• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Dì Annie

Tần Mặc nói một hơi, khuôn mặt vì kích động mà đỏ bừng. Anh thở dốc, yên lặng nhìn Diệp Mân, chờ đợi đáp án của cô.

Diệp Mân ngẩng đầu nhìn đôi mắt lấp lánh kia, cả buổi không nói lời nào. Một lúc lâu sau cô mới nhàn nhạt lên tiếng: "Tay cậu còn đang truyền nước, đừng lộn xộn."

Tần Mặc: "..."

Diệp Mân chậm rãi bỏ đồ ăn sáng xuống, nhìn vào mắt anh, bình tĩnh nói: "Tần Mặc, cậu biết lời cậu nói có ý nghĩa gì không?"

Tần Mặc hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần: "Đương nhiên là biết, không phải anh nhất thời xúc động, càng không phải nói đùa."

Diệp Mân nói: "Vậy cậu có nghĩ tới với quan hệ của chúng ta bây giờ, nếu ở bên nhau sẽ có hậu quả gì không?"

"Hậu quả?" Tần Mặc nhíu mày suy nghĩ một lúc, nói: "Kết hôn sinh con xây dựng tổ ấm. Mặc dù những điều này nói ra thì hơi sớm, nhưng nếu em hỏi về hậu quả thì chắc chắn là như thế."

Diệp Mân hít sâu một hơi: "Đừng lảng tránh, cậu biết tôi có ý gì mà. Bây giờ chúng ta là đồng nghiệp, là cộng sự, cậu có nghĩ tới nếu ở bên nhau mà không có kết quả thì sẽ phiền phức thế nào không?"

Tần Mặc nhíu mày nói: "Sao lại không có kết quả?"

Diệp Mân nói: "Bao nhiêu cặp tình nhân, vợ chồng cùng nhau gầy dựng sự nghiệp, cuối cùng khi mỗi người một ngã thì quay ra vạch mặt nhau vì lợi ích. Những ví dụ như thế đâu phải ít."

Tần Mặc nói: "Em nhìn vào những ví dụ tiêu cực làm gì? Cũng có nhiều ví dụ tích cực mà. Ba mẹ anh cũng là đồng nghiệp đó thôi, lúc trước ba anh từ chức ở trường, mẹ anh cùng ông ấy lập nghiệp, đã ở bên nhau hơn ba mươi năm rồi mà tình cảm vẫn như keo sơn."

Diệp Mân nói: "Vậy nếu như... không được như thế thì sao? Đến lúc đó chắc chắn chúng ta không thể làm bạn bè, mỗi ngày lại phải chạm mặt nhau thì khó xử lắm."

Tần Mặc không quan tâm nói: "Nếu thật sự có ngày đó, người rời đi chính là anh, anh sẽ không khiến em khó chịu."

Diệp Mân buồn cười nói: "Bây giờ nhất thời xúc động nên cậu nói nhẹ nhàng thế thôi, đợi ba năm năm năm nữa sẽ không giống vậy. Con người đều sẽ thay đổi thôi."

Tần Mặc buồn bực, khóe miệng trầm xuống, nâng mắt hỏi: "Em vẫn chưa tin anh hả?"

Diệp Mân trầm mặc một lúc, hỏi lại: "Vậy tôi nên tin cậu sao?"

Tần Mặc nhìn cô, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Trước kia tuổi trẻ ngông cuồng không hiểu thế nào là thích thật lòng nên anh mới quen mấy cô gái xinh đẹp, coi như là thỏa mãn lòng hư vinh và thú tiêu khiển. Đừng nói là em khinh bỉ anh, ngay cả anh bây giờ nhìn lại bản thân mình cũng thấy buồn cười." Anh dừng một chút, tiếp tục nói, "Nhưng em cũng nói con người đều sẽ thay đổi, anh đã thay đổi, chẳng lẽ em không thấy sao?"

Diệp Mân gật đầu, bình tĩnh nói: "Vậy chắc là tôi không để ý rồi."

Tần Mặc ảo não mím môi, sau đó mắt sáng lên: "Vì thế anh mới nói em đừng dùng tư cách bạn bè hay đồng nghiệp đánh giá anh mà hãy xem anh như một đối tượng có thể tiến tới. Anh tin là chẳng mấy chốc em sẽ nhận ra ưu điểm của anh, sẽ rung động với anh."

Diệp Mân nghiêm mặt nói: "Tôi thấy cậu chả thay đổi chút nào hết, vẫn tự luyến như vậy."

Tần Mặc lơ đễnh cười, ngồi dịch ra phía trước, dáng vẻ giảng đạo: "Em nhìn đi, dáng dấp anh không tệ, không nói là đẹp trai hơn Chu học trưởng kia nhưng cũng là mỗi người mỗi vẻ đúng không? Trình độ cũng không thua kém, nếu không phải vì làm dự án con chip anh đã sớm đi du học từ lâu rồi, bây giờ còn mang danh là du học sinh về nước. Chu Văn Hiên là luật sư ở đoàn luật sư lớn, là một thanh niên tài giỏi nhưng anh cũng là tài năng trẻ trong ngành khoa học kỹ thuật mà. Anh ta có tiền, sau này nhất định anh sẽ có tiền hơn thế. Bất cứ phương diện nào anh cũng không thua kém anh ta, vậy nên em cho anh một cơ hội để theo đuổi em đi, đừng vội từ chối, không chừng một ngày nào đó em sẽ phát hiện, anh với em là một cặp trời sinh."

Diệp Mân bật cười, không đáp lại.

Tần Mặc nháy mắt mấy cái: "Sao hả?"

Diệp Mân cười nói: "Được rồi, nếu tôi đã đồng ý làm cho cậu ba chuyện, vậy thì sẽ cho cậu một cơ hội. Tôi cũng muốn nhìn xem cậu theo đuổi tôi thế nào?"

Tần Mặc thở phào, nhất thời vui mừng, đắc ý nắm tay lại nói: "Vậy em chuẩn bị đi, mặc dù bản thiếu gia chưa từng chính thức theo đuổi con gái nhưng kiến thức đều tích lũy ở đây, đợi anh phát huy hết công lực, chắc chắn em không trốn thoát Ngũ Hành Sơn của anh đâu. Đừng trách anh không nói trước, đến lúc đó nhất định em sẽ yêu anh đến phát cuồng."

Diệp Mân hất cằm về phía cửa sổ, nghiêm mặt nói: "Giữa ban ngày ban mặt mà đã nằm mơ rồi hả?"

"..."

Tần Mặc cong môi cười xấu xa: "Làm người mà không có ước mơ thì khác gì con cá muối*?"

*một câu nói của Châu Tinh Trì

Diệp Mân suy nghĩ, lại nói: "Tạm thời chuyện này không thể để cho người khác biết, bao gồm cả Giang Lâm và Lâm Khải Phong."

Tần Mặc: "Vì sao chứ? Anh đường đường chính chính theo đuổi em mà, có phải chuyện mất mặt gì đâu."

Diệp Mân: "Vì tôi muốn giữ mặt mũi cho cậu chứ sao, nhỡ may cậu không theo đuổi được tôi, chẳng phải là rất mất mặt à?"

Tần Mặc: "..." Cảm ơn em khéo hiểu lòng người.

Anh rầu rĩ thở dài nói: "Không ngờ cũng có một ngày Tần Mặc anh theo đuổi người con gái mình thích mà cũng phải xếp hàng."

Diệp Mân nói: "Cậu không hài lòng thì có thể từ bỏ ngay mà."

"Đùa gì vậy? Người nên biết khó mà lui phải là Chu Văn Hiên ấy, có đối thủ cạnh tranh ưu tú như anh thì anh ta không có cơ hội chiến thắng."

"Xét về độ tự luyến thì đúng là không phải đối thủ của cậu."

Tần Mặc bĩu môi, cúi đầu tiếp tục ăn sáng, khóe môi không nhịn được cong lên.

Diệp Mân yên lặng quan sát anh, cũng bất giác cười khẽ.

*

Truyền nước đến trưa, được sự đồng ý của bác sĩ, Tần Mặc làm thủ tục xuất viện. Sau đó anh thay quần áo, cùng Diệp Mân đến phòng bệnh của ba.

Tiết Thanh ngồi cạnh giường gọt hoa quả cho chồng, nhìn thấy hai người đến, hỏi: "Con trai, con không sao chứ?"

Tần Mặc lắc đầu: "Con thì có chuyện gì được?"

Tần Thụ Nhân vừa tỉnh lại, vẫn còn thở oxy, nghe vậy nhìn Tần Mặc, thì thào: "Sao vậy?"

Tần Mặc đương nhiên không nói với ba chuyện mình ngất xỉu, bước lên cười hì hì nói: "Hôm qua con không cẩn thận ngã, bây giờ không sao rồi."

Tần Thụ Nhân khẽ gật đầu, nói: "Vậy là tốt rồi, về sau đừng có hấp tấp, lớn như vậy rồi mà còn té ngã thì không dễ nhìn đâu."

"Con biết rồi ba, ba thấy trong người sao rồi?"

"Tốt hơn nhiều rồi, đã để con và mẹ lo lắng."

Tần Mặc nói: "Con không lo lắng, vì con biết nhất định ba không có chuyện gì mà."

Diệp Mân im lặng, nói thầm trong bụng không biết hôm qua ai luống cuống ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, sau đó còn hôn mê bất tỉnh.

Có điều ba Tần nghe anh nói vậy thì nhẹ nhõm hơn nhiều.

Lúc này ông mới chú ý đến cô gái đi theo con trai mình, thấp giọng hỏi: "Đây là Tiểu Diệp phải không?"

Diệp Mân tiến lên trước, lễ phép chào hỏi: "Chào chú dì ạ."

Đây là lần đầu tiên Tần Thụ Nhân gặp Diệp Mân, lúc trước chỉ nhìn qua ảnh chụp và qua lời miêu tả của vợ, bây giờ tận mắt thấy người, ông liền tươi cười nói: "Chào con Tiểu Diệp, chú định đến thăm các con rồi nhưng vì bận xử lý chuyện vụ án. Không ngờ lần đầu tiên gặp mặt lại là trong phòng bệnh."

Diệp Mân nói: "Thật ra tiểu bối tụi con phải đến thăm chú mới đúng, chú phải tĩnh dưỡng thật tốt để mau khỏe nha."

Tần Mặc liếc nhìn cô, quả nhiên Tiểu Diệp học bá đối xử với ai cũng ôn hòa trừ mình.

Tần Thụ Nhân cười nói: "Ừ, được. Tần Mặc từ nhỏ bị chiều hư, tính tình không tốt, không biết có khiến các con khó xử không, nếu nó có chỗ nào không tốt, nhờ các con chỉ bảo cho nó."

Tần Mặc nghe câu này lập tức nói: "Ba à, bây giờ tính tình còn tốt lắm."

Tiết Thanh ngồi bên cạnh cũng cười: "Tên tiểu tử này bây giờ có người trị, người làm cha mẹ như chúng ta không cần lo nữa rồi."

Nói xong, bà cười nhẹ nhàng nhìn về phía Diệp Mân.

Diệp Mân có thể dùng ít mánh khóe để đùa giỡn Tần Mặc, nhưng đối mặt với người lớn giàu kinh nghiệm thế này, cô biết mình không đủ đẳng cấp, chỉ sợ tâm tư nhỏ của mình cũng đã sớm bị bại lộ.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi lúng túng sờ mũi, đỏ mặt cúi đầu.

Cũng may cô không quá xấu hổ, ngoài cửa đã có tiếng người gọi: "Lão Tần! Lão Tần!"

Lâm Khải Phong và Giang Lâm hùng hổ chạy vào.

Tần Mặc có chút bất lực nhìn hai tên bạn tốt: "Không phải buổi sáng đã nói các cậu đừng đến rồi sao?"

Lâm Khải Phong nói: "Vậy sao được? Bọn tôi đến đón cậu..." Lời còn chưa nói xong, nhìn thấy Tần Mặc liên tục nháy mắt, cậu hơi sửng sốt, bỗng hiểu ra, nhanh chóng sửa lại, "Bọn tôi tới thăm chú Tần với cậu."

Nói rồi cậu cùng Giang Lâm tiến lên trước: "Chú Tần, bọn con tới thăm chú đây, chú thế nào rồi ạ?"

Tần Thụ Nhân nói: "Không sao không sao, lâu rồi không gặp con, A Phong. Còn đây là... Giang Lâm đúng không? Đã lớn vậy rồi sao? Lần trước gặp con vẫn còn là đứa nhỏ."

Giang Lâm cười tủm tỉm nói: "Lúc đó con mới mười tám, bây giờ đã hai mốt, con sắp tốt nghiệp tiến sĩ rồi."

Tần Thụ Nhân yếu ớt gật đầu: "Giỏi giỏi giỏi."

Tần Mặc sợ hai tên này không cẩn thận làm lộ chuyện anh nằm viện, vội vàng kéo người đi: "Cảm ơn hai cậu đã đến thăm ba tôi, nhưng ông ấy vừa phẫu thuật cần thanh tĩnh, các cậu ra ngoài chờ đi, lát nữa chúng ta cùng về."

Sau khi hai người đi, Tiết Thanh nói: "Con với Tiểu Diệp cũng về đi thôi, ở đây có mẹ là được rồi. Gần đây con bận rộn công việc, phải tự mình nghỉ ngơi thật tốt đó."

"Vâng, vậy con đi trước, có việc gì mẹ cứ gọi điện cho con, chỉ cần con rảnh con sẽ tới ngay."

Diệp Mân cũng lễ phép chào tạm biệt, chỉ là lúc quay người cùng Tần Mặc rời đi, cô cảm thấy ánh mắt hai vị trưởng bối cứ nhìn mình đầy thâm ý.

Quả nhiên là gừng càng già càng cay.

Cô chỉ lừa được một chút thôi.

Ba được giảm án, phẫu thuật thành công, hơn nữa vừa rồi Diệp Mân còn đồng ý cho anh cơ hội, ra khỏi phòng bệnh, Tần thiếu gia cảm thấy cả người sảng khoái, khóe miệng không nhịn được giương cao, không hề giống với người vừa ngất xỉu hôm qua.

Lâm Khải Phong chờ bên ngoài, đến gần hỏi: "Lão Tần, có thật là cậu không sao không?"

"Nói nhảm, cậu thấy tôi giống có việc gì lắm hả?"

Lâm Khải Phong quan sát anh một lượt, sờ cằm gật đầu: "Không chỉ không sao, còn mơ hồ có dấu hiệu tư xuân nữa."

Tần Mặc: "..." Anh vội đưa mắt nhìn cô gái bên cạnh, nói: "Nói cái gì vậy?"

Lâm Khải Phong nói: "Thật mà, còn không giống với trước đây nữa, rất chi là mờ ám."

Mẹ nó, rõ ràng như vậy hả? Khó trách hôm qua thân thể không được khỏe mà còn có thể mơ một giấc mơ khó nói.

Anh chột dạ nhìn Diệp Mân, từ đầu đến cuối đối phương chỉ cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, mặt không biểu cảm, dường như chuyện không hề liên quan đến mình.

Lâm Khải Phong tiếp tục nói: "Không phải là cậu lại làm quen với mấy cô y tá, bác sĩ xinh đẹp ở bệnh viện chứ?"

Tần Mặc xì một tiếng, nghiêm chỉnh nói: "Đừng có nói hươu nói vượn, đều là Diệp Mân chăm sóc tôi, cả dáng dấp của bác sĩ y tá ra sao tôi còn không chú ý nữa là."

Lâm Khải Phong hứ một tiếng, lắc đầu tiếc rẻ: "Lẽ ra tối qua Diệp Mân cậu đừng nên ở lại với cậu ta, ảnh hưởng đến cơ hội xx của cậu ta ở bệnh viện."

Diệp Mân liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, chậm rãi mở miệng: "Tôi cũng thấy vậy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK