• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Dì Annie

Đúng 7 giờ, Diệp Mân đến phòng thí nghiệm, chỉ có mình Tần Mặc, Lâm Khải Phong vốn nên ở đây lại không thấy bóng dáng đâu.

"Lâm Khải Phong chưa tới nữa hả?" Cô đến, thuận miệng hỏi.

Tần Mặc xoay ghế, nghiêng đầu, hờ hững nhìn cô, nói: "Cậu ta chơi bóng xong mệt rồi, đang tịnh dưỡng ở ký túc xá, hôm nay không tới."

Anh vừa tắm rửa thay đồ xong, có lẽ vì không gian phòng thí nghiệm nhỏ, Diệp Mân mơ hồ ngửi được mùi hương đặc biệt của phái nam, khỏe khắn mà nhẹ nhàng khoan khoái, phảng phất mùi cỏ xanh mùa xuân.

Cô gật đầu, dời ánh mắt.

Cho nên đêm nay chỉ có hai người họ thôi hả?

Thế giới hai người?

Phòng thí nghiệm này là chiến trường của cô, cô không nên suy nghĩ lung tung trên chiến trường.

Nhưng hôm nay còn chưa bắt đầu làm việc, trong lòng đã có chút không yên.

Tần Mặc nhìn cô, trượt ghế về phía cô, "này" một tiếng, nhướng mày, đắc ý hỏi: "Thấy lão thịt khô tôi hôm nay chơi bóng thế nào?"

Diệp Mân: "Cũng được."

Tần Mặc gật đầu: "Tôi không ngờ cậu còn am hiểu về bóng rổ cơ đấy." Không đợi cô trả lời, lại hỏi: "Mấy lần trước chúng tôi thi đấu sao không thấy cậu đến xem?"

Diệp Mân hơi ngẩn người, không biết nên khóc hay cười.

Sao cô không đến xem cơ chứ?

Thực tế trận nào anh tham gia cô cũng đến xem.

Có khi cô đứng ở sân nghỉ ngơi của họ, lúc gần nhất chỉ cách anh khoảng hai ba mét.

Không phải cô chưa từng đến xem trận nào, mà là anh chưa từng chú ý tới cô.

"Ừ, tôi không đến xem." Diệp Mân hờ hững đáp, trong lòng như bị khoét một cái, gió lạnh ào ào thổi vào.

Tần Mặc không chú ý đến giọng nói lãnh đạm của cô, cười hỏi: "Bình thường cậu hay xem NBA hả? Cậu thích đội nào? Trong nước hay quốc tế?"

"Cũng không xem."

"Vậy cậu xem cái gì?"

"Không xem gì hết."

Tần Mặc hơi chau mày, khó hiểu nói: "Không phải chứ, sao cậu hiểu bóng rổ như thế?"

Diệp Mân quay đầu nhìn anh, cười nhạt hỏi: "Cậu nói tới mấy lời tôi nói trong trận bóng hồi trưa hả?"

Khóe miệng Tần Mặc vểnh lên, gật đầu: "Đúng vậy, quả thực hơi bất ngờ, tôi cứ nghĩ đám học bá các cậu sẽ không xem bóng rổ chứ."

Diệp Mân bình tĩnh nhìn nụ cười của anh, lúm đồng tiền bên má rõ ràng, khẽ cười: "Tôi nói mò mà cậu cũng tin hả?"

Dứt lời liền xoay người mở máy tính.

"...Cậu nói mò thật hả?" Tần Mặc không cam tâm.

Diệp Mân gật đầu, lạnh nhạt nói: "Tôi không hiểu gì về bóng rổ, cũng không có hứng thú."

Những lời của cô không phải nói dối, cô quả thực không có hứng thú lớn với bóng rổ, cũng không hiểu biết nhiều. Chỉ là cô nhìn anh thi đấu nhiều trận, rất quen thuộc lối chơi và sở trường của anh – ví dụ như anh thuận cả hai tay trái phải, nên lúc trên sân, cô vừa nhìn đã nhận ra vấn đề ở đâu.

Tần Mặc vốn đang hưng phấn thao thao bất tuyệt bỗng bị giội một thau nước lạnh, hậm hực lui về máy tính của mình.

Phòng thí nghiệm nhỏ liền an tĩnh lại, chỉ còn tiếng gõ bàn phím lách cách.

Hôm nay cũng không khác gì ngày thường, nhưng không hiểu sao Diệp Mân hơi mất tập trung, viết code một hồi bỗng dưng đứng bật dậy.

Tần Mặc giật mình, ngẩng đầu nhìn cô: "Sao vậy?"

Diệp Mân đờ đẫn nói: "Tôi vào trong kiểm tra công năng của chip một chút."

"Ồ."

Thay quần áo lao động đi vào phòng thí nghiệm sạch, Diệp Mân bắt đầu suy nghĩ, ban đầu cô muốn tham gia dự án này là vì bản thân dự án triển vọng, nhưng sao càng ngày cô càng mong muốn nhiều hơn?

Cô không phủ nhận tình cảm của mình với Tần Mặc ngày càng rõ ràng, nhưng chưa từng nghĩ muốn phát sinh gì đó với anh.

Vì cô không tự tin rằng mình sẽ trở thành người cuối cùng của tên công tử đào hoa.

Nhưng đôi lúc cô lại suy nghĩ – có lẽ nên thử một lần, ít ra sau này sẽ không hối hận.

Sự kiên định và do dự trong cô đang đấu tranh mãnh liệt.

Đây là tình yêu sao?

Khiến cho Lý Mạc Sầu như cô cũng bắt đầu do dự?

Dĩ nhiên Tần Mặc không biết lúc này Diệp Mạc Sầu đang xoắn xuýt vì anh.

Anh nghiêng đầu nhìn cô gái sau lớp kính, cô mặc đồ bảo hộ đứng trước bàn điều khiển, cúi đầu xoay lưng lại với phía ngoài, nhìn như đang chăm chỉ làm việc.

Anh yên lặng nhìn một lúc, càng nhìn càng thấy không đúng.

Rõ ràng người này đang ngẩn người.

Quả là một phát hiện động trời.

Anh đạp chân, trượt ghế đến bên cửa kính thủy tinh, giơ tay lên gõ.

Diệp Mân nghe tiếng, hoàn hồn quay đầu, đập vào mắt cô là gương mặt anh tuấn dựa sát cửa kính.

"Đang nghĩ gì vậy? Không yên lòng hả?" Phòng thí nghiệm sạch được cách âm, Tần Mặc dùng khẩu hình hỏi từng chữ.

Ánh đèn trong phòng và ngoài lớp cửa thủy tinh đan vào nhau ánh lên mặt anh một lớp ánh sáng nhu hòa ấm áp.

Diệp Mân nhìn anh, ngơ ngác một lát bỗng cười khẽ.

Cô đang nghĩ gì vậy chứ?

Căn bản cô không phải là mẫu người anh thích, vừa rồi đấu tranh nội tâm chỉ là tự mình đa tình.

Diệp Mân quay về hiện thực, lý trí trở lại, cô nhìn anh lắc đầu, xoay người nghiêm túc làm việc với dụng cụ trước mặt.

Từ trước đến nay tình yêu đều là thứ hư vô mờ mịt, chỉ có việc học và sự nghiệp mới đáng quan tâm nắm giữ.

Vì hai thứ này sẽ không bao giờ phản bội mình.

Tần Mặc còn dựa bên cửa kính, nhíu mày nhìn cô một lúc lâu, xác định cô đã nghiêm túc làm việc mới thu ánh mắt, trượt ghế về bàn.

Hừ, hôm nay học bá hơi kì lạ nha.

Lúc Diệp Mân ra khỏi phòng thí nghiệm đã gần 11 giờ.

Tần Mặc đang kẹp điện thoại bên cổ, lười biếng trò chuyện, mắt anh nhìn chằm chằm vào code trên máy tính nên trông rất lơ đãng, cách trả lời ngắn gọn, ngả ngớn, qua loa lấy lệ.

Diệp Mân dùng ngón chân nghĩ cũng biết đầu kia là ai.

Chắc lại là những mỹ nữ chân dài thường xuyên xuất hiện cạnh anh.

Thấy Diệp Mân đi ra, anh nâng mắt nhìn cô.

"Tôi đi đây." Diệp Mân vừa tắt máy vừa cầm ba lô lên.

Tần Mặc: "Này! Chờ chút!" nói xong lại không kiên nhẫn nói trong điện thoại, "Không phải nói cô, tôi có việc, cúp trước."

Chờ anh cúp máy, ngước mắt lần nữa, Diệp Mân đã ra khỏi cửa.

"Này –" anh nhìn cửa gọi nhưng lại không nhớ ra mình muốn hỏi gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đi, đầu cũng không quay lại.

Đúng rồi, anh muốn hỏi là sao hôm nay cô hơi kì lạ.

*

Diệp Mân điều chỉnh lại cảm xúc, rất nhanh phòng 603 được mở mang kiến thức thứ gọi là trình độ và hiệu suất của học bá.

Cô vừa đến phòng thí nghiệm đã toàn tâm toàn ý vào công việc, trừ lúc lên lớp, thời gian còn lại đều ngâm mình trong không gian nhỏ này.

Bốn người họ đều được phân công việc, tốc độ của cô tăng nhanh nên những người khác không khỏi tăng tiến độ.

Người khác muốn lười biếng cũng không được.

Giang Lâm chuyên về thuật toán, hơn nữa còn là thiên tài, khỏi cần bàn tới, người khác tăng tốc tuyệt đối không ảnh hưởng lớn tới cậu.

Tần Mặc là kiểu người gặp mạnh thì mạnh, tinh lực tràn đầy. Diệp Mân tăng nhanh tiến độ, anh lập tức có thể đuổi kịp, hệt như được tiêm máu gà càng chiến càng hăng, hai người phối hợp chặt chẽ, thỉnh thoảng suy nghĩ trái ngược nên có chút va chạm nhỏ. Dù áp lực tăng gấp bội nhưng cảm giác gặp được kỳ phùng địch thủ này thật sự rất thoải mái.

Người thống khổ nhất là Lâm Khải Phong, dù cậu rất chăm chỉ nhưng trong nhóm, trình độ chuyên môn và năng lực nghiên cứu khoa học của cậu tương đối yếu.

Mỗi ngày cậu đều khổ sở khôn tả, thoi thóp giãy dụa, trải nghiệm nỗi đau thấu tim và nỗi sợ hãi vì bị học bá chi phối.

Dưới hiệu suất làm việc cao như vậy, con chip mẫu cơ bản đã được hoàn thành.

Nhưng vì không đủ kinh nghiệm, không biết bộ phận nào dính bug mà lúc thử nghiệm khi được khi không.

Diệp Mân không để ý đến thất bại nhỏ này, dù sao đây mới chỉ là bắt đầu. Hôm ấy thử nghiệm xong đã đến giờ nghỉ, chỉ có mấy người ở lại phòng thí nghiệm.

Cô vốn nghĩ rằng mọi người cũng suy nghĩ như cô, nào ngờ buổi sáng hôm sau cô đến phòng thí nghiệm lúc 8 giờ lại thấy Tần Mặc thức trắng đêm tìm ra vấn đề.

Trong khoảng thời gian này cô cảm thấy mình đã dùng hết hỏa lực, nào ngờ còn có người liều mạng hơn cô.

Thấy anh đi ra từ phòng thí nghiệm sạch, hai mắt có quầng thâm vì cả đêm không ngủ cùng với gốc râu lún phún dưới cằm, cô kinh ngạc hỏi: "Cậu không về nhà hả?"

Tần Mặc ngáp một cái, nói: "Tôi tìm được vấn đề rồi, là do mạch điện bên trên nhưng chưa sửa được, tôi nghỉ ngơi một lúc đã rồi tiếp tục, hôm nay không thử nghiệm thành công tôi không phải họ Tần."

Trong phòng có một cái ghế sô pha đơn, anh uể oải ngồi xuống chuẩn bị chợp mắt một lúc.

Diệp Mân nhìn anh, hiếm khi thấy anh mặt mày tiều tụy vì thức đêm, vậy mà giá trị nhan sắc vẫn không bị ảnh hưởng, ngược lại còn đẹp trai phong trần hơn.

Cô không khỏi cảm thán ông trời quả thật thiên vị tên này.

Tần Mặc hồn nhiên không biết dáng vẻ phong trần mất tinh thần này rơi vào mắt học bá, vừa ngáp vừa lấy điện thoại ra gọi thức ăn, không quên hỏi: "Cậu muốn ăn gì không tôi gọi luôn?"

Diệp Mân nói: "Tôi vừa ăn sáng ở căn tin rồi."

"À." Tần Mặc gật đầu, tiện tay chọn món rồi bỏ di động sang một bên, "Vậy tôi ngủ một lát, có gì cứ gọi tôi."

Diệp Mân gật đầu, dường như nhớ tới điều gì, lấy một hộp sữa trong ba lô ra: "Uống trước đi này."

Tần Mặc nhận lấy, cong môi cười, cắm ống hút ngậm vào miệng nói: "Cảm ơn."

Diệp Mân ừ một tiếng: "Vậy tôi đi làm việc đây."

Tần Mặc gật đầu, ngả người vào ghế sô pha uống sữa, ánh mắt lơ đễnh nhìn theo bóng người đi vào trong phòng thí nghiệm sạch cho đến khi cô gái mặc đồ bảo hộ xuất hiện sau lớp cửa thủy tinh.

Tháng này tiến độ của bọn họ được cải thiện, bước vào giai đoạn cốt lõi của quá trình nghiên cứu cũng nhờ sự tăng tốc của Diệp Mân.

Kiến thức chuyên môn của cô vững, phản ứng lại nhanh, luôn phát hiện ra vấn đề. Từ trước đến nay anh không biết làm việc cùng nữ sinh lại thuận lợi vui vẻ thế này.

Dù vẻ ngoài của giáo sư Vương bình thường nhưng mắt nhìn người rất tốt, nhét tiểu Diệp học bá vào nhóm là vì suy nghĩ cho dự án của anh. Lúc về nhất định phải đem hai chai rượu của ba biếu cô mới được.

Nhưng anh cũng cảm giác được, trong khoảng thời gian này cô hơi khác lúc trước. Trước kia nét kiêu ngạo của cô không rõ ràng, bây giờ dù Lâm Khải Phong và Giang Lâm vẫn không nhận ra, nhưng hai chữ "kiêu ngạo" như được viết trên mặt cô, thậm chí còn hơi mang ý nghĩa "người ngoài chớ lại gần" nữa.

Đương nhiên, một cô gái có bản lĩnh, kiêu ngạo thì kiêu ngạo đi, anh cũng không so đo với cô làm gì.

Tần Mặc nhíu mày, ném hộp sữa uống xong qua một bên, đổi tư thế nằm thoải mái tiếp tục nhìn cô gái đang làm việc bên trong, nhưng rất nhanh đã thấy buồn ngủ, mí mắt chống đỡ một lát đã thấy bóng người trước mặt mơ hồ, trong chốc lát đã nằm lệch trên ghế ngủ mất.

Lúc tỉnh dậy đã hai tiếng sau.

Tần Mặc xoa mặt ngồi dậy, đến cửa thủy tinh gõ một cái.

Diệp Mân nghe động tĩnh xoay người, chỉ vào cái bàn cạnh anh.

Tần Mặc quay đầu, trên bàn có một hộp thức ăn nhanh, hiểu ra cô không nỡ đánh thức mình nên mới xuống lầu lấy thức ăn cho anh.

Tâm trạng Tần Mặc vui vẻ, khóe miệng vểnh lên, quay đầu làm khẩu hình "Cảm ơn", lúc này anh thật sự đói bụng, duỗi tay ngồi xuống, mở hộp thức ăn bắt đầu ăn như hổ đói.

Anh ăn xong tùy tiện lau miệng, vừa quay đầu đã thấy Diệp Mân đứng sau lớp kính nhìn mình, thấy anh nhìn qua cô vẫy tay ra hiệu anh đi vào.

Tần Mặc thay đồ bảo hộ đi vào phòng thí nghiệm sạch, hỏi: "Sao vậy?"

Diệp Mân nói: "Vừa nãy thử nghiệm thành công chip mẫu."

"Thật hả?"

Anh đến máy kiểm tra xem xét, quả nhiên các số liệu đều bình thường.

Dù chỉ là chip mẫu cơ bản nhưng từ khi bắt đầu gõ code thiết kế đến lúc hoàn thành con chip đầu tiên này đều là do bọn họ tự nghiên cứu.

Thành công đầu tiên này cho thấy bọn họ có khả năng nghiên cứu được con chip thị giác hoàn chỉnh.

Không chỉ có Tần Mặc, người luôn không bộc lộ cảm xúc như Diệp Mân nhìn thấy thử nghiệm thành công cũng nở nụ cười.

Nụ cười này chưa được bao lâu, đột nhiên cô thấy cơ thể nhẹ bẫng, nụ cười ngưng đọng trên mặt.

Thì ra Tần Mặc kiểm tra xong, kích động đứng lên nhấc bổng cô khỏi mặt đất.

"Tiểu Diệp học bá của chúng ta thật lợi hại!" Tần Mặc đắc ý cười vang.

Diệp Mân: "..."

Cách lớp đồ bảo hộ nhưng cô vẫn cảm giác được hai cánh tay mạnh mẽ hữu lực của anh bên hông mình và lồng ngực rắn chắc phía trước, còn có mùi hương nam tính phảng phất.

"...Cậu buông tôi ra trước được không?" Cô buồn bực nói.

Hai chân cách mặt đất sao mà thấy an toàn được?

Lúc này Tần Mặc mới ý thức được bản thân mình đang làm gì, vội đặt cô xuống.

"Cái đó..." Tần thiếu gia mất tự tin hắng giọng, hấp tấp thanh minh, "Vừa rồi kích động quá cậu đừng để ý, không phải tôi muốn chiếm tiện nghi của cậu đâu."

Mặc dù ôm trong ngực mềm thật đấy.

Hình như còn có mùi thơm thoang thoảng.

Kinh! Anh đang nghĩ gì thế này?

Diệp Mân giả vờ bình tĩnh nói: "Chỉ là chip mẫu cơ bản thôi, còn cách bản thiết kế cuối xa lắm, cậu có cần phải kích động vậy không?"

Đã quyết tâm gây dựng sự nghiệp, sao vừa bị anh kích động ôm một chút mà vành tai lại nóng lên thế này?

Tần Mặc nói: "Đương nhiên là kích động chứ, cái này có ý nghĩa là chúng ta nhất định có khả năng nghiên cứu ra con chip thị giác hoàn chỉnh."

Diệp Mân cong môi nói: "Tôi đã biết chúng ta có khả năng từ lâu rồi, nếu không tôi sẽ không gia nhập nhóm."

Tần Mặc khẽ cười, chọc trán cô: "Cậu khiêm tốn một chút được không? Tôi thừa nhận cậu lợi hại thật, nhưng khiêm tốn khiến con người ta tiến bộ đấy biết chưa?"

Diệp Mân cười nhạt: "Lời này do cậu nói ra hình như không đúng lắm nhỉ?"

Tâm trạng Tần thiếu gia tốt không thèm so đo với cô, bỗng nghĩ đến điều gì, giọng nói thay đổi: "Coi như chúng ta đã hoàn thành giai đoạn đầu tiên, cậu cũng bận rộn cả buổi rồi về nghỉ ngơi đi, chiều đến sớm một chút tôi có chuyện muốn thông báo, vốn định nói sớm với cậu rồi nhưng gần đây hiệu suất làm việc của cậu đáng sợ quá tôi sợ làm cậu phân tâm."

Diệp Mân mơ hồ đoán được anh muốn nói gì với mình, nhịp tim tăng tốc, trên mặt vẫn không dao động, lạnh nhạt nói: "Muốn nói gì thì nói luôn đi sao phải đợi tới chiều?"

Tần Mặc nhướn mày, nheo mắt nhìn cô: "Yên tâm đi, không có chuyện gì xấu đâu, cậu không cần khẩn trương."

"Cậu còn muốn nói chuyện gì xấu hả?"

Tần Mặc hùa theo cô, cười xấu xa: "Không chừng là vậy đấy."

Diệp Mân định chặn họng anh vài câu, nhìn dáng vẻ tươi cười của anh cũng khẽ cười, không làm khó anh.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Đoán xem nam chính muốn nói gì với nữ chính?

Hắc hắc, đảm bảo là không đoán được

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK