đang muốn đem thuốc giải rượu đưa cho hắn ta thì đã có người gọi hắn ta. Hắn ta bề bộn chạy tới, tôi mở miệng muốn gọi, hắn ta đã biến mất trong bóng tối. Tôi vừa bực mình vừa buồn cười, đành chính mình tiến vào lều, đặt thuốc xuống. Trong lúc vô tình, nhìn thấy quyển sách tôi nhặt sáng nay, đang đặt ở đầu giường. Đi tới xem, đúng là "Thủy Điều Ca Đầu"... Tôi vô thức lật trang sách, trong lòng không nói nên lời.