Dận Tường cùng Tứ gia đi An Huy, hình như là chỉnh đốn muối vụ, cũng đã bốn tháng rồi. Tôi ngược lại tình nguyện để bọn hắn ở ngoài, còn hơn là ở nơi này càng rắc rối hơn. Huống chi, những chuyện nay có thể phát sinh, nhưng tôi cũng chẳng để lộ nửa câu, trong lòng chỉ mong bọn hắn đi xa chút. Khi Dận Tường rời đi còn cười hỏi tôi, có phải tôi chán ghét hắn, thấy hắn ra ngoài thì liền vui mừng. Tôi cười nói là đúng. Hắn nhìn không thấy ai, liền kéo tôi qua một bên, mạnh bạo mà hôn, nói rằng khi về sẽ bù đắp, tôi xấu hổ như muốn bốc lửa. Thư tín với Dận Tường cũng không phải nhiều, thư từ thời cổ nhân thật là phiền phức, hắn trong thư cũng không nói là mình vất vả, chỉ là để giống hình ảnh đôi tình nhân. Còn kể truyện cười trên đường cho tôi nghe, nhưng người đưa thư quay về lại nói hắn và Tứ gia đi mệt muốn chết. Đức Phi nghe xong cũng đau lòng, nhưng cũng không có cách nào, huống chi lại được Hoàng thượng tín nhiệm.
Bởi vì mỗi lần đều phân phó các nô tài phải chăm sóc tốt. Mỗi ngày tôi đều ghi lại các món đồ, rồi đem tới để họ mang tới cho hắn. Có lần, thậm chí tôi còn viết tấu nói của Lưu Bảo Thụy* cho hắn. Kết quả chờ thư về tới, nói rằng hắn cười rất tệ, hỏi tôi từ đâu biết được mấy thứ này, nói rằng hắn nói với mọi người, ai cũng cười ngay cả Tứ ca cũng vậy... Chứng kiến được khiến tôi sững sờ, bầu không khí phai nhạt, có chút đau xót...
"Ai!" Tôi thở dài, từ khi được chỉ cho Dận Tường, thư trong nhà cũng là... Tháng trước, ngạch nương tôi được Đức Phi gọi vào cung để bàn chuyện hôn sự, nhìn vị phu nhân kia kính sợ tạ ơn, bộ dạng cảm động tới rơi nước mắt, trong lòng mắt trợn lên, đúng là vẫn bị vị lão gia kia lợi dụng.
Bất quá, ở thời nhà Thanh mẹ đối với tôi vẫn là chân tình, Đức Phi khai ân, để cho tôi và ngạch nương nói chuyện riêng với nhau. Phu nhân thấy tôi thì khóc, nói là nghĩ tới tôi thì không nghĩ được, không đợi tôi an ủi, người đã cười. Hiện tại các thân thích, ai cũng nói người nuôi dưỡng khuê nữ thật tốt, chính là nuôi con trai cũng không bằng tôi. Nhìn người lau khóe mắt bằng khăn tay, nhưng trên mặt vẫn không che hết sự vui mừng. Tôi mỉm cười, trong lòng đã sớm khá hơn.
Đến giờ tôi cũng không biết, đây rốt cuộc là thân thể của tôi hay của Minh Vy, mơ hồ cảm thấy như mình chiếm thể xác của người khác. Mặc dù tôi không tin vào những chuyện kỳ bí, nhưng hiện tôi đang ở triều đại nhà Thanh nên cũng chẳng biết giải thích như nào, bởi vậy nhiều lúc ban đêm đang ngủ, tôi bị thức giấc vì mơ thấy Minh Vy thật sự...
Phu nhân dặn đi dặn lại rằng tôi phải giải quyết chuyện cho tốt, nhất định phải từng bước cẩn thận, ngàn vạn cũng không được để chút sai sót khiến người khác nhận ra. Tôi vội gật đầu cười, trong lòng lại nghĩ, dường như những chuyện của tôi vẫn chưa đến tai người, nếu như tin tức của người quá thông thì chắc cũng không muốn biết nhiều.
Nhìn phu nhân lưu luyến, tôi vội an ủi người, về sau gặp vẫn là hết sức cố gắng tỏ ra thương cảm... Phu nhân rơi lệ, trước khi đi còn nói, tôi có chút cau mày "A mã cũng rất lo lắng cho con, trong thư ông ấy đã nói rõ." Tôi gật đầu, nhìn Lý Hải dẫn người đi.
"Lạp xạp!" Lá thư trên tay bị gió thổi bay, tôi cúi người nhìn qua, đây là bức thư mà lão gia viết cho tôi, trong thư đều là chữ quan tâm, nhưng đáng tiếc quan tâm không phải là tôi, quan tâm ở đây là vinh hoa phú quý. Tôi bĩu môi. Tháng tư, gió thổi trên hành lang cũng nhè nhẹ, mùa xuân trong vô thức cũng đã đến. Tôi có lúc suy nghĩ, nếu như tôi không đến từ tương lai mà là con gái thật của lão gia, thì chắc tôi cũng bị lóa mắt vì phong thư người gửi. Đáng tiếc, hiện tại tôi nhìn tờ giấy trắng mực đen, nhìn thế nào cũng thấy giống tài liệu khóa học gián điệp. Thập Tam thường làm mấy thứ này sao? Có phải có chuyện gì đó với Tứ gia? Trên thư nói rất mịt mờ, nhưng hàm ý thì tôi lại hiểu, không biết có phải tôi thông mình quá hay lão gia hồ đồ. Quay đầu lại suy nghĩ một chút, vẫn thấy không đúng. Thứ nhất thế nào mà a mã vẫn mờ ảo với bọn Bát gia hay đệ đệ của hắn.
Cũng không phải sẽ làm những chuyện ngốc nghếch này; thứ hai, nếu tôi nói bọn hắn ngốc, thì bọn hắn sẽ biết thời thế, biết chuyện riêng của Tứ gia và Thập Tam nhiều hơn. Trái lại nếu tôi nói chuyện này cho Thập Tam, bọn họ sẽ tìm cách để tôi truyền tin tức giả tới Dận Tường không biết chừng.
"Aiz..." thở dài, tôi dùng sức vuốt cái lưng, sự tình giờ đã phức tạp hơn sức của tôi, lại không thể trốn thoát, Thập Tam thì không nói, nhưng là Tứ gia. Bây giờ ba mươi sáu kế cũng chẳng có ích, chỉ có thể dùng bất biến ứng vạn biến. Sách nhà tôi cũng chỉ là sổ thu chi, và tôi đã phải chiến lại với những ngày nghỉ đông hồi bé, thuận tiện khen mình, nào là tam tòng tứ đức, ở nhà theo phụ xuất giá theo phu. Nói ra thì mịt mờ, nhưng tôi nghĩ bọn họ hiểu. Quả nhiên, thư cũng ít đi, cuối cùng cũng thanh tĩnh lại... Trước mắt cũng chẳng bao lâu, lại thêm một phong thư nữa, cúi xuống nhìn, lão gia muốn trước khi đại hôn thì cho tôi về nhà ở, biết rõ tôi muốn ở trong cung lập gia đình, nhưng đây cũng coi như là lấy lễ từ nhà mẹ đẻ.
"Về nhà à? Tiểu Vy." Tôi giật mình, ngẩng đầu lên, thấy Đông Liên theo đường hành lang đi tới. "Đang ở đây xem thư, qua không lâu chắc cũng chẳng thấy..." tôi nhìn theo Đông Liên.
"Ngươi nói gì? Cái gì mà qua không lâu?" Đông Liên cười, ngồi cạnh tôi. "Vừa rồi nghe chủ tử nói, hình như a mã ngươi tấu muốn cho ngươi về nhà trước ngày đại hôn. Hoàng thượng vốn dùng hiếu trị thiên hạ, nên nhất định sẽ đồng ý. Vậy cũng không phải nhanh gặp lại sao?" Tôi cười cười "Đúng vậy, không phải là thư tín thôi sao, đến lúc đó nói sau." Đông Liên huých bả vai tôi, cười xấu "Nghe chủ tử nói, đến tháng 10 sẽ lo chuyện của ngươi, vui không?" Tôi quay lại lườm nàng, nghiêm túc gật đầu "Ừ, vui lắm! Đến ngủ cũng chẳng biết!" Tôi dùng ngón tay kéo mí mắt xuống, làm mặt quỷ "Xem, quầng mắt thâm cũng hiện rồi."
"Phụt!" Đông Liên bật cười "Ngươi đúng là không biết xấu hổ mà, không có tao nhã, đúng là ngày có tiền đồ." Tôi đứng dậy, duỗi lưng một cái "Hừ, ta muốn da mặt mỏng lắm chứ, nhưng từ khi ngươi cùng Đông Mai biết chuyện, ngày ngày trêu chọc ta, khiến da mặt ta càng già rồi."
"Haha, ngươi đấy." Đông Liên cười, kéo tôi ngồi xuống
"Ngươi thật sự thành thân, chúng ta gặp lại cũng khó thật, aiz..." vòng qua vòng lại, Đông Liên nói có chút thương cảm. Tôi sững sờ, quay đầu nhìn nàng, vành mắt có chút đỏ, ngẫm lại vào cung hai năm qua, cùng nhau ở chung, lòng tôi cũng có chút xót, cuống họng cảm giác có vị chát.
"Khụ, ngươi nghĩ có phải xa quá không? Cái này còn sớm lắm, hơn nữa ngươi cũng sẽ được xuất xung, đến lúc đó..." tôi thấp giọng xuống "Ta còn phải uống rượu mừng của ngươi với Đông thị vệ."
"Ai nha, đáng ghét, ngươi nha đầu này..." mặt Đông Liên đỏ lên, với tay định cấu tôi, tôi đã sớm duỗi chân chuẩn bị chạy. "Ngươi đứng lại đó cho ta." Đông Liên tức giận chạy theo, cười cười nói nói, chạy qua hòn non bộ tới khu phòng chính của Đức Phi, ngay chỗ bức tường bình phong ở cổng, tôi mở to mắt nhìn, phát hiện ở cửa đứng không ít người, hình như là... Tôi nhẹ bước chân.
"Nhìn cái gì đấy?" Sau lưng Đông Liên đã đuổi tới, thấy vậy cũng ngó đầu theo "Khụ, ta thấy không hay đâu." Tôi quay lại nhìn nàng, hỏi "Đấy là ai?". Đông Liên lấy chiếc khăn lụa ra lau mồ hồi, nhỏ giọng nói "Quý chủ tử đến, hình như nói về việc Hoàng thượng đi nam tuần. Lúc này chủ tử chắc cũng đi cùng, chúng ta có thể đi ra ngoài."
"Chúng ta về phòng đi. Một chốc nói không hết. Hôm nay cũng không phải ngày chúng ta trực hầu hạ, có chuyện gì người sẽ gọi chúng ta." Đông Liên dừng lại, dò xét tôi "Ngươi sao vậy? Sắc mặt khó coi thế?". Tôi khẽ giật mình, miễn cưỡng cười "Không có gì, chắc vừa nãy chạy nhanh, đi thôi." Tôi quay người đi, Đông Liên ở bên nói cười, tôi chỉ cười, nhưng một câu cũng chẳng vào tai.
"Tiểu Vy?"
"A?" Sau lưng truyền đến tiếng của Ngọc Ca Nhi, tôi vô thức quay đầu. Chưa đợi tôi quay lại, Ngọc Ca Nhi đi lên trước đút thứ gì vào tay tôi, tôi cúi đầu nhìn, là một hầu bao. "Đây là gì?" Tôi ngẩng đầu nhìn hướng Ngọc Ca Nhi nàng cười hì hì "Là hầu bao." Tôi mỉm cười nhìn nàng, nha đầu này "Ngươi học ai không được, lại học Đông Liên cái này..." Lời còn chưa dứt, rèm cửa vén lên, Đông Liên đi vào, trên mặt cười như không "Học ta cái gì? Hả?"
Ngọc Ca Nhi ở một bên cười trộm, tôi một bên lắc đầu "Xem ra ta không thể đi nói xấu sau lưng người khác rồi." Đông Liên đi tới chậu đồng bên cửa sổ rửa tay, rồi nhận khăn từ Ngọc Ca Nhi đưa lau tay, cười nói "Hôm nay ngươi để ngươi biết, có ý tốt mang đồ tới, còn bị ngươi nói vậy, lúc này còn chưa hiểu." Tôi cười "Đại tỷ, ta sai rồi." Đông Liên hài lòng gật đầu, tôi xê cái ghế ra để nàng ngồi xuống "Lần sau nhất định ta sẽ phải gần ngươi để xem ngươi nói gì."
"Haha..." Ngọc Ca Nhi cười to, Đông Liên cố nhịn cười lại gần cấu tôi. Đang ầm ĩ, Đông Mai bước vào thấy chúng tôi làm loạn cười nói "Nha đầu các ngươi, biết rõ chủ tử buồn ngủ lại ở đây làm ồn." Ngọc Ca Nhi đi qua nói rõ ngọn nguồn, Đông Mai bật cười, nhìn Đông Liên nói "Ngươi mà nói được nàng ta thì trời mưa lớn mất." Tôi nhìn nàng, trừng mắt "Có ý gì vậy? Nói như ta ta khó tính lắm vậy."
"Haha." Các nàng liền cười, tôi làm bộ tức giận liền đứng dậy đi châm trà. "Ôi! Cười đến đau bụng..." Đông Mai quay đầu nhìn tôi. "Ừ" Tôi thuận miệng đáp lại.
"Đó là phần thưởng của Tứ gia, thứ tốt đấy."
"A... Đau quá!" Nước nóng đổ vào tay tôi, "choang" một tiếng, cái tách rơi xuống đất. Tôi cố nén đau nhức mà đem ấm trà để lên bàn. Đông Liên các nàng vội chạy tới "Trời ơi, bị bỏng rồi, Ngọc Ca Nhi nhanh đi lấy bạch ngọc tán tới đây. Đông Liên, ngươi mang nước lạnh tới đây." Đông Liên các nàng liền chạy đi. Đau quá. Tôi chỉ cảm thấy trước mắt một cảnh mơ hồ, nước mắt cứ vậy mà chảy. "Ngươi thật chẳng cẩn thận gì cả." Đông Mai một bên giúp tôi dọn dẹp, lải nhải mấy câu. Đông Liên ở một bên trợ giúp. Lúc sau, Đông Mai nhìn qua rồi nói "Tốt rồi, chỉ là bỏng nhẹ, chưa có sưng, chắc sẽ không để lại sẹo." Ngẩng dầu nhìn tôi hỏi "Có đau không? Hay để ta gọi thái y tới?" Tôi sững sờ, lắc đầu, gượng cười nói "Không cần, không cần, chỉ là vết thương nhỏ, đâu cần tới thái y, có đại phu như ngươi là đủ rồi." Đông Liên cười cười "Tỷ tỷ cũng đừng lo lắng, xem nàng ta vẫn còn cười được như vậy thì không có chuyện gì rồi." Đông Mai bĩu môi "Người càng lớn, ngược lại chân tay hay lóng ngóng, nước trà này cũng đủ để bỏng chính mình." Ngọc Ca Nhi một bên cười "Cái này tuổi tác cũng chẳng liên quan, chắc là nghe thấy Tứ gia về thì đương nhiên Thập Tam gia sẽ về, nên chắc là vui mừng."
Tiếng nói vừa dứt, Đông Mai các nàng liền khẽ cười, tôi đẩy các nàng nhưng cũng cười. Trên gương phản chiếu lại bộ dạng lúc này còn khó coi hơn là khóc. Bọn nha đầu bắt đầu xô đẩy mà cười không ngừng. Tôi một bên gượng cười, Đông Liên quay lại nhìn tôi "Làm sao? Không có ý gì a!" Tôi khẽ lắc đầu, chưa kịp mở miệng thì rèm cửa vén lên, một cái đầu thò vào khiến chúng tôi giật mình, là Lý Hải. Tên tiểu tử này cười hì hì "Các vị tỷ tỷ, chủ tử đã tỉnh, sai người đi gọi." Đông Mai quay đầu hỏi "Sao tỉnh sớm vậy? Vừa rồi Tứ gia còn căn dặn không được làm phiền."
"Là mẫu tử mà, chủ tử biết rõ Tứ gia trở về, không ngủ được là điều có lý." Lý Hải chớp chớp mắt nhìn, Đông Mai các nàng bật cười "Hầu nhi tể tử, coi như người khôn khéo." Đông Mai quay lại "Ngọc Ca Nhi, người đi theo ta, A Liên dọn dẹp chút rồi cũng tới đi." Nói xong đảo mắt nhìn tôi "Tiểu Vy, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chủ tử hỏi ta sẽ nói hộ ngươi." Tôi gật đầu. Nhìn bộ dạng tôi, Đông Mai định mở miệng nhưng tôi lắc đầu "Ta không sao mà, chỉ có chút đau, chốc nữa chắc sẽ đỡ, ngươi mau đi đi." Đông Mau cười cười, cùng Ngọc Ca Nhi hướng phía trước đi. Lý Hải tặc lưỡi rồi cũng đuổi theo.
"Ngươi có muốn nằm nghỉ chút không?" Đông Liên đang dọn nhưng vẫn quan tâm tôi, tôi cười nhạt "Không cần, dọn dẹp xong ngươi cũng nên đi nhanh." Tôi quay người đến chiếc ghế gần cửa sổ ngồi xuống. Ngoài cửa sổ, có vài cọng dương liễu đã rủ xuống, tất cả mà thướt tha. Gió mùa xuân ôn nhu nhẹ nhàng không ngừng thổi qua mặt tôi, đằng sau Đông Liên lải nhải nói, cho nên tôi biết Tứ gia đã về liền qua thỉnh an Hoàng thượng rồi mới tới chỗ Đức Phi nương nương, cũng biết Thập Tam đã đến, cũng biết mỗi người đều được thưởng. Nói đến đoạn này lại nghĩ tới việc chăm sóc Đức chủ tử, những đồ vật đều được ghi rõ danh tự, mọi người đều không sai biệt lắm, mỗi nha đầu đều có hầu bao,... tôi kinh ngạc nghe. Tựa hồ cũng nghe rất rõ, nhưng cũng có chỗ nghe không vào.
"Ta đi đây." Tôi sững sờ ngẩng đầu thấy nàng đang nhìn tôi. "Nhìn ngươi mà thấy sợ. Cầm lấy!" Một vật để trong tay tôi, tôi vô thức nhìn xuống cái hầu bao... "Ngươi có thể cầm về, đây là thứ tốt, cần thận chút lại kẻo bị cướp mất." Đông Liên nhấc rèm, quay đầu cẩn thận dặn dò tôi. Tôi khẽ nhếch miệng "Biết rồi, mau đi đi." Đông Liên khẽ cười, buông rèm rời đi.
________________________