Tính ra từ sau Triệu Đình hồi học kỳ trước, Diệp Mân cũng không thấy cô gái nào xuất hiện bên cạnh Tần Mặc. Thời gian anh ngâm mình trong phòng thí nghiệm còn nhiều hơn cô, rất giống dáng vẻ của một người thanh tâm quả dục cuồng công việc.
Vì thế nên khi thấy một cô gái xinh đẹp gọi tên anh, cô hơi bất ngờ, nhưng rồi lại thấy chuyện đó là đương nhiên.
Còn Giang Lâm sau khi đi một đoạn mới chậm chạp phản ứng, quay đầu nhìn cửa chính tòa thí nghiệm nói: "Chiều nay lão Tần còn khuyên tôi đừng yêu đương kẻo bị phân tâm ảnh hưởng tới công việc vậy mà giờ không phải cậu ta lại bắt đầu à? Nhưng mà mỹ nữ này nhìn quen quen, hình như gặp ở đâu rồi thì phải." Cậu thở dài, lại nói: "Ôi, hoa đào của lão Tần cứ từng đóa từng đóa liên tiếp mà tôi còn chưa có mối tình đầu nữa, đúng là một bên thì hạn hán, một bên thì ngập lụt* mà."
*ý chỉ sự chênh lệch giữa hai bên, kiểu "kẻ ăn không hết người lần không ra" trong tiếng Việt.
Diệp Mân cười nhẹ: "Chẳng lẽ cậu cũng muốn hoa đào từng đóa từng đóa như vậy à?"
Giang Lâm lắc đầu nói: "Nhiều thế thì không cần, tôi chỉ muốn gặp được một cô gái tâm đầu ý hợp, một người thôi là đủ rồi."
Diệp Mân cười: "Nhất định cậu sẽ gặp được."
*
Hai tiếng sau Diệp Mân trở lại tòa thí nghiệm, đang định đi vào bỗng có người gọi lại: "Này! Bạn học ơi!"
Là một giọng nữ ngọt ngào.
Cô quay đầu, là cô gái vừa gặp ban nãy.
Khó trách Giang Lâm nói nhìn quen quen, lúc đến gần cô cũng nhận ra cô bé này, hình như tên là Chu Băng Vũ, cũng là một người nổi tiếng trong trường, sinh viên năm ba hay năm tư gì đó của khoa báo chí, thường xuyên xuất hiện trong các sự kiện lớn của trường.
Nói chung cũng là một hoa khôi giảng đường cấp bậc nữ thần.
So với trên hình thì ở ngoài mỹ nữ này trông gần gũi hơn, đôi mắt to và gương mặt tròn, vẻ ngoài ngọt ngào nhưng cũng rất phong tình.
"Cậu gọi tôi hả?" Diệp Mân hỏi.
Tuy rằng cô biết mỹ nữ này nhưng mỹ nữ làm gì biết đến cô.
Nữ sinh khoa báo chí phần lớn đều cởi mở, Chu Băng Vũ cũng không ngoại lệ, cô ấy nhẹ nhàng bước lên hỏi như đã quen biết từ lâu: "Cậu muốn lên lầu hả?"
Diệp Mân gật đầu.
Chu Băng Vũ cười nói: "Vậy cậu đưa tôi lên với được không? Tôi lên lầu tìm bạn."
Tòa thí nghiệm có hệ thống an ninh, chỉ có người trong khoa có thẻ mới vào được.
Diệp Mân dùng đầu ngón chân cũng biết vị mỹ nữ này muốn lên lầu tìm Tần Mặc, bất đắc dĩ bị một cánh cửa ngăn cản con đường theo đuổi tình yêu.
Cô lịch sự cười đáp lại: "Ngại quá, không phải người trong khoa thì không thể tùy tiện vào."
Chu Băng Vũ cười nói: "Cậu yên tâm, tôi chỉ tìm người thôi, nói xong thì xuống ngay. Tôi cũng là sinh viên, không làm gì xấu đâu."
Diệp Mân vẫn nói: "Thật ngại quá, tôi không giúp được cậu."
Chu Băng Vũ rút trong ví ra hai tờ tiền màu hồng đưa cho cô: "Thật sự là tôi tới tìm người, cậu đi vào rồi đưa thẻ ra cho tôi kiểm một chút là được, không ảnh hưởng gì đến cậu đâu."
Diệp Mân nhìn hai tờ tiền trong tay có chút dở khóc dở cười, giúp một đoạn đường mà kiếm được tới hai trăm, đúng là tay không bắt sói*, không biết là do Tần thiếu gia vô giá hay là không có giá trị nữa.
*tay không bắt sói giống câu "Tay không bắt giặc" trong tiếng Việt, nghĩa là không có gì mà vẫn làm được việc thành tựu.
Cô cười khẽ, lắc đầu: "Thật sự là không được."
Dứt lời, cô quay người định đi vào trong, nào ngờ chân còn chưa kịp bước, cánh tay đã bị Chu Băng Vũ nắm lấy.
Sắc mặt cô gái kia trầm xuống, khuôn mặt ngọt ngào bỗng trở nên khó coi, giọng điệu không mấy thân thiện: "Cậu có cần phải nguyên tắc như vậy không? Chẳng lẽ lại sợ tôi trộm đồ, tôi là ai không lẽ cậu không biết?"
Ánh mắt Diệp Mân rơi vào cánh tay bị cô ta nắm, hơi bất đắc dĩ nói: "Cậu muốn tìm ai thì kêu người đó xuống đón đi. Về phần cậu là ai thì không liên quan gì đến tôi."
Chu Băng Vũ là người nổi tiếng trong trường, trước giờ làm việc gì cũng thuận lợi, không ngờ lại thất bại trước việc cỏn con này, cô ta tức giận, cao giọng nói: "Cậu có bênh không?"
"Tôi thấy cô mới là có bệnh!"
Một giọng nam lạnh lùng phát ra từ phía trong cửa.
Diệp Mân và Chu Băng Vũ cùng ngẩng đầu, nhìn thấy mặt Tần Mặc âm trầm, đang bước nhanh ra cửa.
Chu Băng Vũ nhanh chóng buông tay Diệp Mân, tiến lên nói: "Tần Mặc, em biết anh sẽ xuống mà."
Tần Mặc lạnh lùng nhìn cô ta, nói: "Đi thôi, đi lên."
Mặt Chu Băng Vũ vui mừng, đang định đi lên thì bị anh ngăn lại: "Không phải nói cô, tôi nói bạn học tôi." Anh giương cằm với Diệp Mân, thấp giọng nói: "Đi thôi."
Diệp Mân cười khẩy, khóe môi cong lên mỉa mai, bước thẳng lên trước quẹt thẻ đi vào.
Tần Mặc lần nữa cảm nhận được sự khinh miệt của học bá, hơi ngượng ngùng sờ mũi, đang định đuổi theo lại bị Chu Băng Vũ giữ lại: "Tần Mặc, em có chuyện muốn nói với anh."
Anh lạnh nhạt nhìn cô ta: "Không cần, tôi không hứng thú, sau này đừng tới tìm tôi nữa."
Nói xong anh nhanh chóng đi vào trong.
"Này!"
Thanh âm tức giận của Chu Băng Vũ bị bỏ lại sau lưng.
Vì Tần Mặc kịp thời chạy đến nên cửa thang máy đang đóng lại chầm chậm mở ra. Diệp Mân đứng trong thang máy ngẩng đầu, mặt không đổi sắc nhìn anh.
Ngón tay anh đặt dưới mũi, bước vào thang máy đứng cạnh cô, khom người nhấn nút tầng 6.
"Sau này gặp phải loại người này, cậu không cần phải để ý." Anh ho nhẹ một tiếng, nói.
Diệp Mân cười nhẹ, không đáp.
Tần Mặc nghe cô cười, cảm thấy mình bị khinh thường nên hơi có chút thẹn quá hóa giận nhìn cô nói: "Cái này cũng đâu thể trách tôi được."
Diệp Mân nhìn con ngươi màu hổ phách của anh, lạnh nhạt nói: "Đương nhiên, ai bảo mị lực của Tần thiếu gia lớn quá làm gì!"
Nói xong câu này cô cũng sửng sốt, vì ngữ khí kia nghe thật kỳ lạ*, chanh chua, không giống phong cách bình thường của cô, ít ra là không giống với phong cách bên ngoài của cô.
*nguyên văn là âm dương quái khí, dùng để mô tả thái độ kỳ quặc, lời nói lạnh lùng, không thể đoán trước
Đương nhiên Tần Mặc không cảm thấy đây là lời khen ngợi, thậm chí còn hơi tức giận vì ngữ khí mỉa mai không thèm che giấu của cô.
Từng có vết xe đổ của Triệu Đình, hơn nữa chính anh là người gây ra chuyện phiền phức cho cô, thật sự không có lí lẽ nào để phản bác.
Không sai, lần trước bị cô liên tục chất vấn tình sử phong phú, anh không còn cảm thấy chuyện đó có gì đáng để khoe khoang thể hiện, anh thừa nhận rằng bản thân mình trước đây là một người hư vinh nông cạn.
Cửa thang máy ding một tiếng mở ra. Diệp Mân không nói tiếng nào đi ra ngoài.
Tần Mặc nhìn bóng lưng gầy gầy của cô, trong lòng run lên, yên lặng theo sau.
Hai người kia cũng ở phòng thí nghiệm, nhìn hai người một trước một sau bước vào, Lâm Khải Phong quay đầu cười nói: "Lão Tần, người vừa gửi tin nhắn cho cậu không phải là hoa khôi khoa báo chí à?"
Tần Mặc không đáp.
Lâm Khải Phong lại tiếp tục: "Tôi nhớ năm ngoái cậu có để ý người ta phải không? Nhưng mà cậu thấy phiền vì mỹ nữ này chơi trò lạt mềm buộc chặt nên mới quen cô bạn tốt cùng phòng của Diệp Mân. Sao bây giờ mỹ nữ kia lại chủ động dâng tới cửa rồi?"
Tần Mặc ừ một tiếng, không muốn nói đến chuyện này.
Nhưng mà lúc này con giun đũa trong bụng anh Lâm Khải Phong chẳng biết sao lại không nhìn mặt đoán ý anh, vẫn tiếp tục cười nói: "Bản lĩnh tán gái của cậu không phục không được, để ý ai thì nhất định người đó trốn không thoát, lúc nào cũng có thể bắt đầu, độ hot của cậu lúc nào cũng được duy trì."
Mấy câu trêu chọc kiểu này Lâm Khải Phong đã nói vô số lần, nếu là ngày thường anh sẽ đắc ý hùa theo. Nhưng hôm nay anh hoàn toàn không có tâm trí nghe, chỉ muốn làm cho Lâm Khải Phong mau ngậm miệng lại.
Anh vô thức nhìn Diệp Mân lại bắt gặp ý cười nhàn nhạt trong ánh mắt cô. Anh chột dạ, nhanh chóng né tránh, biểu cảm trầm xuống, nghiêm mặt nói: "Cái gì mà tán gái với không tán gái? Tôi không có quan hệ gì với cái cô kia cả."
Lâm Khải Phong kinh ngạc: "Người ta đã chủ động vậy rồi mà cậu còn không định tiến tới hả? Không phải chỉ cần phù hợp với tiêu chuẩn thì cậu không từ chối ai à? Vị này là nữ thần học đường đó!"
"Cái gì mà không từ chối ai chứ? Tôi là người bừa bãi vậy à?"
Lâm Khải Phong gật đầu, biểu cảm rõ ràng nói "Cậu đúng là vậy mà."
Tần Mặc nói xong câu này liền cảm thấy hối hận, đồng thời muốn chôn tên bạn xấu kia ngay tại chỗ, nhưng mà điều kiện không cho phép nên chỉ có thể đen mặt nói: "Trong mắt cậu tôi là loại người này à?"
Lâm Khải Phong cười nói: "Tôi với cậu biết nhau bao nhiêu năm rồi cậu còn giả vờ đứng đắn với tôi làm gì?", vừa nói vừa nhớ tới điều gì, lại tiếp, "Đúng rồi, hiện tại cậu đã độc thân gần nửa năm rồi thì phải? Phá kỷ lục mấy năm nay rồi đó! Bây giờ mỹ nữ chủ động dâng tới cửa mà cậu cũng từ chối, sao tôi cảm thấy không đúng chút nào! Không lẽ mỹ nữ khoa tài chính kia khiến cậu bị PTSD rồi hả?"
*PTSD: Hậu chấn tâm lý hay Rối loạn stress sau sang chấn thương.
Nói xong cậu ta còn cười bỉ ổi.
Kết nhầm bạn là sao?
Chính là thế này đây.
Tần Mặc suýt chút nữa nghiến nát răng, hít sâu, hắng giọng, nghiêm túc đàng hoàng nói: "Cậu nói hươu nói vượn gì đấy? Lúc trước là do tôi rảnh rỗi quá sao giống bây giờ được? Dự án của chúng ta phải xin ngân sách quốc gia, sau đó là phải đi tìm nhà đầu tư, chính thức bước vào giai đoạn khởi nghiệp, làm gì còn thời gian làm mấy chuyện hư hỏng này."
Giang Lâm một bên gật đầu phụ họa: "Không sai, hồi chiều lão Tần cũng có nhắc tôi, bây giờ là thời điểm bận rộn, vấn đề cá nhân nên gác sang một bên tránh để ảnh hưởng công việc."
"Thật hả, sao mà tôi không tin nổi vậy?" Lâm Khải Phong khinh thường, cậu hiểu rất rõ vị đại thiếu gia tính tình cẩu thả này.
Tần Mặc lạnh mặt nhìn cậu ta, gằn từng tiếng: "A Phong, hôm nay tôi thấy cậu nói nhảm nhiều quá rồi đó!"
Lâm Khải Phong vốn muốn nói nhảm thêm vài câu lại nhận thức được một luồng sát khí nồng đậm trong đôi mắt hẹp dài kia. Dù sao hai người đã quen biết nhau nhiều năm rồi, nếu cậu còn không nhận ra lúc nào vị đại thiếu gia này là đang phô trương thanh thế, lúc nào là thật sự khó chịu thì không xứng là anh em tốt nữa.
Rõ ràng Tần thiếu gia đang không vui.
Rất không vui.
Cậu nhanh chóng làm động tác kéo khóa ngậm miệng, khóe miệng cong cong, quay người thành thật làm việc với máy tính thân yêu.
Tần Mặc quay đầu nhìn Diệp Mân nãy giờ vẫn yên lặng không nói, hơi nghiêng người lên bàn, sờ mũi, mím môi, lại hắng giọng ung dung nói: "Mọi người là một nhóm, nếu không có gì bất ngờ thì tương lai sẽ còn làm việc với nhau lâu dài, tôi hi vọng chúng ta có thể thoải mái làm việc cùng nhau. Cho nên nếu tôi có chỗ nào không tốt thì các cậu hãy nói ra. Có thì tôi thay đổi không thì thôi."
Lâm Khải Phong cười hì hì nói: "Không phải chứ lão Tần, tự dưng cậu đứng đắn như vậy làm gì? Nhìn không quen chút nào! Cậu rất tốt, rất rất tốt, thật đó. Nhất là lúc tính tiền, dường như có Phật quang tỏa sáng trên đầu cậu vậy."
Giang Lâm cười phụ họa: "Nếu mỗi ngày cậu đều mang cho tôi một cốc đá xay hoặc là trà sữa thì đúng là hoàn hảo không có khuyết điểm nào hết."
Miệng hai tên này đúng là lúc nào cũng nói ra mấy câu vô nghĩa, Tần Mặc trừng mắt với hai người họ rồi quay đầu nhìn Diệp Mân, thấp giọng hỏi: "Còn cậu thì sao? Có ý kiến gì không?"
Diệp Mân liếc anh, lắc đầu nói: "Không có."
"Thật sự không có hả?"
"Thật."
Tần Mặc nhìn ý cười bên khóe môi cô, bỗng dưng thở dài, có chút bất lực nói: "Thật xin lỗi!"
Diệp Mân còn tưởng mình nghe lầm, sững sờ quay đầu nhìn anh.
Lâm Khải Phong và Giang Lâm cũng hiếu kỳ nhìn qua vì ba chữ "thật xin lỗi" nghiêm chỉnh này thật không giống mấy lời mà Tần thiếu gia có thể nói ra.
Tần Mặc tiếp tục nói: "Tôi biết mấy ngày nay cậu đang giận tôi."
Diệp Mân: "...Không có."
Tần Mặc cười khẽ, nhíu mày nhìn cô: "Không có hả?". Không có mà mấy ngày nay không thèm để ý đến anh.
Diệp Mân: "..."
Được rồi, đúng là có một chút, nhưng bản thân còn rối rắm nhiều hơn, sau đó đem chút rối rắm này tính lên đầu anh, cố ý làm anh khó chịu.
Tần Mặc nói: "Dù sao thì tôi xin lỗi cậu vì đã nói mấy lời kia, cũng xin lỗi vì đã gián tiếp gây ra phiền phức cho cậu, bao gồm cả chuyện vừa rồi dưới lầu. Sau này chắc chắn sẽ không như vậy, cậu đừng tức giận nữa."
Lời anh nói quá nghiêm túc khiến Diệp Mân nhất thời không biết phản ứng thế nào, cô ngẩng đầu nhìn ý cười yếu ớt trong con người màu hổ phách của anh, môi mấp máy cả buổi cũng không nói nên lời.
Lâm Khải Phong bên kia chậc lưỡi, cười nói: "Đúng là mặt trời mọc đằng tây, lão Tần vậy mà đi chủ động xin lỗi người ta, tôi có nghe lầm không vậy?"
Tần Mặc không để ý lời trêu chọc của cậu ta, chỉ cúi đầu nhìn cô gái trước mặt, nín thở chờ đợi phản ứng của cô.
Diệp Mân bị ánh mắt trực tiếp của anh nhìn đến mất tự nhiên, tai không nhịn được nóng lên, nhanh chóng giả vờ thờ ơ nhìn đi chỗ khác, xoay người lạnh nhạt nói: "Ừ, chuyện cũ qua rồi tôi không để bụng. Lần trước ở trên lớp, lời tôi nói cũng hơi quá phận."
Tần Mặc: "Lời cậu nói quả thật không sai."
Diệp Mân: "Tôi cũng thấy vậy."
Tần Mặc giật mình, buồn cười lắc đầu, tay chọc đỉnh đầu cô: "Cậu được đằng chân lân đằng đầu đúng không? Cậu có thể khiêm tốn một chút được không?"
Diệp Mân đẩy tay anh ra, trừng mắt: "Đừng động tay động chân."
"Tôi cứ động đấy thì sao?" Tần Mặc cười, trực tiếp tiến lên trước hung hăng xoa đầu cô.
Diệp Mân tự nhận mình là người thành thục nữ tính, không định phối hợp đùa giỡn ngây thơ với anh, nhưng người này trời sinh phản cốt*, càng phản kháng anh càng mạnh tay hơn, cuối cùng còn cười ha hả, hai tay điên cuồng vò tóc cô.
*người có tính khí nổi loạn
Lúc này tâm tình Tần Mặc vui vẻ, lo lắng mấy ngày qua được quét sạch sành sanh. Nhất là khi thấy dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cô gái kia, không hiểu sao anh càng thấy vui vẻ.
Cũng không biết vì sao anh lại muốn động tay động chân vò đầu cô, dường như chỉ có như vậy mới phát tiết được thứ gì đó trong lòng.
"Khụ khụ!" Lâm Khải Phong không nhìn nổi nữa: "Lão Tần, cậu thấy Diệp Mân hiền quá nên cứ khi dễ hả?"
Lúc này Tần Mặc mới lấy lại tinh thần, nhận ra hình như mình hơi đắc ý nên đánh mất hình tượng, nhanh chóng thu tay lại, mím môi dò xét Diệp Mân, xác định cô trừng mắt với anh chỉ là phô trương thanh thế mới yên lòng, giả vờ ho nhẹ rồi trở lại vị trí của mình bắt đầu làm việc.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay mới có 1 giờ.
Mọi người bình luận nhiều giúp mỗ có thêm điểm tích lũy tốt hơn mong đợi mấy ngày!