Tôi thấy huyệt thái dương Dận Tường giật giật, sợ có chuyện liền đưa đĩa điểm tâm cho Hỉ nương, làm hiệu để Dận Tường nhìn tôi. Tôi vụng trộm làm mặt quỷ, hắn có chút sững sờ rồi lại nhìn tôi cười, liền đứng dậy nhìn Thập a ca mà nói cười: "Thập ca sao lại nói như vậy, huynh đến đây, đệ còn vui mừng không kịp." Tôi mỉm cười, nhìn biểu cảm của Thập Tam đã bình thường, tôi cũng giả vờ cúi đầu làm thẹn thùng. Đơn giản đây là lễ nghi, còn đâu thì là để tranh xui xẻo của tên ôn thần kia. Vừa liếc mắt qua, tôi thấy Thái tử, Tam gia, Bát gia cùng các a ca khác cũng không có tới. Là họ ỷ vào thân phận của mình nên không đến nơi này. Cửu gia thì có đến, nhưng hắn vẫn vậy, âm hiểm đứng ở cuối không hé nửa lời. Thập Tứ sắc mặt nhàn nhạt, tôi cũng không dám nhìn kỹ, ánh mắt của hắn có chút sắc lạnh, tâm ý của hắn không phải là tôi không hiểu, nhưng tôi không thể đáp lại, tới Tứ gia còn...
Tứ gia... hô hấp tôi nhưng ngừng lại, tôi vội lấy tay ôm ngực, chậm rãi chờ cảm giác không khỏe kia đi qua. Tôi thật sự không biết Tứ gia trong lòng tôi là gì, có thể gọi là do áy náy...
"Cứ coi như là không tiện làm trước mặt, thì cũng phải để bọn ta nghe được gì đó chứ. Các người thấy đúng không? Ha..." Thập gia lớn giọng nói to.
"Đúng vậy, đúng vậy, để xem Thập Tam lang thế nào, hay lại nhăn nhăn nhó nhó..."
"Haha, tân nương tử cũng không nói gì nha..."
Xung quanh đều là tiếng nói cười đùa, tôi lấy lại tinh thần, thẳng thừng nhìn lại họ. Ngẩng lên bắt gặp ngay ánh mắt Thập a ca, hắn khẽ nhếch miệng tiến lên một bước, khẽ xoay người nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, tôi khẽ liếc hắn, hắn khẽ cười: "Tân nương tử, hôm nay là ngày đại hỉ của các ngươi, chúng ta là ca ca đến chúc mừng, sao cả hai ngươi đều có vẻ không vui?"
Tôi nhìn thẳng, nhếch mày, hắn đây là muốn gì. Thập a ca dừng lại: "Cái miệng các ngươi, dù lão Thập Tam mặc kệ nhưng ta nói rồi, không nhìn thấy thì cũng phải được nghe gì đó chứ, phải không?" Hắn quay người nhìn đám hoàng thân quốc thích. "Đúng, đúng..." tiếng nói hùa theo như sấm bên tai tôi.
Tôi đảo mắt qua nhìn Dận Tường, mặt hắn đã trướng tới đỏ bừng, tay nắm thành quyền, nổi gân xanh, trên mặt vẫn cố mỉm cười nhìn bọn người kia... Aiz, trong lòng tôi thở dài, hắn thật là, đột nhiên cảm thấy là lạ, hắn chẳng giống Thập Tam mà tôi quen chút nào.
Dận Tường quay lại bắt gặp ánh mắt tôi, tôi thấy trong mắt hắn hiện lên tia ôn nhu, hắn khẽ lắc đầu ý bảo tôi không cần lo lắng, tôi chỉ khẽ cười. Đúng, hắn vẫn là Thập Tam mà tôi quen....
Tôi hướng hắn mà nhìn, không đợi hắn phản ứng, tôi đã đứng lên đi tới. Trong phòng thoáng cái đã yên lặng, tôi cũng chẳng thèm để ý, quay lại tìm thứ gì đó... Tôi là đang tìm chiếc khăn đội đầu của cô dâu, xoay người nhìn Thập a ca một bên, hắn vô thức lui hai bước để tôi đi qua. Tôi đi đến trước mặt Dận Tường, ngẩng đầu nhìn hắn mà cười, Dận Tường im lặng nhìn tôi, tôi liền đem khăn đỏ nhét vào tay hắn rồi nâng cánh tay hắn lên, tôi cũng duỗi thẳng tay, tấm khăn đỏ vây quanh chúng tôi, bên ngoài huyên náo tới đâu chúng tôi cũng không để ý.
Dận Tường mỉm cười như hiểu ra. Tôi bỗng phát hiện, nụ cười của một nam nhân đầy dịu dàng như vậy cũng đủ để nhấn chìm một người. Dận Tường cúi đầu, nhẹ nhàng mà hôn tôi, cứ vậy mà lặng lẽ, không triền miên, dường như khắc sâu muôn lời hứa trọn đời vào tim tôi, không có lời thề, chỉ có sự ôn hòa giao hợp...
Dận Tường ngẩng đầu, hai mắt trong sáng nhìn tôi, tôi liếc mắt thăm dò bên ngoài tấm khăn, ra hiệu Dận Tường cúi đầu xuống lần nữa, Dận Tường tuy không hiểu lắm, nhưng vẫn cúi đầu xuống, tôi nghiêng người, nặng nề mà hôn hai cái vào má hắn, chưa nói người trong phòng, cả người bên ngoài chắc cũng phải nghe rõ tiếng, Dận Tường ngây ngốc mà đứng yên.
Cánh tay như muốn gãy ra, tôi nhìn Dận Tường mà gật đầu, đột ngột khăn trùm đầu bị gỡ xuống, đảo mắt qua nhìn thì thấy Thập a ca đang nghiêng người cong cổ. Thoáng cái hắn thấy mắt tôi sáng như lửa đèn, lông mày hướng lên trên thì sợ lui mấy bước rồi không để ý dẫm lên bàn chân của một tiểu tử, ngã ngửa ra sau. Tôi nghiêng đầu cười trộm, Dận Tường không quan tâm tới vẻ mất mặt của Thập a ca, hắn chỉ nhìn tôi với vẻ ôn nhu, cưng chiều, đưa tay vén lọn tóc mai của tôi ra sau tai. Mọi người bật cười bộ dạng của Thập a ca, mặt hắn giờ không biết đã thành màu gì. Hắn thở hổn hển, tròn mắt định xông tới, Dận Tường tiến một bước, đứng chắn trước mặt tôi...
"Các ngươi đây là đang làm gì...!"
Một giọng nói thanh nhã vang lên. Tất cả ngẩn người, quay lại đằng sau. Thái tử, Tam gia, Bát gia đều đứng ở ngoài cửa. Thái tử và Tam gia thần sắc tự nhiên, mặt mỉm cười, ngược lại Bát gia có chút nhíu mày, nhìn Thập gia trách móc: "Cả buổi không thấy ngươi, ta biết ngay là ngươi ở đây làm loạn mà!" Thập gia mặt không đồng ý, định mở miệng nói gì đó nhưng lại nuốt trở vào, hậm hực lui xuống một bước. Trong nháy mắt tôi đã thấy Cửu a ca truyền ánh mắt nhìn hắn, chưa kịp nghĩ ra thì Dận Tường bên cạnh đã tiến lên một bước, cười cười: "Bát gia ngài không biết, Thập gia chỉ là đang trêu chọc chúng ta thôi." Bát gia trong nháy mắt lóe lên, cười: "Vậy sao? Thái tử gia cùng bọn ta cũng đã chờ rượu mừng của đệ đã lâu, cũng lâu không có dịp vui vẻ như vậy, nhớ lần trước là lần thành hôn của Thập tứ đệ..." hắn cười rồi nhìn xung quanh: "Các ngươi cũng khá đấy, ở đây vui đùa náo nhiệt, để bọn ta phải đứng ngoài nắng ha."
"A..." bốn phía xung quanh nói đỡ, bầu không khí cũng như sống lại, Thập gia dưới sự áp chế của Bát gia cũng không nói gì thêm. Dận Tường một bên tay nắm thành quyền nhưng vẫn khom người xã giao, thân là tân nương, chỉ có mình tôi là không nói gì, ở một bên ngồi chờ đợi. Tôi vô thức nhìn ra phía ngoài, cho tới khi hỉ nương tới giúp tôi ngồi về giường.
Tứ gia không có tới, tôi lặng lẽ thở ra, không biết có được nhẹ nhõm không....
"Lão Thập tứ, hôm nay thế nào mà chẳng nói gì, thật không giống đệ ngày thường." Giọng Tam gia bỗng vang lên, tôi khẽ giật mình, quay qua nhìn, đôi mắt Thập tứ đen sẫm đang âm thầm mà nhìn tôi. Tim tôi như muốn nhảy dựng lên, đập mạnh hai cái, trên mặt cũng không dám để lộ biểu cảm gì. Trong đầu tôi có vô số suy nghĩ, nhưng tôi vẫn giả bộ ngượng ngùng quay mặt đi. Lông mày tôi nhíu lại, nói thật, Thập tứ là ngoài phạm vi kế hoạch của tôi. Có phải tôi đã đánh giá thấp hắn, hay đây là do Bát gia cố tình làm mọi chuyện rối lên.
Đang nghĩ ngợi, giọng Dận Tường vang tới: "Thập tứ đệ, lúc ngươi thành hôn, ta lại đang luyện binh ở Cổ Bác Khẩu, lần này hai huynh đệ chúng ta phải uống nhiều mới được..."
"Hay..." xung quanh đều là âm thanh trầm trồ khen ngợi, âm thanh Thập tứ trong trẻo tưởng như không thèm để ý xung quanh: "Được. Người đâu, mang rượu tới, trước tiên là ta muốn kính rượu tẩu tẩu." Trong phòng thoáng cái đã yên tĩnh, sau đó lại ồn ào như muốn bay nóc nhà. Giữa một mảnh ồn ào, Thập gia kêu người đem rượu tới. Tôi âm thầm hít sâu, cố gắng kìm nén tiếng thét trong lòng, chầm chậm đứng lên hướng chỗ Thập tứ đang đứng. Mặt hắn có chút tái đi, lòng tôi như dịu lại, tôi trước đây chưa từng làm gì hắn, cũng không biết vì cái gì mà giờ lại cảm thấy mắc nợ hắn. Tôi nhắm mắt lại, mỉm cười đi tới, tôi không rõ lắm về phong tục cưới hỏi của hoàng gia, thế nhưng là người Mãn, trước nay vẫn hào phóng không câu lệ, có lẽ trong phòng tân hôn cũng không có nhiều quy củ, thúc tử* mời rượu tẩu tẩu chắc cũng là bình thường ha?.
*thúc tử: em trai của chồng
Tôi cầm chén rượu tràn đầy, nhìn mà quáng mắt, nếu uống hết chén này thì tám phần là say rồi. Đêm tân hôn, cô dâu uống rượu say, như thế cũng không hay cho lắm, tôi cũng không tự tin tỏ ra dáng vẻ thướt tha mềm mại. Cắn môi, tôi không khỏi có chút lo lắng, nếu tôi không uống thì không hay lắm, mà uống vào thì...
"Ta kính tẩu trước một chén." Thập tứ nâng chén rượu lên rồi một hơi hết sạch, tôi sững sờ nhìn hắn, Thập tứ trong nháy mắt cũng đã nhìn tôi chằm chằm.
"Tốt!" Mọi người xung quanh trầm trồ khen ngợi, Thập gia liền nói: "Ôi, hiện tại chỉ còn xem Thập tam nương tử như thế nào..."
Aiz, trong lòng tôi thở dài, ngẩng đầu cười cười: "Thập tứ gia thật khách khí, rượu này ta đích thị là phải uống." Nói rồi tôi cúi đầu nhấp một ngụm. Haaa, tôi hít một hơi lạnh, rượu này cay quá lại rất mạnh, tôi cảm giác như mặt mình đã đỏ ửng lên. Đưa tay lau miệng, cảm thấy đầu có chút choáng váng. Một bên Thập gia vẫn ồn ào, nói cái gì mà không uống hết là không thành tâm, tôi ổn định lại, quay một bên nhìn Dận Tường, hắn cay chặt mày nhìn tôi, tôi cười cười gật đầu ý bảo hắn đi tới, tôi vươn tay đưa chén rượu vào tay hắn. Hắn khẽ giật mình, còn chưa kịp hỏi, một bên Thập gia đã nói: "Như vậy sao được, hắn là hắn, ngươi là ngươi..." Tôi quay đầu nhìn hắn: "Có gì mà không được? Phu thê vốn là nhất thể, không phải sao? Đâu cần phải phân tách nhau." Thập gia dừng lại, cũng chẳng nói gì thêm. Thái tử cười: "Nói hay lắm, phu thê là nhất thể. Lão Thập, xem ra ngươi hồ đồ rồi."
"Đúng, đúng!" Tam gia một bên cười híp mắt nói. Thái tử đã lên tiếng, những người cũng không dám nói gì chỉ cười cười.
Tôi không nhìn sắc mặt Thập tứ, chỉ cầm lấy chén rượu trong tay Thập tam đưa lại cho nha hoàn. Dận Tường tâm tình như tốt trở lại, nhìn tôi mà cười, tôi chỉ hơi đỏ mặt.
"Được rồi, được rồi, rượu cũng đã uống, vui cũng đã vui, chúng ta cũng nên ra ngoài thôi. Một đám người trong phòng tân hôn thế này, nên quay về nhà thôi..." Tam a ca nói, Thái tử gia cũng chỉ cười rồi ra ngoài trước, sau đó là Bát gia, Thập gia cũng có chút không muốn nhưng vẫn đành cùng Cửu gia ra ngoài. Thập tam cúi đầu nhìn tôi, nhẹ nói: "Ta phải ra ngoài tiếp khách, vậy nàng..." tôi mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Chàng yên tâm đi, ta sẽ ở đây để tiếp tục làm bộ ngượng ngùng." nói xong thì tôi trừng mắt nhìn.
"Hì!" Dận Tường bật cười, giúp tôi chỉnh lại tóc rồi nhìn tôi. Tôi khẽ đẩy hắn, lúc này hắn mới chịu ra ngoài cùng mọi người.
Tôi cười lắc đầu, cuối cùng cũng xong. Quay người hướng giường mà tới, muốn dựa một chút để nghỉ ngơi, trên người vậy mà đã thấm mệt. Bất luận xưa nay, náo động tân hôn đều khiến người ta phải mệt, cảm giác rất khác.
Vừa khom người đang muốn ngồi, thì nghe ngoài cửa có tiếng, còn chưa hiểu gì thì đã nghe thấy tiếng Thái tử: "Lão Tứ, ngươi tới khi nào vậy, sao lại đứng ngoài này?"
"Vừa rồi định tới thì có người tới nói có chuyện nên mới chậm trễ, Thập tam đệ, thật xin lỗi." Ngoài phòng, thanh âm Tứ gia truyền tới, có chút khàn. Dận Tường lại cười: "Tứ ca sao lại nói vậy, huynh tới đây chính là nể mặt rồi, huống chi..." Dận Tường dừng chút, tôi vô thức đoán, sắc mặt Tứ gia bây giờ như nào? Dận Tường thì sao?
"Tứ ca trước đây luôn đối xử tốt với ta, chỉ có ta mới xin lỗi huynh..." giọng Dận Tường bao hàm nhẹ nhàng, có biết ơn, có sùng kính, có có...
Bên ngoài còn nói gì đó căn bản tôi không nghe rõ, sau đó là tiếng mọi người dần tản đi. Tôi thở dài, nặng nề ngả người về sau, hai mắt nhắm lại. "Ai yêu ai, ai tổn thương ai, đa tình vô tình không phải, cuối cùng cả đời gánh tội..." bỗng dưng trong đầu tôi vang lên một bài hát tôi từng nghe qua, liền khẽ cười khổ. Yêu ai tạm thời không nói, nhưng làm tổn thương thì tôi lại rõ ràng, chẳng lẽ tôi đang muốn gánh tội cả đời ư...?
*bài hát kia tui cũng không biết lắm, ai biết thì chỉ tui với, nguyên văn của nói là như này: 谁爱上了谁,谁又伤害了谁,多情无情是与非,终要背负一生的罪
"Chủ tử, người..." một âm thanh nhẹ nhàng truyền đến, tôi khẽ giật mình, giương mắt nhìn, một tiểu nha đầu thanh tú đang lo lắng nhìn tôi, thấy tôi đang nhìn nàng, mặt đỏ lên, bề bộn đem khăn tay tới. Thấy tôi sững sờ cũng không dám đi qua, nàng nhẹ nhàng đưa tay tới lau mặt tôi, tôi vô thức đưa tay lên sờ mặt, lúc này mới thấy trên mặt đã có nước mắt. Tôi nhẹ phất tay, tiểu nha hoàn thật hiểu lòng người, liền đưa cho tôi chiếc khăn rồi cung kính lui xuống. Hỉ nương đâu? Mấy nha hoàn kia thấy thần sắc tôi có chút khó chịu nên cũng không dám quấy rầy, im lặng mà lui xuống. Trong chốc lát cả căn phòng đã yên tĩnh lại.
Cũng không biết mình đã ngồi bao lâu, đã thấy cổ mỏi, ngẩng đầu đã thấy trời gần tối, có vệt sáng đỏ lờ mờ cuối chân trời, theo mặt trời buổi chiều dần chìm xuống phía Tây. Trên mặt có chút chát, có lẽ là do nước mắt lưu lại. Thật khó chịu, tôi đứng dậy nhìn xung quanh tìm chậu nước rửa mặt. Biết bên ngoài có người hầu nhưng tôi không muốn gọi, tự mình tìm kiếm. Thật vất vả mới tìm thấy nó sau cái bình phiến. Vừa khom người xuống đã cảm thấy đầu nặng nặng, nhìn bóng mình phản trên nước tôi thấy ngọc, châu trên đầu sắp đổ. Không còn cách nào đành gỡ bỏ mấy thứ lộn xộn trên đầu xuống, thuận tay tôi cởi mấy lớp áo ngoài ra, bây giờ tôi mới thấy người nhẹ nhõm hơn. Tôi vuốt nhiều nước lên mặt, làn nước mát làm tôi sảng khoái hẳn ra, tôi lau khô mặt rồi thoa chút tinh dầu hoa nhài lên rồi ngồi vào bàn chải tóc, cố gắng bỏ hết những buồn phiền đi. Có người nói không có yêu đương phiền não thì nhân sinh sẽ không trọn vẹn, cho dù là do dự khó xử cũng là loại say mê hạnh phúc, ngọt ngào. "Haiz..." tôi khẽ thở ra, thật không biết câu nói nhảm này là ai nói, thật muốn... Tôi cắn chặt môi, cố nén bạo phát trong tim xuống.
Tóc cũng chải xong, đem lược cất đi, đang định gọi người thì cánh cửa mở ra, tôi quay đầu nhìn. Dận Tường dựa người vào thành cửa nhìn tôi, mặt hắn đỏ ửng lên. Cơ bắp tôi đột ngột căng cứng, liền như vậy cùng hắn nhìn nhau tới phát ngốc, nhìn hắn từng bước đi tới.
Mùi rượu càng ngày càng nặng, tôi cảm giác như mình đang ở xích đạo, bầu không khí xung quanh nóng đến khó thở. Tôi nuốt nước miếng khẽ cắn cắn môi. Đôi mắt hắn đen lại, sắc mặt phơn phớt hồng, lông mày rõ ràng, răng trắng đều, nụ cười như trời xanh mây trắng. Hắn cúi thấp người nhìn tôi, tôi như bị đầu độc bởi ánh mắt ấy. Hân mỉm cười, vươn tay nắm một lọn tóc của tôi rồi đưa lên môi.
"Thơm quá, là hoa nhài ư?" Tôi cứng ngắc mà gật đầu, không biết tại sao, nhưng có lẽ là do tuổi tôi lớn hơn hắn, lúc đối mặt với Dận Tường tôi vẫn có can đảm điều chỉnh cảm xúc. Nhưng hôm nay lòng tôi có chút run, Dận Tường trước mặt khiến tôi không dám, ngược lại còn bị hắn...
"A!" Tôi hét to, Dận Tường ôm lấy tôi rồi đi về phía giường, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong đầu phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn. Còn chưa đợi phản ứng của tôi, Dận Tường đã đặt tôi xuống giường. "Ngươi làm gì vậy... Này...!" Tôi đưa tay ra ngăn Dận Tường đang giúp tôi cởi giày, lại bị hắn ngoan cường cản lại, không biết làm gì đành theo hắn. Làm xong Dận Tường cũng không có đứng dậy, chỉ quỳ nửa gối nắm lấy chân tôi. Tôi khẽ co lại nhưng hắn lại nắm chặt thêm, bầu không khí có chút cổ quái. Tôi nhẫn nhịn, vừa định mở miệng thì Dận Tường ngẩng đầu: "Hôm nay cũng có thể chạm vào." Tôi khẽ giật mình, nhớ tới lần đầu tiên gặp nhau, người khen chân tôi đẹp là... mặt tôi đỏ lên, mỉm cười: "Vậy chúc mừng chàng, tiểu quỷ."
"Nàng..." Dận Tường giật mình, có chút dở khóc dở cười nhìn tôi, tôi vui vẻ nhướn mày. Đột nhiên tôi thấy hắn cười híp mắt vẻ không có hảo ý, trong lòng tôi hiểu ra, hỏng bét! Tôi bị đẩy ngã ngửa ra giường.
Ngẩng đầu thấy Dận Tường đang đè tôi còn nở nụ cười đắc ý. Tôi vô thức lấy tay nắm chặt vạt áo, cắn môi. Dận Tường làm như không thèm để ý, in lên tay tôi nụ hôn.
"Tay của nàng rất đẹp, có thể viết ra chữ tốt văn hay." Tôi kinh ngạc nhìn hắn, hắn lại hôn lên lông mày tôi
"Lông mày nàng rất đẹp, nó nhíu lại vì ta, và cũng giãn ra vì ta... đôi mắt cũng rất đẹp, bên trong chứa sự ôn nhu khiến ta lưu luyến không thôi." Môi hắn trườn xuống gò má tôi và cuối cùng là ở bờ môi của tôi.
"Đôi môi càng đẹp hơn, nó sẽ nói ra những điều làm ta vui, hát những bài hát hay..."
Tôi lặng yên cảm nhận nụ hôn của hắn mơn chớn dần xuống lồng ngực mình. "Ta còn thích ở đây nữa, trái tim với sự lương thiện ôn nhu, giúp ta cảm thấy không cô đơn." Tôi mở to mắt có chút đẫm lệ mỉm cười nhìn Thập tam, thì ra tôi có nhiều ưu điểm vậy sao...
"Biết ta thích gì ở nàng nhất không?" Dận Tường nhẹ nhàng giúp tôi lau nước mắt. Tôi lắc đầu, hắn bên tai tôi thấp giọng: "Là lớn tiếng đáp ứng yêu cầu của Hoàng a mã, gả Tiểu Vy cho ta. Ta thích nhất!" Hắn ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi không nhịn được vươn tay ôm mặt hắn, Dận Tường lại đưa tay tôi ra: "Ta sau này sẽ nói với con chúng ta rằng, ngạch nương nó đã từng lớn tiếng đồng ý cưới a mã nó, rồi sẽ nói cho cháu chắt,..." tôi nhịn không được mà cười: "Đồ ngốc!"
Dận Tường mỉm cười nhẹ, đột nhiên hôn nặng nề, xung quanh của tôi bỗng chốc đảo lộn, chỉ có đôi mắt đen, hơi thở nặng nhọc và cơ thể nóng bỏng của Dận Tường bao quanh tôi thật chặt.