Lúc đầu Diệp Mân còn lo lắng trên núi sẽ không an toàn, sau khi tới nơi mới biết, buổi tối con đường lên núi đóng cửa, muốn đến dã ngoại phải xin phép từ trước, cũng không biết Tần Mặc ngoại giao kiểu gì mà đêm nay hai bọn họ một xe một núi.
Theo lời Tần thiếu gia thì – "Anh vì em nên nhận thầu ngọn núi này."
Nói thật, một cô gái trưởng thành đã nhiều năm, nếu nói không mong chờ và khát vọng chút nào với chuyện nam nữ hoan ái này thì nhất định là giả.
Có điều, lần đầu tiên mà đã dã chiến, có phải là quá cuồng dã rồi không?
Đến tận lúc xe dừng lại bên cạnh đài quan sát, mặt Diệp Mân vẫn còn hơi nóng.
Dường như Tần Mặc nhìn ra sự lo lắng của cô, chỉ vào cốp xe phía sau nói: "Yên tâm đi, anh nhất định sẽ cho em một trải nghiệm đóng quân dã ngoại tuyệt vời."
Diệp Mân tò mò đi ra phía sau, nhìn cốp xe đầy ắp đồ đạc, không khỏi bất ngờ.
Nào là lều vải, túi ngủ, đệm chống ẩm, đệm dày, thậm chí còn có gối đầu và chăn bông. Về phần mấy thứ đồ nho nhỏ, tối quá Diệp Mân không nhìn rõ là thứ gì.
Cô nâng trán nói: "Anh đóng quân dã ngoại hay là đi dọn nhà vậy?"
Quan trọng hơn là mấy ngày nay hầu như anh không có cơ hội tách nhóm, làm thế nào có thể chuẩn bị cả đống đồ ở cốp xe ngay dưới mắt của cô, Giang Lâm và Lâm Khải Phong.
Quả nhiên thời gian của đàn ông giống như miếng bọt biển, chỉ cần tranh thủ một chút thì nhất định sẽ có.
Đương nhiên Tần Mặc không hề hay biết nội tâm hỗn loạn của cô, nói: "Anh dựng lều, em đi hóng gió chút đi."
Mặc dù đang giữa mùa hè nhưng buổi tối trên núi trời vẫn rất mát mẻ. Anh đưa người ta đến đây thì phải cho người ta trải nghiệm tốt nhất.
Diệp Mân cười đưa tay bưng đồ: "Cùng làm đi."
Tần Mặc ôm cả đống đồ đang chuẩn bị đi qua đài quan sát, nghe cô nói vậy quay lại dùng bả vai đẩy cô, nói: "Những việc nặng này có thể để con gái làm sao? Bảo em đi hóng gió thì em cứ đi đi! Đừng nói nhảm."
Diệp Mân xùy một tiếng: "Tần thiếu gia cũng rất phong độ thân sĩ nha."
Tần Mặc nói: "Anh có thể đã sớm không phải là Tần thiếu gia nữa rồi, bây giờ anh là tầng lớp lao động khổ sai, là nhân công* của em." Anh cố ý kéo dài giọng đằng sau chữ nhân công kia nghe như là lão công.
*劳工 (láogōng) kéo dài giọng thì nghe như 老公 (Lǎogōng)
Diệp Mân cạn lời đạp anh một cước, anh cười hì hì chạy đi.
Người ta đã muốn thể hiện, Diệp Mân cũng khéo hiểu lòng người mà thỏa mãn chủ nghĩa đại nam tử của anh, dù sao cô cũng không có hứng thú với việc tiêu tốn quá nhiều thể lực.
Cô chậm rãi đi đến đài quan sát, nhìn nhà nhà bật đèn điện trong thành phố phía xa, lại xoay người tựa trên lan can nhìn nhân công Tần Mặc đang hì hục lao động.
"Thật sự không cần người hỗ trợ à?" Cô buồn cười nói.
"Anh đã nói không cần là không cần."
Khỏi phải nói, đại thiếu gia Tần Mặc làm việc rất nhanh nhẹn chăm chỉ, chẳng mấy chốc đã dựng xong lều vải, sau đó đi đi lại lại mấy chuyến chuyển túi ngủ và đồ đạc vào lều.
Bận rộn một lúc cũng xong, anh từ trong lều thò đầu ra, vẫy tay với Diệp Mân đang khoanh tay đứng nhìn: "Lãnh đạo, đến đây nghiệm thu đi."
Diệp Mân bật cười, đi lên trước tiến vào lều vải.
Bên trong có trải đệm dày, phía trên có một ngọn đèn sạc điện nhỏ và cây quạt ba lá đơn giản. Cũng chu đáo quá nhỉ!
"Có phải rất êm đúng không? Không thua gì giường ở nhà em nhỉ?" Tần Mặc vỗ vỗ đệm.
Diệp Mân ngả người cảm nhận đệm bên dưới, cười nói: "Cũng không tệ lắm."
Có điều lúc tay đặt lên chỗ gối đầu bỗng sờ được hai đồ vật cưng cứng, tiện tay moi ra, quan sát dưới ánh đèn, là hai cái hộp nhỏ.
Tần Mặc cũng thấy hai hộp áo mưa nhỏ trong tay cô, bầu không khí lập tức ngưng trệ.
Diệp Mân ngẩng đầu ném hai cái hộp lên người anh, đỏ mặt mắng: "Anh cũng táo bạo ghê nhỉ? Bao nhiêu đây sao mà dùng hết?"
Đóng quân dã ngoại một đêm mà chuẩn bị hai hộp áo mưa, người bình thường cũng không ai làm chuyện này.
Tần Mặc hắng giọng một cái: "Không phải tại anh lo xa sao?" Vừa nói vừa than thở, "Ây da, vất vả lâu như thế nóng thật đó, anh cởi quần áo nha!"
"Ừ."
Động tác của Diệp Mân không được tự nhiên, giả vờ chỉnh lại gối đầu, lúc ngẩng đầu nhìn suýt chút nữa bị dọa kêu thành tiếng, vô thức quay mặt đi chỗ khác: "Sao anh cởi hết vậy?"
Tần Mặc vươn tay ôm gương mặt nóng bừng của cô, trêu: "Em thẹn thùng à?"
Diệp Mân thẹn quá hóa giận: "Anh có phiền không chứ?"
Tần Mặc hôn lên môi cô một cái, khàn giọng nói bên tai cô: "Em xấu hổ gì chứ? Từ hôm nay trở đi anh đã là người của em rồi."
Diệp Mân cắn một cái lên môi anh không thương tiếc.
Tần Mặc bị đau than nhẹ một tiếng, nhướng mày, đưa tay đẩy cô ngã ra gối, bày ra dáng vẻ lưu manh hung ác: "Anh nói cho em biết, đêm nay ở đây chỉ có hai ta, bây giờ ngay cả điện thoại em cũng không có, vì thế ngoan ngoãn một chút cho anh, nếu không đừng trách anh không hạ thủ lưu tình."
Diệp Mân đạp anh một cước, vốn đang có chút thẹn thùng, chẳng hiểu sao nhìn dáng vẻ trần trùng trục của anh cô liền bật cười.
"Em còn cười được?"
Lời này cũng không sai.
Bởi vì dưới sự cố gắng của Tần Mặc, chẳng mấy chốc Diệp Mân cũng trần trùng trục giống anh, còn cười thế nào được.
*
Gió đêm mơn man thổi qua, cây cối khẽ đung đưa dưới ánh trăng, tiếng côn trùng râm ran như đang hợp xướng.
Trong lều vải trên núi có ánh sáng nhàn nhạt, ban đầu còn có âm thanh đùa giỡn, dần dần biến thành tiếng thở dốc mập mờ, hai bóng người quấn lấy nhau chuyển động.
Cũng không biết qua bao lâu, trên núi rốt cuộc chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu vang.
"Em còn ổn không?" Tần Mặc nhìn cô gái bên cạnh quay lưng lại, chỉ chừa cho anh cái ót, hơi dè dặt mở miệng.
Diệp Mân không nói lời nào.
Tay Tần Mặc yên lặng lén lút sờ đến vị trí giữa gối đầu, có điều vừa đụng vào hộp nhỏ liền bị Diệp Mân trở tay đẩy ra.
Tần Mặc bị đau than nhẹ một tiếng, nói: "Em còn sức quá này, hẳn là không sao nhỉ. Em nhìn đi anh chuẩn bị đến hai hộp mà mới dùng có hai cái, chúng ta lại dùng mấy cái nữa đi, không thì phí lắm."
Diệp Mân quay đầu, vì thân thể đau đớn mà hít sâu một hơi, cả giận nói: "Tần Mặc, anh có nhân tính chút đi!"
Thật ra lúc vừa bắt đầu anh vẫn rất ôn nhu, rất chú ý đến cảm nhận của cô. Nhưng về sau cứ như uống thuốc, mãi không dứt, cũng không thèm nghỉ giữa hiệp, một mạch liền hai trận.
Dù sao cô cũng mới là tân thủ, tuy đau nhức nhưng cũng rất vui vẻ, nhưng lại làm đến hai lần, đoán chừng cũng chỉ có đau đớn.
Tần Mặc cười to, ghé lên trước hôn cô một chút, sau đó ôm cô vào ngực: "Được được được, anh để em ngủ." Anh đưa tay tắt đèn, không quên biện hộ cho bản thân, "Nhưng mà em cũng phải hiểu cho anh một chút, anh nhịn bao lâu rồi, suýt chút nữa sinh bệnh mất thôi."
Diệp Mân tức giận cắn lên vai anh, sau một lát lại nhỏ giọng nói: "Anh không thấy nóng à!"
"Để anh mở quạt."
Vất vả lắm mới cùng giường chung gối, ôm thì nhất định phải ôm.
Gió mát thổi đến, Diệp Mân tiêu hao thể lực quá độ, chỉ chốc lát đã ngủ thiếp đi trong ngực anh.
Tần Mặc lại không ngủ được, thể xác và tinh thần vẫn còn hưng phấn, nhịn không được hôn lấy hôn để lên trán cô, nếu không phải sợ đánh thức cô, anh đã muốn cắn vài ngụm.
Một năm qua nếm trải tình người ấm lạnh, ông trời đã thu lại những món quà ban tặng cho anh. Nhưng trong họa có phúc.
Đương nhiên lúc trước anh cũng vui vẻ, nhưng không thể so sánh với cảm giác hạnh phúc chân thật như bây giờ. Một năm thăng trầm này khiến anh hiểu được bản thân mình muốn gì, cũng càng hiểu được phải trân quý nó thế nào.
*
"Dậy đi em mặt trời lên rồi!"
Diệp Mân đang ngủ say bỗng bị một âm thanh đánh thức, cô mơ màng mở mắt mới phát hiện trời đã tảng sáng.
Cô xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, khó khăn ngồi dậy, mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tần Mặc thò vào từ ngoài lều. Tinh thần anh sáng láng, bình tĩnh quan sát cô, nhếch miệng cười.
Diệp Mân khàn giọng nói: "Anh làm gì vậy?"
Tần Mặc nói: "Dáng vẻ chưa tỉnh ngủ của em rất đáng yêu, anh phải chụp lại mới được." Không đợi cô kịp phản ứng, anh đã mở điện thoại chụp mấy tấm.
Diệp Mân nhấc chân đạp anh, anh thuận thế bổ nhào lên người cô, thừa dịp làm loạn.
Thấy tình huống sắp nảy sinh lăn lộn, Diệp Mân đẩy anh kêu lên: "Mặt trời mọc! Mặt trời mọc!"
Lúc này Tần Mặc mới nhớ đến chuyện chính, nhanh chóng đứng lên nói: "Đúng đúng đúng, nhanh lên em, hôm nay thời tiết rất tốt, mặt trời đã nhô lên rồi."
Diệp Mân sờ môi, nghĩ đến chuyện vừa rồi chưa đánh răng rửa mặt đã hôn sâu, một lời khó nói hết bĩu môi.
Cô chui ra ngoài lều vải, đứng thẳng người ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời buổi sớm có màu đỏ, dần dần xuất hiện từ trong tầng mây phía xa.
Tần Mặc đứng ở chỗ lan can, quay đầu nhìn cô, cười nói: "Anh không lừa em, có phải rất đẹp đúng không?"
Quả thật anh không lừa cô.
Mặt trời buổi sớm bao phủ lên thành phố vừa thức dậy một tầng ánh sáng đỏ nhu hòa, rừng cây lạnh lẽo như thể cũng có nhiệt độ.
Phong cảnh thế này khiến cảm xúc con người không nhịn được trào dâng.
Nhưng giờ phút này với cô, phong cảnh có tươi đẹp đến đâu cũng không bằng người đàn ông đứng ở đài quan sát đang mỉm cười với mình.
Ánh bình minh rơi trên khuôn mặt tuấn lãng của anh, khiến cả người anh tràn đầy sức sống, hào quang tỏa ra bốn phía.
Giống hệt như thiếu niên mười tám tuổi trên sân tập năm đó.
Cô tưởng rằng đã nhiều năm như vậy, thích đã trở thành một thói quen hiển nhiên.
Nhưng giờ phút này nhịp tim đập loạn đã nói với cô, thì ra anh vẫn luôn khiến trái tim mình rung động.
Tần Mặc thấy cô nhìn mình cười, vẫy tay nói: "Lại đây em!"
Diệp Mân cười nhẹ lắc đầu, đi đến bên cạnh anh.
Tần Mặc vươn tay, tự nhiên ôm lấy bờ vai mảnh mai của cô: "Sau này mỗi năm chúng ta đều đến đây ngắm bình minh có được không?"
"Được."
"Đợi sau này có con, chúng ta cũng mang con đi luôn."
Bầu không khí quá tốt, Diệp Mân cũng không muốn phá vỡ phong cảnh, cười gật đầu phối hợp: "Được."
Haiz, hay là quên đi, trẻ con phiền lắm, thế giới hai người chúng ta vẫn tốt hơn."
Diệp Mân: "...Được."
Tần Mặc: "Hay là bây giờ chúng ta kết hôn ngay đi."
Rốt cuộc Diệp Mân vẫn không nhìn được quay đầu, không nói lời nào nhìn anh.
Tần Mặc sờ mũi, cười gượng: "Thế thì hình như hơi nhanh nhỉ."
Mặc dù trải qua đêm vừa rồi, anh hận không thể để thân phận mình tăng thêm một bậc, nhưng với tính cách của cô, nhất định là không tình nguyện.
Xa xa mặt trời đã phá tầng mây, chói lóa treo giữa thiên không.
Tần Mặc giơ máy ảnh lên, hai người đưa lưng lại với nắng sớm, selfie một tấm ảnh cùng nhau.
Diệp Mân nói: "Chúng ta tranh thủ xuống núi về nhà thôi, em mặc đồ ngủ, ban ngày ban mặt đi rêu rao khắp nơi thì khó coi lắm."
Tần Mặc nói: "Gấp gì chứ? Lại dùng hai cái áo mưa nhỏ nữa rồi xuống."
Diệp Mân nghiêm mặt nhìn anh, chỉ lên trời: "Giữa ban ngày ban mặt."
Tần Mặc nói: "Ban ngày ban mặt thì sao? Đâu có người đâu."
Có điều vừa dứt lời, liền nghe có tiếng bước chân, anh quay người nhìn lại, nhìn thấy hai vợ chồng trung niên mặc đồ thể thao lên núi tập thể dục buổi sáng, hậm hực nói: "Được rồi, mình xuống núi về nhà."
*
Tác giả có lời muốn nói:
Tự mình bổ não rồi –
Hôm qua mỗ nói sẽ viết phiên ngoại về Giang Lâm và Chu Văn Hiên, mọi người lại nói hai người đó là CP, các người đủ rồi nha –