• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc vừa kết hôn, vì công ty đang chuẩn bị phát hành cổ phiếu ra công chúng nên Diệp Mân không có ý định có con sớm như vậy, nhưng rồi cô lại suy nghĩ, khoa học kỹ thuật không giống những ngành nghề truyền thống, không có một giai đoạn nhất định nào có thể dừng lại thư giãn, vì khoa học kỹ thuật chuyển biến từng ngày, không tiến lên sẽ bị lùi lại phía sau. Cô là người làm nghiên cứu, ngày nào chưa về hưu thì ngày đó vẫn còn bận rộn, huống chi cô cũng hưởng thụ cảm giác không ngừng nỗ lực mở ra những cánh cửa mới này.

Vì thế cô thương lượng với Tần Mặc, sớm hay muộn gì cũng muốn có con, chi bằng thì sinh sớm luôn đi. Đương nhiên Tần boss rất ủng hộ, vất vả cần cù phấn đấu, hai tháng sau, cô thuận lợi mang thai.

Mặc dù kết hôn muộn hơn Giang Lâm và Lâm Khải Phong, nhưng chuyện sinh con ít ra cũng sớm hơn Lâm Khải Phong nửa năm khiến anh lật lại được một ván.

May mắn là lúc mang thai Diệp Mân không ốm nghén quá nhiều, không hề ảnh hưởng đến công việc, ngày phát hành cổ phiếu cách ngày dự sinh nửa tháng, cô còn cùng nhóm cộng sự của mình bay đến Sàn giao dịch chứng khoán Thâm Quyến rung chuông khai mạc*.

*Các nhà đầu tư và nhà giao dịch sử dụng thuật ngữ chuông mở phiên giao dịch để mô tả việc mở một thị trường nhất định.Việc rung chuông (Opening Bell) khi mở phiên giao dịch đã trở thành một nghi lễ nơi những người quyền cao chức trọng đến tham dự thị trường chứng khoán hoặc các công ty giao dịch trong ngày đầu tiên được vinh dự rung chuông.





Hình ảnh cô to bụng rung chuông một lần nữa trở thành điểm nóng tin tức, đưa vinh danh là người phụ nữ công sở mẫu mực.

Diệp Mân chưa từng cảm thấy mình là người phụ nữ mẫu mực gì, cô chỉ đơn giản là hưởng thụ cảm giác thỏa mãn mà công việc mang lại thôi, không liên quan đến đàn ông hay phụ nữ.

Về sau, lại có con gái.

Chớp mắt hai người đã kết hôn được bảy năm.

Bảy năm qua, thị trường khoa học kỹ thuật cạnh tranh khốc liệt, đội ngũ người trẻ tuổi bọn họ sau khi trải qua nhiều sóng to gió lớn đã tạo dựng được một chỗ đứng, trở thành doanh nghiệp vững chắc trong ngành.

Nhắc đến sự thay đổi của bọn họ trong bảy năm qua, điều rõ ràng nhất ở mỗi người là sự trưởng thành, người trẻ tuổi nhất Giang Lâm cũng đã qua ngưỡng cửa ba mươi, trở thành người đàn ông thành thục, không còn bị xem là sinh viên nữa.

Còn Lâm Khải Phong mấy năm qua dưới sự chăm sóc của bà xã, dáng người vốn không cao lại ngày càng phát triển bề ngang, phỏng chừng qua vài năm nữa sẽ trở thành một ông chú trung niên bụng phệ.

Về phần Diệp Mân và Tần Mặc, mặc dù tuổi không còn trẻ, nhưng cũng may ông trời chiếu cố công thêm biết điều chỉnh sinh hoạt nên không nhìn ra dấu vết tuổi tác.

Nhất là Diệp Mân, ưu điểm làn da trắng lúc này càng thêm nổi bật, hơn nữa đã làm mẹ, cả người có một hương vị thành thục ưu nhã, trang điểm nhẹ nhàng cũng có thể khiến người ta lóa mắt.

Truyền thông khi viết về cô thường gọi là "mỹ nữ" để giật tít. Có điều cô chưa từng thừa nhận sự quyến rũ của bản thân.

Đương nhiên Tần Mặc vẫn đẹp trai phong độ như cũ, không mập ra cũng không hói đầu, càng ngày càng có thêm khí chất trầm ổn.

Mặc dù hai người ít để lộ cuộc sống riêng tư nhưng trong ngành ai cũng biết họ là một cặp vợ chồng ân ái, bản tính của Tần Mặc cũng không phải người khiêm tốn, phàm là Diệp Mân đạt được vinh dự gì, anh sẽ không nhịn được khoe khoang với người khác rằng "vợ tôi thế này thế này thế kia", lâu ngày bị Giang lâm và Lâm Khải Phong trêu là "Tên cuồng khoe vợ".

Có người hỏi Diệp Mân, làm thế nào để suy trì cảm giác mới mẻ trong hôn nhân?

Thật ra từ trước đến giờ cô chưa từng nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, chỉ là bất tri bất giác đã ở cùng Tần Mặc bảy năm, hơn nữa bảy năm qua ngày nào cũng ở cạnh nhau vậy mà không có cảm giác nhàm chán, thậm chí đi công tác vài ngày sẽ thấy nhớ, đến mức có lúc cô không thể tưởng tượng được Tần Mặc từng là một công tử phong lưu cả thèm chóng chán.

Nói về bí quyết, đại khái là ngoại trừ là vợ chồng, bọn họ còn là đồng nghiệp, là người bạn thân nhất của đối phương. Thấu hiểu nhau, có cùng chủ đề yêu thích, sinh hoạt vợ chồng hòa hợp và ăn ý.

Một chiều nọ sau khi làm xong việc, Diệp Mân và Tần Mặc tan làm sớm đến trường đón Lạc Lạc.

Lạc Lạc sáu tuổi năm nay vào lớp một, cậu bé sớm bộc lộ trí thông minh, rất có dáng vẻ của thiên tài nhỏ, hơn nữa đều tự giác học tập, hoàn toàn không cần trưởng bối giám sát.

Diệp Mân vẫn hi vọng con trai có thể vui chơi nhiều một chút, không muốn nó giống cô cả ngày ngoại trừ học tập chỉ biết làm bạn với đồ điện tử, không hòa hợp với các bạn nhỏ khác.

Nhưng Lạc Lạc đã tự có chính kiến của mình, nhiệt huyết học tập hơn hẳn việc chơi đùa.

Tiểu gia hỏa tự mình bò lên ghế sau, cài dây an toàn, nói: "Mẹ, hôm nay con học được kiến thức số học mới nhưng không hiểu rõ lắm, lát nữa mẹ phụ đạo cho con nha."

Tần Mặc nói: "Sao con chỉ nhờ mẹ phụ đạo mà không nhờ ba?"

Lạc Lạc nhăn mày, nhìn người ba anh tuấn, nghiêm túc nói: "Ba, nhiều lần con thi đều được hạng nhất, lúc ba đi học đâu có đứng hạng nhất, sao phụ đạo cho con được? Nếu không giải được đề thì sẽ rất mất mặt."

Tần Mặc: "..."

Diệp Mân cười, vui vẻ ra mặt.

Tần Mặc đen mặt nói: "Tốt xấu gì ba cũng được coi là học bá, mấy đề toán tép riu của con, ba nhắm mắt cũng giải được."

Lạc Lạc nói: "Vậy thì cũng chưa chắc."

Tần Mặc bĩu môi nói: "Hôm nay ba mẹ có việc rồi, lát nữa đưa con và em đến nhà ông bà nội, sáng mai ba mẹ sẽ đón các con."

Tuy nói là nhà ông bà nội, nhưng thật ra chỉ cách có mấy tòa nhà. Sau khi hai người có con, mua biệt thự dọn ra ngoài, để thuận tiện về sau, liền mua một căn gần tiểu khu của ba mẹ Tần, khoảng cách không xa xôi gì.

Hai người bận rộn công việc, không yên lòng giao con cho bảo mẫu suốt, thỉnh thoảng sẽ đưa đến nhà ông bà nội.

Hai trưởng bối Tần gia đã về hưu, rất sẵn lòng trông giúp cháu.

Lạc Lạc hơi không tình nguyện: "Nhưng mà con muốn mẹ giảng bài cho con."

Tần Mặc nói: "Mẹ hay ông bà nội giảng bài cho con thì cũng giống nhau."

Lạc Lạc khoanh tay, mất hứng hừ một tiếng: "Ba, con biết ba lại muốn độc chiếm mẹ."

Tần Mặc duỗi tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: "Con lớn thế này mỗi ngày đều dính lấy mẹ có mất mặt không chứ!"

Lạc Lạc nói: "Ban ngày con đi học, buổi tối mới có thể nhìn thấy mẹ. Ban ngày ba đi làm cũng nhìn thấy mẹ, buổi tối còn ngủ cùng với mẹ, ba mới là mất mặt đó."

Thấy hai cha con lại muốn ầm ĩ lên, Diệp Mân kịp thời can ngăn: "Khoan đã, đêm nay chúng ta có chuyện gì sao em không biết?"

Lạc Lạc nhìn Tần Mặc, khuôn mặt tức giận.

Tần Mặc trợn mắt: "Không phải là em quên hôm nay là ngày gì rồi chứ?"

"Ngày gì?" Diệp Mân nhíu mày.

Tần Mặc nói: "Hôm nay là mười lăm tháng chín."

"Mười lăm tháng chín?" Diệp Mân vẫn nghi ngờ, nhưng chẳng mấy chốc đã nhớ ra, vỗ trán cười nói, "Trời ạ, kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng ta."

Tần Mặc cười lạnh nói: "Người ta nói bảy năm ngứa ngáy, anh thấy là em ngứa rồi đó."

Diệp Mân ôm cánh tay anh, cười nói: "Hôm nay đi làm bận bịu quá em hơi choáng."

"Ha ha!" Tần thiếu gia cũng khoanh tay giống con trai, biểu cảm tức giận.

Lạc Lạc nhìn ba rồi lại nhìn mẹ, buông cánh tay ra, nói: "Mẹ, tối nay mẹ không thể phụ đạo cho con thật sao?"

Diệp Mân gật đầu: "Hôm nay ba mẹ có chuyện quan trọng, con với em đến nhà ông bà nội chơi nha."

"Rất quan trọng hả mẹ?"

Diệp Mân nhìn khuôn mặt đen sì của Tần Mặc, gật đầu nói: "Rất quan trọng, nếu không làm, ba con sẽ tức giận."

Lạc Lạc thở dài nói: "Được rồi ạ." Lại đưa tay vỗ tay cánh tay Tần Mặc, "Ba, vậy con nhường mẹ cho ba, ba đừng tức giận. Ba yên tâm đi, con không nói cho mẹ là chiều hôm trước lúc đón con tan học, ba đứng hàn huyên với dì kia rất lâu đâu."

Tần Mặc: ??? Không phải ba, ba không có, đừng có nói bậy.

Vừa quay đầu, quả nhiên đối diện với ánh mắt thâm trầm của Diệp Mân.

Diệp Mân cười lạnh: "Chẳng trách anh lại đi cáo trạng trước, xem ra anh mới là người ngứa."

Tần Mặc tức giận nhìn con trai: "Con nói nhăng nói cuội gì đấy?"

Lạc Lạc chớp đôi mắt to tròn vô tội: "Đúng là vậy mà."

Diệp Mân cười tủm tỉm hỏi con trai: "Lạc Lạc, con nói cho mẹ nghe, ba với dì kia nói chuyện trên trời dưới đất gì?"

Lạc Lạc nghiêm túc nói: "Ba nói với dì là cơm nhà dì rất ngon, hôm nào muốn đến nhà dì ăn cơm."

Diệp Mân nhìn Tần Mặc: "Ha ha, ăn cơm?"

Tần Mặc giận dữ: "Ranh con, đừng có nói xấu ba!"

Diệp Mân giơ nấm đấm lên dằn mặt anh, vẻ mặt ôn hòa nói: "Lạc Lạc, con nói tiếp đi."

Lạc Lạc ngẩng đầu lên, dáng vẻ không sợ thế lực tà ác: "Ba còn rủ dì hôm nào cũng đi đánh bóng."

"Đánh bóng?" Diệp Mân lại cười lạnh, nói, "Tần Mặc, anh thành thật khai báo đi!"

"Anh khai báo gì chứ?" Tần Mặc suy sụp, "Ranh con, rốt cuộc con nói hươu nói vượn gì đấy?"

Lạc Lạc nói: "Mẹ, con nói thật đó, mẹ hãy tin con."

Diệp Mân nói: "Ừ, mẹ tin Lạc Lạc."

Trong đầu Tần Mặc bỗng lóe lên, anh nói: "Oắt con, có phải con nói người hôm trước gặp lúc ba đón con không."

Lạc Lạc gật đầu: "Không sai, là cái dì chân dài đó."

Còn là một dì chân dài nữa nhỉ!

Trước khi nắm đấm của Diệp Mân rơi xuống, Tần Mặc chuẩn xác nắm được tay cô, tuyệt vọng nói: "Con nó nói vợ của Chu Văn Hiên, hôm trước đi đón con anh gặp hai vợ chồng họ đi đón con, sau đó có hàn huyên một lúc. Đúng là có nói mấy lời này."

Diệp Mân hơi sửng sốt, ăn cơm chơi bóng, đúng là chuyện anh và Chu Văn Hiên thường làm.

Lạc Lạc ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: "Thì con có nói sai đâu, đúng là có một bà dì mà."

Tần Mặc hít sâu một hơi, kiềm cơn xúc động muốn đánh con, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái thằng ranh con học ai đấy hả? Cố ý ngắt đầu bỏ đuôi hãm hại ba."

Hẳn là học theo mẹ ruột của anh rồi.

Diệp Mân nói: "Tại anh không xây dựng được hình tượng trong lòng con, còn trách ai nữa."

"Không sai." Tiểu gia hỏa bên cạnh còn phụ họa.

Tần Mặc: "Ranh con, đừng tưởng ba không dám đánh con."

"Ba mà đánh con thì con sẽ mách bà nội, để bà nội đánh ba."

Diệp Mân an ủi trượng phu đáng thương: "Được rồi, anh đừng ầm ĩ với con nữa, chừa chút sức lực về nhà đối phó với Điềm Điềm đi."

Nói đến con gái, Tần Mặc suýt chút nữa giật mình.

Lúc mới sinh con gái vẫn là tiểu thiên sứ, nhưng ngày ngày lớn lên, sau khi biết đi biết nói, tiểu thiên sứ liền biến thành tiểu ác ma, ngày nào không giày vò người cha là anh gần chết thì không chịu nổi, đợi lát nữa đưa đến nhà ông bà, đoán chừng lại là một trận ác chiến.

Anh thở dài một hơi, lập tức cảm thấy con trai ngoan ngoãn hơn nhiều. Anh lại chỉ cho Diệp Mân thấy thái dương của mình: "Em nhìn anh xem, có phải anh có tóc bạc rồi không? Cuối cùng thì anh cũng biết vì sao từ lúc anh lớn lên, thái dương cha anh đều bạc trắng, hẳn là bị anh tra tấn."

"Anh còn rất biết tự nhận thức đấy."

"Ai mà nuôi con sẽ hiểu, đây chính là nhân quả, về sau nhất định anh sẽ hiếu thảo với ba anh."

Lạc Lạc bên cạnh nói: "Ba, đợi lúc ba già rồi, con cũng sẽ hiếu thảo với ba."

"Không cần!"

Anh mới hơn ba mươi tuổi mà đã tính đến chuyện về già, có dọa người không chứ!

*

Quả nhiên, trước khi thuận lợi đưa con đến nhà lão Tần và Tiết nữ sĩ, Tần Mặc phải đấu trí đấu dũng với con gái hơn nửa giờ, suýt chút nữa bị con bé bứt cho trọc cho mới thành công.

Ra khỏi nhà ba mẹ, Tần Mặc thở dài: "Cuối cùng anh cũng hiểu vì sao rất nhiều người đàn ông trong công ty mình tình nguyện tăng ca không về nhà, trẻ con quả thật là rất đáng sợ."

Diệp Mân nói: "Thì anh cứ xây dựng hình tượng uy tín một chút."

"Bọn nó nhỏ như thế, anh cũng không thể đánh bọn nó? Anh cũng không nhìn ra em uy tín chỗ nào mà bọn nó lại nghe lời em như vậy?"

"Thế à?" Diệp Mân quay đầu, cười cười nhìn anh.

Tần Mặc ho nhẹ hai tiếng: "Được rồi, đó là năng lực trời sinh. Ngay cả anh cũng sợ em thì nói gì đến hai tiểu gia hỏa kia."

Diệp Mân bật cười: "Chúng ta đi kỷ niệm ở đâu đây?"

Tần Mặc nói: "Anh định tới quán ăn Hồ Nam cạnh trường, là quán ăn mà lần đầu tiên chúng ta đi ăn riêng đó."

Đương nhiên là Diệp Mân nhớ rõ, hôm đó cô giúp anh sửa báo cáo giới thiệu đề tài, anh mời cô ăn cơm, sau đó còn gặp Triệu Đình.

Vì đã đặt chỗ trước nên dù đang giờ cơm, hai người cũng không cần lo hết chỗ.

Thật ra với khả năng tài chính của hai người bây giờ, bao một phòng ăn hoàn toàn không thành vấn đề, có điều lúc trước trải qua khó khăn, bây giờ lại có con, bệnh xa xỉ của Tần Mặc cũng không tái diễn.

Hai người ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ.

Diệp Mân vừa chọn món trong thực đơn, vừa thuận miệng hỏi: "Ăn cơm xong thì đi đâu anh?"

Tần Mặc nói: "Đương nhiên là về chốn cũ, đến trường đi dạo. Khó khăn lắm mới có được thế giới hai người, chúng ta phải hết sức trân quý."

Diệp Mân ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: "Thôi đi, miệng thì nói con phiền mà đi công tác vài ngày không gặp đã không chịu được."

Tần Mặc cũng cười: "Cái này gọi là rắc rối ngọt ngào, em có hiểu không?" Vừa nói anh vừa cảm thán, "Bây giờ nhớ lại cảnh tượng năm đó, lần đầu tiên chúng ta ăn cơm ở đây, khi đó anh có nằm mơ cũng không ngờ sau này chúng ta sẽ kết hôn, còn có hai đứa con nữa."

Diệp Mân nói: "Em cũng không ngờ tới."

Tần Mặc nghĩ ngợi, hỏi: "Em ở bên anh nhiều năm như vậy, có bao giờ em thấy hối hận không?"

Diệp Mân giương mắt nhìn anh: "Anh muốn nghe em nói thật không?"

Tần Mặc nghe giọng cô, cảm thấy không ổn, khoát tay nói: "Quên đi, coi như anh chưa hỏi."

Diệp Mân cười nói: "Nói thật là em chưa từng hối hận, không hề hối hận một giây một phút nào."

Tần Mặc khẽ giật mình.

Trước giờ Diệp Mân không phải là người phụ nữ thích biểu đạt bằng lời, dù đã kết hôn nhiều năm như vậy, nhưng rất ít khi nghe cô dỗ ngon dỗ ngọt. Bây giờ bỗng nhiên cô nói một câu như thế, Tần Mặc không kịp phản ứng, một lúc lâu sau, chớp mắt mấy cái, thụ sủng nhược kinh hỏi: "Em nói thật sao?"

Diệp Mân bật cười: "Anh cảm thấy nếu em hối hận, thì sẽ tiếp tục ở bên anh à?"

Tần Mặc gật đầu: "Cũng đúng."

Diệp Mân gọi đồ ăn, đưa lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, nhấp một ngụm trà thấm giọng, lại nói: "Nói thật, biểu hiện của một người chồng như anh đã vượt xa mong đợi của em rồi."

Hai viên đạn bọc đường liên tiếp khiến lòng Tần Mặc nhịn không được mềm nhũn, vuốt cằm nói: "Vậy xem ra sau này anh phải biểu hiện kém một chút."

Diệp Mân bình tĩnh gật đầu: "Ừ, anh cứ thử xem."

Tần Mặc vội vàng cười hì hì: "Anh nào dám? Nếu thật sự biểu hiện kém một chút, chắc em đã nhấc chân đá bay anh. Sau này có điều gì không hài lòng, em cứ nói ra, anh sẽ cố gắng sửa đổi."

Diệp Mân suy nghĩ, hỏi: "Vậy người vợ như em, anh chấm mấy điểm?"

Tần Mặc nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Muốn anh nói thật không?"

Diệp Mân nói: "Anh nghĩ anh nói xạo thì em không nhìn ra được chắc?"

"..." Cũng đúng.

Tần Mặc cười nói: "Được chín mươi chín điểm, trừ một điểm vì sợ em kiêu ngạo."

Ở bên nhau đã nhiều năm như vậy, đương nhiên Diệp Mân biết anh không cố ý dỗ ngon dỗ ngọt nịnh nọt cô mà là đánh giá thật lòng.

Cô vốn cảm thấy một người vợ như mình thì không tốt lắm, vì dịu dàng quan tâm hiền lành cô không đạt điểm nào, trên thực tế, thỉnh thoảng Tần Mặc còn lên án cô không đủ quan tâm đến anh.

Vì thế nghe anh nói như vậy, cô có hơi bất ngờ.

"Em tốt như vậy hả?"

Tần Mặc nói: "Đương nhiên rồi, anh đã suy nghĩ rất nhiều lần, nếu anh cưới ai khác mà không phải em, đoán chừng cuộc sống hôn nhân không được hai năm đã nhàm chán. Nhưng bởi vì ở bên cạnh em nên anh cảm thấy rất thỏa mãn. Vì trên đời này chắc chắn sẽ không có người thứ hai hiểu anh như em." Nói xong, anh lại bổ sung, "Cứ như giun đũa trong bụng anh vậy, muốn làm chuyện xấu cũng không được."

Diệp Mân cười: "Được, vậy sau này nếu anh muốn làm chuyện xấu thì nói với em một tiếng, em sẽ làm bộ như không biết."

Anh nhíu mày, cười vui vẻ: "Có vợ có con rồi còn làm chuyện xấu gì được nữa?"

*

Ăn cơm xong, hai người nắm tay nhau về trường đi dạo, bất tri bất giác đã đến sân tập, lúc này vừa khai giảng không bao lâu, buổi tối trên sân vẫn có tân sinh viên mặc đồ rằn ri huấn luyện quân sự.

Cảnh tượng mười mấy năm trước lại hiện lên trước mắt.

Diệp Mân nói: "Tần Mặc, để em tặng anh một món quà nhân kỷ niệm bảy năm ngày cưới."

"Quà gì?" Tần Mặc cười hỏi.

Diệp Mân cười thần bí: "Có phải em đã kể với anh, hồi huấn luyện quân sự năm nhất em có thầm mến một nam sinh không?"

Đương nhiên Tần Mặc vẫn chưa quên chuyện này, mặt mày lơ đễnh: "Thì sao? Không phải chỉ là người qua đường Giáp thôi à, anh không thèm quan tâm."

Diệp Mân cười hết sức vui vẻ: "Không quan tâm thật sao?"

"Đương nhiên."

Diệp Mân: "Nhưng mà người đó là anh á."

"Hả?"

"Em nói, người em thích hồi quân sự năm nhất chính là anh."

Tần Mặc mở to mắt, không tin nổi, cả buổi không nói được lời nào.

Diệp Mân chọc chọc anh: "Choáng váng rồi hả?"

"Móa!"

Tần Mặc văng tục, cười lớn, ôm chặt người vào ngực.

Một lúc lâu sau, anh dán bên tai cô, thấp giọng nức nở: "Xin lỗi em!"

Diệp Mân khó hiểu: "Tại sao lại xin lỗi em?"

Tần Mặc nói: "Để em phải chờ đợi nhiều năm như vậy."

Diệp Mân nhéo nhéo mặt anh: "Năm đó em chỉ là gặp sắc nổi lòng tham thôi, ai chờ anh đâu?"

Tần Mặc ngẩng đầu, bất mãn nói: "Em có thể đừng phóng hỏa như vậy được không, có phá hoại bầu không khí không chứ?"

Diệp Mân: "Em chỉ muốn để anh nhìn vào hiện thực thôi."

Tần Mặc ngửa đầu cười: "Anh mặc kệ, dù sao anh cũng biết em yêu anh ghê gớm."

Diệp Mân cười.

Tần Mặc nắm tay cô, nỉ non bên tai cô: "Anh cũng vậy."

*

Tác giả có lời muốn nói:

Thời gian ở chương này trước chương hôm qua một năm.

Phiên ngoại về Cẩu tử và Mân Mân kết thúc.

Ngày mai sẽ bắt đầu viết về Chu Văn Hiên hồng nhan bạc phận.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK