• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Dì Annie

Đến phòng thí nghiệm, chuyện đầu tiên Tần Mặc làm là níu lấy Lâm Khải Phong hỏi: "A Phong, cậu có biết Trần Tử Kha là ai không?"

Lâm Khải Phong ừ một tiếng, nói: "Có chơi bóng chung hai lần."

Tần Mặc nhướng mày: "Đẹp trai lắm hả?"

Lâm Khải Phong gật đầu: "Rất đẹp trai!"

Tần Mặc: "Đẹp trai hơn tôi không?"

Lâm Khải Phong nhìn anh một lúc mới nói: "Cậu có cần phải so sánh sự đẹp trai với một nữ sinh không?"

? ? ?

"Nữ sinh?"

"Đúng vậy, người ta là tomboy đó, bây giờ trào lưu unisex rất thịnh hành."

Tần Mặc quay đầu, thâm trầm nhìn cô gái bên cạnh đã không nhịn được cười, nghiến răng nói: "Cậu đùa giỡn tôi vui lắm hả?"

Diệp Mân nói: "Tôi có đùa giỡn cậu đâu. Quả thật người ta đẹp trai hơn cậu, cũng là soái ca của trường mà. Cậu là đàn ông con trai mà suốt ngày nghĩ đến chuyện có đẹp trai hay không có thấy mất mặt không?"

Lâm Khải Phong cười khanh khách: "Diệp Mân, tôi nói cậu nè, cậu không biết lão Tần điệu bao nhiêu đâu. Lúc học cao trung đang thịnh hành trào lưu tóc dựng, lão Tần nhuộm nguyên quả đầu đỏ, còn uốn tóc nữa. Nội quy trường bọn tôi nghiêm lắm, giám thị nghe báo cáo liền dẫn ba giáo viên tới bắt cậu ta cắt tóc. Lão Tần thà chết cũng không chịu, tuyên bố đầu có thể rơi máu có thể chảy nhưng tóc thì không thể cắt. Giáo viên cũng không làm gì được cậu ta, đành trơ mắt nhìn qủa đầu nổi bật của cậu ta long nhong, ảnh hướng tới hình ảnh của trường."

Diệp Mân liếc nhìn người đàn ông đang khinh thường bên cạnh, hỏi: "Trường các cậu cứ để yên cho cậu ấy thế à?"

"Sao có thể chứ?" Lâm Khải Phong cười, "Sau đó chủ nhiệm lớp tôi gọi điện cho mẹ cậu ấy, dì cầm kéo vọt đến trường tự cắt tóc cậu ấy. Lão Tần phải gọi là quỷ khóc sói gào trước mặt cả lớp."

Diệp Mân nhớ tới Tiết nữ sĩ tối qua, đúng là bà ấy có khả năng này.

Tần Mặc nói: "Ngậm miệng lại đi! Chuyện năm nào rồi cậu còn nhớ rõ thế làm gì!"

Lâm Khải Phong cười hì hì, làm động tác kéo khóa miệng.

Diệp Mân thì cười đến nỗi hai vai run rẩy.

Tần Mặc cười lạnh, tiến lên vò nhẹ đầu Diệp Mân, nói: "Cậu cười đủ chưa?"

Diệp Mân gật đầu.

Tần Mặc phô trương thanh thế nói: "Bây giờ cậu cứ cười đi, sau này tôi sẽ để cậu cười không nổi."

Sau khi đùa giỡn, phòng thí nghiệm lại khôi phục bầu không khí nghiêm túc.

Bất giác kỳ nghỉ hè đã trôi qua gần một tháng, tài liệu xin ngân sách quốc gia đã được trình lên. Con chip mẫu đời đầu cũng dần thành hình, mọi thứ đều rất thuận lợi, thuận lợi đến mức mọi người có ảo giác là ngày mai sẽ công thành danh toại.

Vì tiến độ nghiên cứu nhanh hơn dự tính, đây lại là kỳ nghỉ hè cuối cùng của ba người trong phòng thí nghiệm nên mọi người bàn nhau kéo dài bản kế hoạch từ nửa tháng thành một tháng. Mọi người ai về nhà mấy nghỉ ngơi cho tốt, sau đó sẽ nghênh đón cường độ công việc cao hơn.

Trước ngày nghỉ một ngày, phòng thí nghiệm tổ chức một bữa liên hoan hoành tráng.

Sau khi ăn xong, Diệp Mân vốn định về ký túc xá thu dọn hành lý ngày mai về nhà lại bị Tần Mặc nhét vào xe, đạp chân ga chở ba người đến khu phố khoa học kỹ thuật, leo lên tầng cao nhất của một tòa nhà.

"Làm gì vậy?" Lên tới đỉnh cao ốc mà Diệp Mân vẫn không hiểu ra sao.

Tần Mặc đưa lưng về phía lan can, nhìn cô nói: "Yên tâm đi, không phải muốn dẫn các cậu đi nhảy lầu đâu."

Diệp Mân: "..."

Giang Lâm đến bên lan can, wow một tiếng, nói: "Tầm nhìn nơi này tốt thật, có thể quan sát toàn bộ khu phố khoa học kỹ thuật."

Tần Mặc vẫy tay với Diệp Mân.

Diệp Mân đi qua, cả con phố khoa học kỹ thuật thu vào tầm mắt, thậm chí nhìn qua những ô cửa kính còn thấy rất nhiều bóng dáng đang bận rộn."

Tần Mặc xoay người đứng cạnh cô, nói: "Nơi này là Thung lũng Silicon thu nhỏ, phỏng chừng có hơn cả ngàn công ty khoa học kỹ thuật lớn nhỏ. Đợi tháng sáu năm nay tìm nhà đầu tư, chúng ta cũng sẽ bước chân vào nơi này, trở thành một thành viên trong số đó."

Giang Lâm hưng phấn nói: "Cậu nói chuyện kiểu này làm tôi không đợi nổi muốn đổi từ phòng thí nghiệm sang phòng làm việc lớn ở đây. Cái văn phòng nhỏ ở khoa điện tử quả thật làm tôi phát phiền."

Tần Mặc cười tiếp tục nói: "Có lẽ tương lai mười năm hai mươi năm nữa, nơi này sẽ xuất hiện những gã khổng lồ công nghệ, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống và sự tiến bộ của nhân loại. Các cậu nói trong số đó có Khoa học kỹ thuật Tương Lai của chúng ta không?"

Lâm Khải Phong cười nói: "Cậu cũng nói nó là tương lai, đương nhiên sẽ có Khoa học kỹ thuật Tương Lai của chúng ta."

Tần Mặc cười nhìn Diệp Mân bên cạnh, nói: "Tiểu Diệp học bá, cậu thấy sao?"

Diệp Mân nhìn ý cười trong con ngươi hổ phách của anh, dáng vẻ hăng hái của anh hệt như lần đầu gặp trên sân huấn luyện quân sự. Đó là gương mặt chưa từng trải qua cực khổ, phảng phất như tin rằng mọi thứ trên thế giới đều trong tầm tay.

Cô cong môi cười, cố ý nói: "Tôi cảm thấy chúng ta sẽ có một dấu chân."

Tần Mặc cười khẽ: "Quả nhiên học bá tương đối thực tế."

Diệp Mân tựa lên lan can, nhìn về phía một tòa cao ốc, những bóng dáng bận rộn bên trong phần lớn đều là người trẻ tuổi. Mỗi người bọn họ chỉ là những cá thể tầm thường, nhưng những cá nhân đều đang phấn đấu cùng tập thể tạo dựng lên toàn bộ thế giới.

Năm đó cô từ thị trấn nhỏ ra thành phố học, ôm trong mình khát vọng lý tưởng không phải là đợi chờ để được chiến đấu trên chiến trường này sao?

Cô ngửa mặt hứng gió, hít sâu một hơi, cười gật đầu nói: "Ừ, tôi tin rằng chúng ta nhất định sẽ thành công! Chúng ta sẽ là Intel và Qualcomm của Trung Quốc, trở thành trụ cột của Trung Quốc."

Tần Mặc cười lớn, quay người xòe tay ra: "Vậy thì cùng chúc cho chúng ta thành công!"

Giang Lâm và Lâm Khải Phong cười hì hì lại gần đặt tay lên tay anh.

Thấy Diệp Mân cả buổi không có phản ứng, Tần Mặc nhíu mày giục: "Nhanh lên."

Diệp Mân buồn cười lắc đầu, cuối cùng vẫn đặt tay lên bàn tay Giang Lâm.

Không ngờ, Tần Mặc bỗng rút tay ở dưới cùng đặt lên tay cô, nhẹ nhàng nắm chặt.

Nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay anh lan tỏa trên mu bàn tay cô, dường như còn lan tỏa đến tim.

Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Anh cũng nhìn cô, tay bắt đầu dùng sức đè xuống ba lần.

"Một, hai, ba!"

"Chúc chúng ta thành công!"

Bốn người đồng thanh nói.

Nhóm người trẻ thiên chi thiên tử bình thường có chút ngây thơ vô ý, luôn cảm giác không có gì mình không làm được, nhìn thấy tương lai và thành công là điều đương nhiên.

Dường như chỉ cần một bầu nhiệt huyết thì bất cứ lý tưởng khát vọng nào đều có thể chạm tay đến.

Nhưng nhiệt huyết và sự ngây thơ thì có gì không đúng?

*

Tàu lửa khởi hành lúc chín giờ sáng, bảy giờ sáng hôm sau, Diệp Mân xách hành lí ra ngoài.

Ai ngờ vừa xuống lầu liền thấy bên đường có một chiếc Porsche quen thuộc, Tần Mặc mặc áo thun in hình đầu lâu, bên dưới là quần bò rách, tóc ngắn màu nâu được chăm chút cẩn thận, vuốt keo tạo hình nổi bật dưới nắng sớm.

Dường như cả người còn chưa đủ nổi bật, trên mặt anh còn đeo thêm cái kính râm màu trà.

Anh dựa lên cửa xe, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ "Tránh hết ra cho lão tử thể hiện" bức người.

Thấy cô ra khỏi cổng, anh giơ tay vẫy vẫy.

Khóe miệng Diệp Mân co rút, băng qua con đường vắng vẻ không người, hỏi: "Cậu làm gì vậy? Tìm tôi có việc à?"

Tần Mặc tháo kính râm xuống giắt lên cổ áo, đưa tay cầm hành lý của cô, nói: "Đưa cậu ra nhà ga."

Vừa nói đã xách hành lý nhét vào cốp sau.

Diệp Mân buồn cười nói: "Cậu không đánh trước với tôi một tiếng, lại vô cớ xun xoe, sao tôi cảm giác có gì không đúng vậy nhỉ?"

Tần Mặc xùy một tiếng, bước lên nói: "Ý cậu là bình thường tôi đối xử với cậu không tốt à? Cậu có lương tâm không hả?"

Diệp Mân mở cửa ghế lái ngồi vào, nói: "Cậu rất tốt, nhưng sáng sớm không chào hỏi đã chạy tới dưới lầu, sao mà tôi không nghĩ ngợi cho được?"

Tần Mặc: "Không phải là tôi muốn cho cậu một bất ngờ à?"

Diệp Mân cười: "Ừ, rất bất ngờ."

Tần Mặc ngồi vào xe, chỉ vào túi giấy bên trên bảng điều khiển: "Mua bữa sáng cho cậu đấy, từ từ ăn."

Diệp Mân buồn cười cầm túi giấy: "Cậu chuẩn bị chu toàn ghê."

"Đây là dây chuyền phục vụ chất lượng năm sao."

Diệp Mân cắm ống hút vào cốc sữa đậu nành, nói: "Cậu mà làm nhân sự thì đúng là để cho người ta phải lau mắt mà nhìn."

? ? ?

Tần Mặc quyết định không so đo với cô, hắng giọng nói: "Cho nên, thành kiến của cậu với tôi có thay đổi gì không?"

Diệp Mân: "Tôi vốn đâu có thành kiến với cậu đâu."

Tần Mặc nói: "Cái thái độ bình thường đối xử với tôi mà không phải là thành kiến à?"

Diệp Mân cười: "Thái độ của tôi với cậu rất tích cực."

Tần Mặc hơi nghẹn: "Cậu –"

Diệp Mân nghiêng nhìn anh, lại nói: "Vậy cậu nói xem có chỗ nào không tích cực?"

Tần Mặc hồi tưởng một chút, hình như cũng rất tích cực, anh chột dạ lảng sang chuyện khác: "Tôi hỏi chút, mấy điểm du lịch thắng cảnh bên chỗ cậu thế nào?"

Diệp Mân nói: "Tạm được, tôi nhìn quen rồi nên không có cảm giác gì, người ngoài đến thì sẽ thấy không tệ."

"Ừ." Tần Mặc gật đầu, "Tôi còn chưa đến đó."

Diệp Mân nói: "Người từ nhỏ đã có kiến thức rộng như cậu hẳn sẽ thấy phong cảnh chỗ chúng tôi chán lắm đấy."

"Sao lại thế? Tôi rất thích phong cảnh ở thị trấn nhỏ."

"Thật à? Thế lúc nào cậu tới trấn chúng tôi, tôi sẽ làm hướng dẫn viên cho cậu."

"Được." Anh dừng một chút, lại nói, "Hay là mùa hè này đi, sau này sợ không có thời gian."

Diệp Mân thuận miệng nói: "Ừ hay là hè này cậu tới đi, dù sao tôi cũng ở nhà, lúc đó sẽ đặc biệt chiêu đãi cậu."

Tần Mặc nhếch miệng, nói: "Thật ra không cần thiết phải đi vào mùa hè này, nhưng mà cậu đã mở lời thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh, đợi tôi nghỉ ngơi mấy ngày sẽ đến đó tìm cậu."

Diệp Mân thề mình chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ai ngờ lại thành đả xà tùy côn thượng*, cô im lặng cắn ống hút, nghiêm mặt nhìn anh.

*đả xà tùy côn thượng là đánh rắn bằng côn, rất khó trúng mà hay bị rắn thuận thế quấn vào gậy bò lên cắn người: ý là có người lợi dụng thời cơ

Tần Mặc được một tấc lại muốn tiến một thước, tiếp tục nói: "Nếu bên chỗ cậu không có khách sạn nào tốt, đến lúc đó tôi ở nhà cậu được không?"

Diệp Mân nói: "Nhà tôi nghèo lắm, máy nước nóng và điều hòa đều không có, cậu vẫn muốn ở?"

Tần Mặc: "Vậy thì tốt thật, cậu đưa địa chỉ đi, tôi sẽ mua đồ điện rồi sớm đưa tới cửa."

"Cậu tin tôi thật hả?"

"Tôi tin cậu cái rắm! Không phải nhà cậu sửa đồ điện tử sao? Trong nhà có thiếu gì thì thiếu, chứ nhất định không thiếu mấy thứ đồ điện này."

Diệp Mân bật cười thành tiếng.

Tần Mặc lẳng lặng nhìn cô, nói: "Haiz, tôi nói thật đó. Hè này tôi không có kế hoạch gì, định đến trấn của cậu chơi vài ngày. Nếu ở nhà cậu không tiện thì cậu giúp tôi tìm một homestay sạch sẽ chút là được."

Diệp Mân nói: "Không có gì không tiện hết, mặc dù nhà tôi không lớn nhưng vẫn có một phòng dành cho khách, tôi về dọn dẹp lại, để nếu cậu có đến ở thì thoải mái hơn chút."

Tần Mặc cười lớn: "Tôi biết Tiểu Diệp học bá mặt lạnh tim nóng mà."

Diệp Mân nói: "Không phải ở miễn phí, đến lúc đó cậu phải làm việc."

"Không thành vấn đề, ưu điểm của tôi là dám nói dám làm, làm việc nhanh tay, việc gì cũng không đáng kể."

"Ví dụ như nấu mì hay làm mấy chuyện lặt vặt hả?"

Tần Mặc: "..." Quả nhiên quá đắc ý trước mặt Tiểu Diệp học bá sẽ bị đánh tơi tả.

Diệp Mân nhìn anh, nói: "Cậu muốn đi thật hả?"

Tần Mặc gật đầu: "Đúng vậy, cậu thấy tôi giống thuận miệng nói đùa lắm hả?"

Diệp Mân nói: "Vậy tôi nói trước với cậu, mặc dù phong cảnh chỗ tôi không tệ, nhưng thật sự là không cái gì chơi, đến lúc đó cậu thấy chán cũng đừng trách tôi không nói sớm với cậu nha."

Tần Mặc cười nói: "Chơi hay không cũng không quan trọng, có cậu là được." Nói xong anh mới ý thức được mình hơi lỡ lời, vội vàng giả vờ ho nhẹ một tiếng: "Ý tôi là cậu là người địa phương, có cậu dẫn đường chắc chắn sẽ không nhàm chán."

Diệp Mân buồn cười nói: "Cậu đừng kỳ vọng cao quá."

Tần Mặc nói: "Tôi chỉ cần có chỗ ở, mỗi ngày được ngủ ngon là được."

Diệp Mân cười lắc đầu.

Tần Mặc nghiêng mắt nhìn cô, khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên thành một đường cong đẹp đẽ.

Hôm nay đường sá không đông, chưa đến tám giờ xe đã tới nhà ga, Tần Mặc tìm chỗ đỗ xe xong thì xuống xe lấy hành lí.

"Cảm ơn, tự tôi cầm được rồi, cậu không cần đưa tới cửa đâu."

Tần Mặc hừ một tiếng, ảo thuật biến ra tấm vé tàu, cười nói: "Đã nói là phục vụ năm sao, không chỉ tôi muốn đưa cậu tới cửa mà còn phải đưa cậu lên tàu nữa."

Diệp Mân bất ngờ, bật cười nói: "Có phải là cậu phục vụ tốt quá rồi không? Không có việc gì mà xun xoe, không phải lừa đảo thì cũng là đạo chích."

Tần Mặc nhướn mày, nhìn vào mắt cô, lộ ra nụ cười xấu xa nói: "Nếu đúng là vậy thì cậu có sợ không?"

Diệp Mân ngẩng đầu nhìn anh, dưới nắng sớm mùa hạ, con ngươi màu hổ phách của anh long lanh gợn sóng như nước hồ mùa xuân. Cô dời mắt, mặt bình tĩnh nói: "Tôi sẽ đánh bể đầu chó của cậu."

Tần Mặc sờ mũi, thở dài nói: "Haiz, cậu nói xem cậu là một cô gái, sao mà hung ác như vậy chứ!"

Diệp Mân không để ý tới anh, nhịp tim hơi hỗn loạn

Cô không phải kẻ ngốc, mấy ngày nay Tần Mặc ân cần lấy lòng vượt xa tình cảm bạn bè, lời nói quanh co lòng vòng thăm dò, ý tứ thế nào không phải cô không biết.

Nếu nói trước giờ cô chưa nghĩ tới ngày này thì đúng là nói dối.

Nhưng khi rốt cuộc nó thành sự thật, cô lại hơi do dự.

Bước một bước này không khó.

Nhưng sau này sẽ ra sao?

Đối với cô, anh đã sớm không còn là bạch mã hoàng tử trong tưởng tượng, là đối tượng mơ mộng trong tình yêu tuổi dậy thì của cô. Mà là bạn học và cộng sự cùng làm việc cùng một nhóm.

Không phải là cộng sự thì không thể nói chuyện yêu đương, chỉ là thời cơ này vẫn chưa được tốt lắm.

Đương nhiên anh không ý thức được điều này.

Cũng đúng, anh thích người ta đều là tùy theo tâm trạng, trước giờ đều dựa theo sở thích của mình.

Chỉ là bây giờ cô trở thành người anh yêu thích.

Cũng may mà lúc xuống xe, Tần Mặc không nói gì thêm, chỉ là chọc cười cô giết thời gian. Thời gian cũng trôi qua rất nhanh, chưa ngồi được bao lâu, cổng soát vé đã mở ra.

Hai người đi theo dòng người tiến lên trước.

Vì có quá nhiều người nên trật tự không tốt, thỉnh thoảng hai người bị chen lấn.

Ưu thế cao lớn của Tần Mặc lúc này được thể hiện rõ, một tay anh kéo hành lí, một tay bảo vệ trước mặt Diệp Mân, tạo ra một khoảng không gian an toàn cho cô.

Diệp Mân là con gái nên chút phòng bị nhỏ bé cuối cùng cũng bị lay động.

Vì thế cô lại hơi rung động.

Trời giữa hạ, dù là buổi sáng cũng nóng vô cùng.

Lên được tàu, Diệp Mân vẫn còn ổn chứ đầu Tần Mặc đã đầy mồ hôi, tạo hình tóc vuốt kia của anh cũng xẹp xuống.

Anh đặt vali lên kệ hành lí, nói: "Về đến nhà nhắn tin báo bình an cho tôi."

Diệp Mân bật cười: "Biết rồi, cậu tranh thủ xuống đi, không thì lát nữa cửa đóng không xuống được đó."

Tần Mặc cười nói: "Xuống không được thì về với cậu luôn."

Diệp Mân nguýt anh: "Mau xuống đi."

Tần Mặc cười gật đầu: "Được rồi, tôi đi đây, cậu cẩn thận." Anh hơi dừng lại rồi nói, "Mấy ngày nữa tôi đến nhà cậu chơi, cậu phải chiêu đãi tôi thật tốt đó."

"Cậu yên tâm."

Tần Mặc mím môi, giơ tay xoa đầu cô: "Hẹn gặp lại, Tiểu Diệp học bá."

Diệp Mân xụ mặt hất tay anh, rốt cuộc nhịn không được, cười nói: "Hẹn gặp lại, tôi ở nhà chờ cậu."

Tần Mặc cười với cô, xoay người xuống tàu.

Tàu chậm rãi di chuyển.

Tần Mặc đứng trong sân ga, vẫy tay với Diệp Mân qua lớp cửa kính.

Diệp Mân khẽ cười nhìn anh, mãi đến khi bóng dáng của anh bị tàu bỏ lại, cô mới thu ánh mắt.

Lúc này di động báo có tin nhắn Wechat.

Cô mở ra.

Là tin nhắn của Tần Mặc: Thuận buồm xuôi gió.

Diệp Mân cười trả lời: Cảm ơn.

Đang muốn thoát ra, lại phát hiện avatar của anh có hơi kì lạ, cô mở ra xem, ảnh phong cảnh lúc trước đã biến thành ảnh người tuyết đeo kính.

Cô nhớ người tuyết này.

Là người tuyết mà mùa đông năm ngoái hai người cùng nhau nặn.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay quên canh thời gian nên đăng trễ hơn một chút.

Ngày mai bắt đầu bước vào thời kì tăng tốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK