"Chủ tử." giọng Tiểu Đào có vẻ hoảng hốt. "A." Tôi từ từ mở mắt, thấy Tiểu Đào hoảng loạn. Một cảm giác bất lực lại nổi lên,tôi không còn chút sức lực nào, lười nhác hỏi: "Làm sao vậy?" Tiểu Đào nuốt nước miếng: "Chủ tử, Lý công công tới, truyền người lập tức tiến cung."
Xe ngựa đi trên đường, lòng tôi cũng lo lắng, hướng ra ngoài cửa sổ nhìn ra. Lý Đức Toàn đi phía trước xe ngựa. Lúc thấy hắn tớ truyền chỉ, trong lòng tôi bỗng dưng hiện lên câu nói: Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi...... Tôi bình tĩnh tiếp chỉ, lại yên tĩnh theo Lý Đức Toàn vào xe ngựa, Tiểu Đào cũng tốt, Tần Thuận cũng tốt, những nô tài này mỗi người một biểu cảm khác nhau, kinh hoảng không biết làm gì. Vì vậy, Lý Đức Toàn thấy tôi như thế, trong lòng định có chút kinh ngạc nhưng sẽ không để lộ trên mặt, chẳng qua nhìn tôi bằng hai mắt. Lý Đức Toàn nào biết đâu trong lòng tôi đã chỉ còn "Xui xẻo rơi xuống người, dám kéo cả Hoàng thượng xuống ngựa", tôi tự nhận mình là người tham sống sợ chết, nhưng vừa rồi thấy hắn, cảm giác phúc họa không rõ ràng này khiến tôi cảm nhận được sự sợ hãi khi mất đi Dận Tường.
Hai bên các cửa tiệm đều đã đóng cửa, chỉ còn đèn lồng treo ngoài hiên đung đưa theo gió, màu sắc khác nhau, chữ ghi bên trên cũng khác nhau. Nếu là ngày xưa thì tôi chắc chắn cảm thấy rất hứng thú, nhưng lúc này lại chỉ khiến tôi thấy lo lắng, một cảm giác lạnh lẽo, nhịn không được mà cười khổ, hóa ra tâm tình con người tốt hay xấu đều có ảnh hưởng rất lớn. Thở một hơi rồi dựa vào nệm gối, trong lòng trống rỗng, nhưng lại cứ có một cẩm giác gì đó không nói lên lời, không khỏi có chút buồn cười mà nghĩ, này có được tính là sự bình yên trước khi xảy ra phong ba bão táp không? Lại phát hiện bản thân lúc này vẫn có thể cười được, thật không biết là do mình có dũng cảm, hay là không tim không phổi...... Tuy rằng vẫn chìm trong suy nghĩ, nhưng cảm thấy tư duy bản thân cũng thật sinh động. Càng ngày càng thả lỏng, cũng càng ngày càng giống bản thân hàng ngày. Nghĩ như vậy, tôi không khỏi cười, cho dù là Hoàng đế hay là những người khác, chỉ sợ đều nghĩ tôi không phải người thường, cũng có thể nói là kỳ quái. Hôm nay chuyện này đã đến nước này, vậy cho bọn họ một chút kiến thức, tôi rốt cuộc có mấy phần không giống người thường.
"Phúc tấn, đã tới rồi, mời người xuống xe." Ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh của Lý Đức Toàn, tôi quay đầu nhìn ra, mới phát hiện xe ngựa đã tới Tị Thử sơn trang. Tôi từ từ hít sâu, vươn tay nhấc mành rèm, Lý Đức Toàn một bên đỡ xuống. "Mời người đi theo ta." Lý Đức Toàn khom người, tôi gật đầu, để hắn đi trước, trước mắt cảnh sắc rộng mở thông thoáng, so với cảnh trí ở cố cung Bắc Kinh khác nhau rất lớn. Nước chảy róc rách, đá lởm chởm, đình đài lầu các đều hết sức tinh xảo, chỉ là thủ vệ có hơi nhiều...
Thật ra ở hiện đại tôi từng đi Thừa Đức, Tị Thử sơn trang tham quan, nhưng ngẫm lại, loại trừ nhìn thấy những người bán rong, những cái khác tôi cũng không nhớ rõ. Nếu không phải tâm tình hiện tại, tôi chắc chắn sẽ yêu cầu Dận Tường đem tôi đi du ngoạn khắp nơi...... Dận Tường...... Hiện tại cái tên này như khắc sâu trên vết thương ở tay tôi, bất luận là cái gì chạm tới, sẽ khiến tôi đau tới cắt tim gan. Tôi hít thật sâu mới cảm thấy tốt lên chút.
Mới vừa đi qua hành lang, bốn phía liền yên tĩnh, cũng không biết đây là chỗ nào, thị vệ cũng rất ít. Một bên cửa nách có bóng người, tôi nhìn kỹ, là một tiểu thái giám, thấy hắn bước nhanh về phía Lý Đức Toàn nói nhỏ gì đó, Lý Đức Toàn sửng sốt, vẫy tay để hắn lui ra, xoay người đi tới chỗ tôi, khom người: "Phúc tấn, người ở đây chờ chút, nô tài đi vào thông báo một tiếng." Tôi gật đầu: "Được, làm phiền công công." Lý Đức Toàn nói không dám, lại cung kính khom người, xoay người bước nhanh. Tôi biết rõ chắc chắn đã xảy ra gì đó, nhưng cũng không muốn biết, dù sao hiện tại đã xui xẻo tới cực điểm rồi, còn có cái gì lớn hơn nữa? Dù sao người này cũng không thể chết hai lần, tôi cười lạnh, lắc đầu.
Nhìn xem bốn phía, không nghĩ bản thân giống một khúc gỗ đứng yên ở đó, điều đó khiến tôi nghĩ tới miếng thịt heo, tôi chuyển bước đi đến một bên vườn, thái giám phía sau cũng đuổi theo. Tôi dừng bước, quay đầu lại cười: "Ta chỉ đi loanh quanh ở đây một chút, muốn thanh tĩnh một chút, sẽ không đi xa đâu." Hai tiểu thái giám nhìn nhau rồi nói: "Vâng, nô tài chỉ sợ phúc tấn có gì phân phó, đi xa khó có thể dặn dò." Tôi cười, cũng không muốn bóc trần bọn họ nghĩ một đằng nói một nẻo, xoay người hướng trong vườn đi đến, hai tiểu thái giám nhìn như tùy ý, trong mắt lại vẫn luôn trông coi tôi. Nói thật bốn phía ở đây đều có linh canh, tôi làm sao có thể chạy khỏi đây chứ.
Đi được một đoạn đường, một lầu gác hiện ra trước mắt tôi, tôi không muốn vào cũng không thể vào. Cứ ở bên ngoài tìm chỗ nào đó ngồi xuống. Hai tiểu thái giám ở phía xa lắp bắp kinh hãi nhìn nhau, chợt lại cúi đầu, dù sao chỉ cần tôi không rời khỏi tầm mắt họ, kể cả tôi trồng cây chuối, bọn họ cũng sẽ làm như không nhìn thấy. Đêm nay thật thoáng đãng sao thưa, tôi vô thức ngửa đầu tìm kiếm ngôi sao Bắc Đẩu......
"Nhỏ giọng một chút, lão Thập, đệ xem bên ngoài có người không......" Một giọng nói truyền tới, như có đá vàng trong đó, chính là giọng Cửu a ca. Tôi giống như tượng ngồi uên chỗ đó, cố gắng kìm lại hơi thở, chỉ nghe được âm thanh ở trên đầu, rõ ràng là giọng của Thập a ca: "Không có ai, chỉ có hai tiểu thái giám canh ở hành lang, cách khá xa, đây là nội uyển, cấm quân cũng không ở đây." Chỉ cần hắn cúi đầu xuống, chắc chắn tôi sẽ không có chỗ nào trốn. Vẫn may, cửa sổ lập tức đóng lại, còn nghe Thập gia lẩm bẩm: "Cửu ca, huynh cũng quá cẩn thận đấy, làm ra chuyện lớn như vậy, ai dám đi tung tin khắp nơi." Giọng Cửu gia vang lên: "Cẩn thận nhiều chút vẫn là hơn."
Tôi lại đợi trong chốc lát, mới chậm rãi thở ra, thời gian dường như trôi qua rất lâu, lại giống như trôi qua chớp loáng, tôi giống như dây đằng tiến sát đến cửa sổ nghe ngóng. Giọng của Cửu gia và Thập gia rất nhỏ, nhưng ở đây yên tĩnh, vẫn đủ để tôi nghe thấy.
"Ta thấy Hoàng a mã tuy vẫn giận, nhưng đối với Thái tử vẫn mềm lòng, hắn hoang dâm như vậy, cùng lắm chỉ nhốt hắn lại. Chỉ là đá loạn đánh gà, sai có sai, đem tới một cái lại có một cái. Mất đi một lão Thập tam, cũng mất đi một cách tay của Thái tử, nhân tiện cũng hắt nước bẩn lên người lão Tứ." Cửu gia nói liền mạch. Thập gia cười: "Xảy ra chuyện này, lão Thập tam cũng không thể tìm được đường sống, bỏ bùa Thái tử, cái này không thể cấm túc là được, ai kêu hắn ngày thường cuồng vọng. Ha ha!"
"Nhỏ giọng chút." Cửu gia nhỏ giọng "Chuyện làm có thuận lợi không?"
"Huynh yên tâm, chữ kia là lão Thập tứ tìm người viết, rất giống chữ của lão Thập tam." Thập a ca cười nói. "Người đó đâu?" Cửu gia hỏi. "Hừ, yên tâm đi, hắn sẽ không nói được gì nữa đâu, vĩnh viễn......" Thập a ca cười lạnh một tiếng.
"Lá bùa đó đã được thái giám bên cạnh Thái tử tìm được, vừa rồi mới được trình lên Hoàng thượng, Cửu ca, huynh lúc đó không nhìn thấy sắc mặt Hoàng a mã đâu, ha ha." Thập gia lặng lẽ cười, "Ừm, không viết sai chứ." Cửu gia như suy nghĩ gì hỏi một câu. "Yên tâm, loại chuyện này không thể sai sót được, nội dung ta đã tận mắt thấy qua" Nói xong Thập gia kể lại nội dung trong đó. "Được rồi, đệ phụng mệnh đi tìm ta, giờ cũng không sớm nữa, chúng ta trở về thôi." Cửu gia nói xong, tiếng quần áo ma sát với nhau vanb lên. "Cửu ca, huynh không biết đâu, Hoàng a mã tìm nha đầu kia tới." Thập gia đột nhiên nói một câu. "Hử, làm gì?" Cửu gia dừng một chút hỏi. "Có thể là muốn xác định một chút, lời lão Thập tam và lời người nhà hắn nói có thật không, chỉ tiếc, lúc này hắn nói thế nào Hoàng thượng cũng sẽ không tin. Chỉ cần hắn vào Tông Nhân Phủ, ở đó đã nằm trong tay chúng ta, ta đã sớm chuẩn bị tốt, hắn còn mạng để đi ra sao?!" Thập gia cười nhẹ, tiếng cười giống như mũi tên sắc lạnh, từng mũi tên đâm vào tim tôi. Qua một lát hắn lại nói thêm: "Đáng tiếc nha đầu kia, chỉ là..."
"Biết rồi, đi thôi." Cửu gia nói
Nghe thấy tiếng bọn họ đi xa, một trận gió lạnh thổi vào mặt tôi, tôi không nhịn được mà rùng mình một cái, lúc này mới để ý áo trong đã ướt đẫm mồ hôi. Hóa ra là như vậy-- yểm bùa, hoàng gia kiêng kị nhất là chuyện này, lúc trước Hán Vũ Đế bởi vì yểm bùa vu cổ, từng giết mấy vạn người, các vương triều đời sau, có người nhắc tới sẽ không có kết cục tốt...... vậy...... Ngọn đèn từ phía xa hiện tới, tôi cả kinh, một sức lực nào đó vực tôi đứng dậy, tim tôi như nhảy khỏi lồng ngực, tay chân không khống chế được mà run rẩy, cơ thể như bị một ý thức nào đó chi phối, bước từng bước trở về.
Vừa đi tới ven vườn, Lý Đức Toàn từ cửa nách đi tới, mấy bước đã tới trước mặt tôi, vừa muốn nói chuyện, thấy sắc mặt của tôi, hắn không khỏi sửng sốt một chút, lại cúi đầu: "Phúc tấn, mời người đi theo ta." Tôi gật đầu, đi về phía trước, mắt nhìn sang hai tiểu thái giám kia đang nhìn nhau. Thái giám kia lắc đầu với người đối diện, bọn họ đều cách xa tôi, sẽ không biết vừa rồi đã xảy ra cái gì. Lý Đức Toàn chưa làm cái gì, chỉ bước nhanh về phía trước, dẫn tôi đi đến chỗ sâu.
Hai chân tôi như đeo chì, chỉ có thể bước từng bước. Làm sao bây giờ? Rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Chuyện tới nước này, tôi mới biết sức lực của mình nhỏ bé tớ mức nào, trong suốt một năm tôi bị Dận Tường nuông chiều tới mức làm tôi quên mất trong cung thâm hiểm khó lường, mưu mô xảo quyệt.
Một đường hành lang nối với một cung điện, theo Lý Đức Toàn đi ra hành lang đã tới bên ngoài điện. Tôi không khỏi dừng bước, Lý Đức Toàn sửng sốt, cũng dừng bước nhìn tôi, tôi lại chỉ nhìn người đang quỳ trong điện kia, Tứ gia. Không biết hắn quỳ ở đây đã bao lâu, cúi đầu, tóc tai đã bị thổi tán loạn, hắn vẫn như bức tượng quỳ im ở đó, hơi nóng trong mắt tôi tỏa ra. "Phúc tấn." Lý Đức Toàn gọi tôi, tôi nhắm mắt, Lý Đức Toàn nhanh nhẹn, dẫn tôi đến phía trước. Mắt thấy đã tới cửa nội viện, tôi nhịn không được quay đầu lại, có lẽ là nghe được bước chân của chúng tôi, Tứ gia ngẩng đầu lên, sắc mặt xanh xao, môi khô tới nứt nẻ, còn có đôi mắt đen đang mở to khi nhìn thấy tôi. Sắc trời tối không hề ảnh hưởng tới tôi, trong nháy mắt khuôn mặt Tứ gia đã in sâu trong mắt tôi. Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, tôi chỉ khẽ cười với hắn, quay đầu theo Lý Đức Toàn đi vào, Tứ gia ở phía sau hoảng hốt như muốn đứng dậy.
Nội viện bên trong đèn đuốc sáng trưng, phòng của Hoàng thượng kín mít, nhìn không ra chuyện gì bên trong, thỉnh thoảng vẫn truyền ra giọng nói. Lý Đức Toàn ý bảo tôi đứng ở bên ngoài chờ, sau đó tự mình đi vào bên trong bẩm báo. Tôi lẳng lặng đứng ở trong viện, viện ngoài là Tứ gia, mà tôi không biết Dận Tường đang bị giam ở đâu, nghĩ chắc cũng không cách xa tôi là mấy. Không biết vì sao, điều này làm cho lòng tôi ấm áp lên nhiều, cũng bình tĩnh lại nhiều hơn.
"Choang" tiếng vỡ của đồ sứ truyền ra, tôi giật mình. Nghe thấy tiếng Khang Hi ở bên trong: "Trẫm thật là nuôi được một đứa con ngoan mà, trước kia thương hắn vì sớm không có mẹ, không nghĩ hắn bây giờ lại làm ra chuyện không bằng heo chó này." Thái giám viện ngoài đều im bặt như ve sầu mùa đông, tôi vẫn đứng thẳng, không biết bên trong lại nói cái gì, chỉ nghe được tiếng Khang Hi: "Người đâu, truyền Tông Nhân Phủ - Đạt Nhân Hải tới gặp trẫm." Ba chữ "Tông Nhân Phủ" dường như tia sét đánh xuống đầu tôi, đồng thời lời nói vừa nãy của Thập gia lại vang lên trong đầu tôi, "Chỉ cần hắn vào Tông Nhân Phủ, đã là nằm trong tay chúng ta, ta đã sớm chuẩn bị tốt, hắn còn mạng để đi ra sao, ha ha......"
"Không......" Tôi lẩm bẩm nhắc mãi hai câu, ngẩng đầu, đi nhanh về phía trước, thái giám ở một bên không khỏi ngây người, chờ bọn họ phản ứng lại, tôi đã tới trước cửa, cũng không biết sức lực từ đâu ra, đẩy ngã hết bọn họ, duỗi tay về phía trước. "Ầm" một tiếng, cửa bị tôi đẩy mạnh ra. Trong phòng nháy mắt lặng như tờ, mọi ánh mắt đều đổ dồn trên người tôi, Khang Hi ở giữa nhìn chằm chằm tôi, mấy lần thấy ngài đều là cảm giác ôn hòa, nhưng lúc này sự uy nghiêm giết người ấy như đâm thẳng vào tim tôi. Tim tôi như ngừng lại nhảy dựng lên, nhưng ánh mắt tôi không dời đi đâu, cứ như vậy đối diện Khang Hi.
Đột nhiên, Hoàng thượng ra hiệu mấy thị vệ muốn kéo tôi ra ngoài dừng lại, tôi bước hai bước về phía trước, các a ca và đại thần bên trong đều đề phòng, không biết tôi muốn làm cái gì, Bát gia, Cửu gia, Thập a ca và Thập tứ sắc mặt càng ký quái. Tôi đi vài bước, liền chậm rãi quỳ xuống, dáng vẻ nghiêm túc nhất từ cha sinh mẹ đẻ của tôi: "Hoàng Thượng, chuyện này không phải Dận Tường làm." lời tôi vừa thốt ra, trong phòng không khí bỗng thay đổi, tựa như lời nói của tôi khiến họ kinh ngạc. Mọi người đều đè nén trong lòng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc, cũng không biết trải qua bao lâu, Khang Hi rốt cuộc cũng hỏi một câu: "Vậy sao? Thế là ai làm?" Tôi cúi đầu hít sâu một hơi, trong lòng không khỏi cười khổ, hóa ra cảm giác này là ranh giới sinh tử, trong sách nói con người thừa nhận không phải vận mệnh mà là lựa chọn, tôi cuối cùng cũng cảm nhận được......
Tôi ngẩng đầu duỗi thẳng lưng nhìn về phía Khang Hi hoàng đế, rõ ràng đáp: "Bẩm Hoàng Thượng, là ta làm......"