Kỳ nghỉ đông nhanh chóng trôi qua.
Lần cuối đến phòng 603 tới giờ đã hơn hai mươi ngày, không biết vì sao lúc gần tới phòng thí nghiệm, trong lòng Diệp Mân hơi khẩn trương, cảm giác như quay về chốn cũ.
Cô đi đến bậc thang của tòa nhà, dừng bước hít sâu một hơi, đang định tiếp tục bước đến cửa lớn, ba lô sau lưng bỗng bị người ta kéo lại.
Quay đầu lại, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú và ý cười như có như không của Tần Mặc.
Anh đứng ở bậc thang dưới cùng cách cô hai bậc, hiếm khi có thể ngang tầm nhìn cô.
"Chờ chút đi rồi vào." Tần Mặc nhíu mày nói.
"Sao vậy?"
Tần Mặc buông tay đang kéo ba lô của cô ra, chân dài bước một phát lên hai nấc thang, đứng cạnh cô, xoay người chỉ bên ngoài trường học, nói: "Tôi cho cậu xem ảo thuật."
Diệp Mân ngửa đầu, khó hiểu nhìn anh.
"Đừng nhìn tôi, nhìn bên ngoài kìa."
Ai...nhìn cậu chứ?!
Diệp Mân nghiêm mặt quay người lại, nhìn từng tốp người bên ngoài trường.
Gần 7 giờ, chân trời chỉ còn ánh sáng nhàn nhạt.
Hình như mùa xuân năm nay đến sớm hơn bình thường, vừa khai giảng xong, sắc xuân đã ngập tràn sân trường. Trên con đường nhá nhem, vài đôi trai gái nắm tay nhau cười nói.
Tần Mặc đưa tay lên, nhìn đồng hồ nói: "Chờ đó, thời khắc kỳ tích sắp xuất hiện rồi!"
Diệp Mân không biết anh giở trò quỷ gì nhưng vẫn cho anh chút mặt mũi nghiêm túc nhìn sân trường đang dần tối.
Tần Mặc bắt đầu đếm ngược.
"Năm –"
Mặt trăng dần ló ra sau tầng mây.
"Bốn –"
Gió xuân thổi qua ngọn cây.
"Ba –"
Có tiếng côn trùng kêu râm ran trong bụi cỏ.
"Hai –"
Bầy chim líu ríu bay về tổ.
"Một –"
Thời khắc kỳ tích!
Ánh đèn hai bên đường trong sân trường dường như có ma thuật bỗng nhiên được thắp sáng, từng ánh đèn uống lượn về phía xa.
Diệp Mân kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, trong phút chốc, trong lòng như có pháo hoa nổ tung, da đầu cô tê dại, tim run rẩy, thủy triều trào dâng trong lồng ngực, đêm nay cả người như có một loại ảo giác khó hiểu.
Tần thiếu gia hồn nhiên nào biết tâm hồn của cô gái bên cạnh đã bị "màn ảo thuật" của anh làm cho rạo rực, nghiêng đầu cười hỏi: "Thấy sao?"
Diệp Mân giật mình hoàn hồn, tim đập thình thích, vành tai hơi nóng lên, đành cúi đầu giả bộ nói: "Cũng bình thường". Sau đó xoay người đi vào trong.
Tần Mặc cười đuổi theo cô, hỏi: "Nghỉ đông thế nào?"
Diệp Mân nói: "Cũng được."
Hai người một trước một sau đi vào thang máy.
Diệp Mân nhấn nút tầng 6, lui về đứng sát vách.
Nóng quá, sao mặt càng lúc càng nóng thế này?
Tần Mặc thấy cô đứng sau lưng mình cũng lui về sau, dựa vào vách giống cô, cúi đầu nhìn gương mặt trắng nõn của cô ửng hồng, hỏi: "Nóng lắm hả? Cậu vừa chạy đến à?"
Diệp Mân mơ hồ "Ừ" một tiếng.
Tần Mặc cười trầm thấp, nói: "Cái này là muốn làm việc đến không chờ nổi nữa hả?"
Diệp Mân: "Tôi tập thể dục."
"À cũng phải", Tần Mặc gật đầu, "Học bá của chúng ta là kiện tướng chạy bền mà."
Diệp Mân không đáp, trong lòng cô vẫn còn hỗn loạn, giọng anh trầm thấp từ tính, từng lời trêu trọc của anh phảng phất lay động lòng cô.
Ngậm miệng đi tên khốn kiếp!
Cũng may trận chiến giữa hai người chỉ kéo dài một lát, cửa thang máy tầng 6 đã mở ra. Diệp Mân ra trước, nhanh chóng đi đến phòng 603, Tần Mặc vẫn chậm rãi theo sau.
"Chúc mừng năm mới!"
Nhờ tiếng chào hỏi của hai người bạn phòng 603, hơi nóng trên mặt cô cũng dần tiêu tán.
Lí trí quay về.
"Chúc mừng năm mới!" Diệp Mân cười đáp lại.
Tần Mặc phía sau đi tới.
Lâm Khải Phong nhào lên: "Lão Tần, tôi nhớ cậu muốn chết!"
"Cút!" Tần Mặc xốc cậu ta lên, "Con mẹ nó, cậu lại muốn đòi lì xì chứ gì?"
Lâm Khải Phong cười đê tiện: "Không phải trước khi làm việc thì nên lì xì à? 500 hay 800 tôi không chê nhiều, 30 hay 50 tôi cũng không chê ít đâu."
Tần Mặc hờ hững ngồi xuống: "Cậu có tiền đồ chút đi! Đợi chúng ta nghiên cứu xong con chip, nhà đầu tư kí hợp đồng đơn hàng đầu tiên, lúc đó đâu thiếu mấy bao lì xì này."
"Cậu nói cũng đúng." Lâm Khải Phong cười hì hì ngồi về chỗ của mình.
Diệp Mân mở ba lô, hơi do dự, lấy ra ba hộp thủy tinh nhỏ, đặt trên bàn ba người, nói: "Đây là lạp xưởng ba tôi làm lúc tết, tặng các cậu mỗi người một hộp."
Tần Mặc kinh ngạc cầm hộp, vui mừng nói: "Lạp xưởng? Quà năm mới hả? Bạn học à, cậu cũng thực tế ghê."
Hình như còn có một từ đồng nghĩa với từ thực tế, đó là từ nhà quê.
Diệp Mân cười nhạt, hừ lạnh, đưa tay lấy lại: "Cậu không cần thì trả cho tôi."
Tần Mặc ôm hộp thủy tinh né tránh, cười xấu xa: "Ai nói không cần? Từ lúc sinh ra tới giờ đây là lần đầu tiên tôi được tặng lạp xưởng, tôi phải trân trọng mới được."
Diệp Mân bỗng muốn đánh người.
Bên kia Giang Lâm đã không đợi được mở nắp hộp ra, bóc một miếng cho vào miệng, vẻ mặt ăn hàng ngạc nhiên mừng rỡ: "Ngon quá!"
Diệp Mân nghiêm mặt trừng mắt lấy lại, còn Tần Mặc bĩu môi, cười ngồi xuống chỗ của mình, bật máy tính lên.
Tần Mặc cười đủ, đặt hộp thủy tinh lên bàn, vỗ tay nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên tập hợp, mở một cuộc họp nhỏ nào."
Lâm Khải Phong khoa trương ngồi ngay ngắn: "Mời lão đại chỉ thị."
Diệp Mân cũng xoay người, nhìn anh.
Hiếm khi Tần Mặc nghiêm túc, gương mặt tuấn tú không đùa cợt cũng không có vẻ bất cần đời, nói: "Tôi vừa tính toán, hiện tại tiến độ của chúng ta hơi chậm, hạng chót để xin ngân sách quốc gia là cuối tháng chín, nói cách khác chậm nhất là khai giảng học kỳ sau phải hoàn thành. Mọi người điều chỉnh thời gian lại một chút."
Lâm Khải Phong nói: "Học kỳ này tôi còn một môn chuyên ngành, ba môn tự chọn, chỉ là phải làm báo cáo giới thiệu đề tài, chắc giáo viên sẽ tìm tôi thường xuyên."
Tần Mặc gật đầu, nhìn Giang Lâm đang gặm lạp xưởng: "Lâm ca, cậu thì sao?"
Giang Lâm vừa ăn vừa trả lời: "Tôi có thể đảm bảo ba bốn buổi một tuần, thêm cuối tuần nữa."
Tần Mặc quay đầu nhìn Diệp Mân, hỏi: "Còn cậu thì sao?"
Học kỳ trước Diệp Mân đã học xong mấy môn tự chọn, học kỳ này chỉ còn hai môn chuyên ngành, cũng không cần làm dự án cùng giáo sư Vương, nên thời gian dư dả, cô nói: "Trừ sáng thứ tư và chiều thứ năm, lúc nào cũng đến được."
Tần Mặc nhướn mày: "Cuối tuần cũng được hả?"
"Không có việc gì, được."
Tần Mặc hiển nhiên rất hài lòng với đáp án này, trên mặt có ý cười khó giấu, nói: "Tốt, cứ quyết định vậy đi, tôi đảm bảo mỗi ngày có thể tới 7,8 tiếng."
Lâm Khải Phong ra vẻ kinh ngạc, nói: "Không phải chứ lão Tần, cậu không định hẹn hò rồi hả?"
Tần Mặc bĩu môi, lơ đễnh nói: "Chuyện đó tính sau!"
Diệp Mân yên lặng nhìn, hoài nghi chuyện "tính sau" của anh.
Không khí phòng 603 hài hòa, buổi làm việc đầu năm mới bắt đầu.
Mặc kệ ngày thường bọn họ có ra sao đi chăng nữa, lúc làm việc đều luôn nghiêm túc tập trung nên Diệp Mân cũng không dám lơ là lười biếng.
Mãi đến lúc 11 giờ, bên ngoài phòng thí nghiệm 603 có âm thanh khác với tiếng gõ bàn phím, cũng đến lúc kết thúc công việc rồi.
Tần Mặc từ phòng vệ sinh trở lại, chuẩn bị cầm hộp lạp xưởng bỏ vào ba lô đi về, đột nhiên cảm giác không đúng, giơ cái hộp lên dưới ánh đèn nhìn, rõ ràng trong hộp, lạp xưởng đã với gần một phần ba.
Tần thiếu gia nổi giận gầm lên, nhắm vào tên đầu sỏ: "Giang Lâm, có phải cậu ăn trộm lạp xưởng của tôi không hả?"
Giang Lâm bị dọa run, chột dạ nói: "Tôi chỉ ăn có hai miếng."
Tần Mặc trợn mắt nhìn cậu ta.
Giang Lâm giơ ba ngón tay, yếu ớt nói: "Thì là ba miếng, tại tôi thấy có vẻ cậu không thích ăn nên giúp cậu một chút, thật sự chỉ ăn có ba miếng!", dừng một lát, cậu lại nói: "Được rồi, là bốn miếng!"
Tần Mặc bước lên, đoạt lấy hộp lạp xưởng còn phân nửa trên bàn cậu ta: "Tịch thu!"
Giành thức ăn trong tay tên ăn hàng cũng giống như nhổ răng cọp.
Đúng như dự đoán, Giang Lâm dù ăn vụng của người khác nhưng cũng không cam lòng yếu thế, đứng lên liều chết phản kháng bảo vệ hộp lạp xưởng của mình.
Hai người giành nhau nửa hộp lạp xưởng, vần nhau túi bụi.
Diệp Mân nhìn hai sinh vật ngây thơ hình người cao hơn mét tám này, im lặng dịch ba lô ra xa tránh bị dính đòn oan.
Lâm Khải Phong không chê ồn ào ngồi xem náo nhiệt, đổ thêm dầu vào lửa: "Lâm ca, đánh cược tôn nghiêm của một tên ăn hàng, cậu không thể để cậu ấy giành như vậy", lại nói: "Lão Tần, nếu cậu giành được đồ ăn từ tay tên ăn hàng, tôi gọi cậu là đại ca."
Dựa vào ưu thế ỷ lớn hiếp nhỏ, cuối cùng Tần thiếu gia vẫn thành công giành nửa hộp lạp xưởng, cười đắc thắng: "Muốn giành đồ với tôi hả? Cậu còn non lắm."
Giang Lâm phẫn nộ gào thét: "Tôi chỉ ăn có bốn miếng, sao cậu lấy của tôi nửa hộp lận vậy."
"Bốn miếng? Cậu tưởng tôi ngốc hả, cái hộp vơi một phần ba đấy." Tần Mặc mở nắp hộp, dốc nửa hộp lạp xưởng vào hộp mình, ép chặt xuống.
Giang Lâm không cam lòng, níu áo anh bực tức: "Cậu có thích ăn đâu, trả lại cho tôi!"
"Ai nói tôi không thích ăn?" Tần Mặc ném một miếng vào miệng, chậc lười: "Ngon cực kỳ."
Giang Lâm nuốt nước miếng, khóc không ra nước mắt.
Diệp Mân không nhìn nổi nữa, hắng giọng nói: "Giang Lâm, ở ký túc xá tôi còn một bình, mai tôi mang cho cậu!"
Giang Lâm nghe vậy liền vui vẻ buông vạt áo Tần Mặc, hai mắt sáng lên: "Thật hả? Thế thì tốt quá!"
Tần Mặc quay đầu nhìn Diệp Mân, vẻ mặt không thể tin nổi, miệng còn ngậm miếng lạp xưởng.
Ăn vụng của người khác còn được đãi ngộ này nữa hả?
Có công bằng không vậy!
Diệp Mân nhìn anh khó xử, đeo ba lô lên, xoay người phất tay: "Tôi đi đây."
Tần Mặc lần nữa hứng chịu sự miệt thị của học bá, yên lặng nhai lạp xưởng trong miệng, thầm nghĩ, con mẹ nó, vừa rồi mình thật ngây thơ mà!
Còn giành thức ăn với Giang Lâm!
Anh tức giận nhìn Giang Lâm, mà bên kia mặt mũi Giang thiên tài tràn đầy vui sướng vì lại thu được thêm một hộp lạp xưởng, không hề hay biết ánh mắt sắc bén như đao của Tần thiếu.