Vương Siêu và Vương Tiểu Lỗi thấy một màn như vậy đều kinh hô, chỉ thấy Vương Duyên Phong thanh quang trên người loé lên, đạo Phong Nhận kia liền biến mất.
Cùng lúc đó, một đạo thanh quang từ dưới chân hắn bắn ra, vừa vặn tiếp được Lăng Mộc Tuyết đang rơi xuống đất, làm cho nàng đứng vững.
Phong Lang Biến trên người Lăng Mộc Tuyết được giải trừ, nàng thở hổn hển từng tgumj từng ngụm. Một màn mới phát sinh làm nàng có chút mơ hồ, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Mà Vương Duyên Phong trong mắt đầy tán thưởng.
"Không sai, rất không tồi. Ngươi biết rõ cùng ta có chênh lệch, nên mới lựa chọn một lần là xong, đem tất cả lực lượng đều tập trung ở Phong Nhận, xuất kỳ bất ý hướng ta công kích. Đây chính là động não chiến đấu, rất tốt."
Tiểu tâm tư này của Lăng Mộc Tuyết hắn đương nhiên nhìn ra được.
"Lão sư, ngài thật lợi hại. Người vừa mới ..." Lăng Mộc Tuyết trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Vương Duyên Phong nói: "Đó là một ít ứng dụng của Phong Nhận, các ngươi trong tương lai khi đạt đến Tam giai, ta sẽ dạy các ngươi. Việc này cần lực lượng huyết mạch đầy đủ mạnh mẽ mới có thể thi triển được."
Vô luận là Lăng Mộc Tuyết hay ba huynh đệ Vương gia, lúc này nhìn Vương Duyên Phong đều có cảm giác nhìn lên núi cao. Ngay cả Đường Tam, trong nội tâm cũng rung động.
Hắn đã gặp qua cường giả nhân loại, Chư Gia Hâm là vị thứ nhất, sau đó là Vương Duyên Phong. Hắn hiện tại hoàn toàn có thể khẳng định, thực lực của Vương Duyên Phong tuyệt đối ở trên Chư Gia Hâm. Chư Gia Hâm cũng hẳn là tiếp cận Tứ giai.
Khi đó, Chư Gia Hâm bị thương nặng mà vẫn có thể gϊếŧ chết Tam giai Lang Yêu. Vương Duyên Phong cũng sẽ không chênh lệch lắm, Vương Duyên Phong cũng là Tứ giai, nhưng đối với Phong nguyên tố khống chế tinh diệu hơn. Đó không đơn giản là Phong Nhận, mà là sử dụng trực tiếp Phong nguyên tố. Ít nhất, Đường Tam không thấy qua tình huống này trên người Lang Yêu.
Riêng với lực khống chế này, Vương Duyên Phong làm Đường Tam lau mắt mà nhìn. Điều này cần Tinh Thần Lực rất mạnh, nhưng cũng phải hiểu rất rõ Phong nguyên tố.
"Đường Tam, tới phiên ngươi." Vương Duyên Phong để cho Lăng Mộc Tuyết lui ra, sau đó mới chuyển hướng Đường Tam nói.
Đường Tam đi lên trước vài bước, thoáng suy tư một lát, sau đó hướng Vương Duyên Phong gật nhẹ đầu.
Vương Duyên Phong hướng hắn mỉm cười.
"Bắt đầu đi."
Đường Tam hai mắt híp lại, trong mắt thanh quang bắn ra. Vương Duyên Phong chứng kiến thanh quang sáng lên trong mắt hắn, trong nội tâm không khỏi cả kinh.
Với người có được huyết mạch Phong Lang, huyết mạch trong cơ thể càng cường đại lại càng phù hợp với Phong nguyên tố, có thể khống chế Phong nguyên tố càng tốt. Mà khí tức trên người mạnh hay yếu, có thể dùng thanh quang trong mắt để phán đoán.
Mấy người này mới tu luyện nửa tháng, Vương Duyên Phong kinh ngạc phát hiện, thanh quang trong mắt Đường Tam so với lúc mới tới tăng cường hơn nhiều.
Không chờ hắn suy nghĩ nhiều, Đường Tam đã xuất thủ, tay phải nâng lên, một đạo Phong Nhận ước chừng ba tấc bay vụt ra ngoài. Thời điểm Phong Nhận bay ra cũng không có tiếng rít, nhìn bình thường không có gì lạ hướng về Vương Duyên Phong bay đi.
Vương Duyên Phong đã sớm dự đoán được Đường Tam sẽ không chủ động đánh về phía mình, bởi vì Đường Tam không thể thi triển Phong Lang Biến. Dưới tình huống cường độ thân thể không thể thăng lên cao, chủ động nhào không phải là lựa chọn sáng suốt. Nhưng làm cho hắn kinh ngạc là, đạo Phong Nhận này khi phóng thích không có tiếng xé gió truyền ra, cái này cùng với Phong Nhận bình thường có chỗ bất đồng.
Vương Duyên Phong không nhúc nhích, mắt thấy Phong Nhận sắp đến gần mình mới chuẩn bị bước né tránh. Dùng kinh nghiệm chiến đấu của hắn, vô luận đối mặt với đối thủ như thế nào, nếu có thể tiết kiệm được năng lượng thì tuyệt đối không lãng phí. Cũng đúng lúc đó, Phong Nhận trong mắt hắn đột nhiên biến mất.
Đúng vậy, chính là biến mất, hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, vậy mà đã không thấy Phong Nhận rồi.
Tiêu tán? Năng lượng không đủ để duy trì Phong Nhận sao?
Không có khả năng này! Khoảng cách song phương có năm sáu mét. Coi như Đường Tam lúc giác tỉnh, dùng Phong Nhận công kích mình cũng không có vấn đề, làm sao lại đột nhiên tiêu tán?
Đúng lúc này, Vương Duyên Phong đột nhiên cảm thấy con mắt đau đớn, chỉ thấy một đạo thanh quang chắn trước mặt hắn. Thanh quang bị xúc động, từ trán hắn mà ra.
Vương Duyên Phong vô thức lui về phía sau một bước, nhưng trong lòng đã chấn động.
Xong!
Đúng vậy, một đạo Phong Nhận này của Đường Tam đã trúng mục tiêu, Vương Duyên Phong căn bản không thể né, thậm chí không thể nắm bắt được quỹ tích Phong Nhận. Đạo Phong Nhận vô thanh vô tức trảm trên trán hắn, nếu như không phải hắn có năng lượng Phong Lang hộ thể, hẳn là hắn phải đổ máu.
Điều này sao có thể? Ánh mắt Vương Duyên Phong nhìn Đường Tam liền thay đổi.
"Lại đến!" Vương Duyên Phong quát Đường Tam.
Đường Tam tay trái vừa nhấc, lại một đạo Phong Nhận bắn ra. Nhìn qua giống như trước, không có phát ra nửa điểm âm thanh.
Khoảng cách song phương rất gần, lần này, trong nháy mắt khi Đường Tam phát ra Phong Nhận, Vương Duyên Phong cũng bắn ra một đạo Phong Nhận, tốc độ vô cùng nhanh, thẳng đến Phong Nhận của Đường Tam bay đến, hơn nữa rõ ràng lớn hơn nhiều, thoạt nhìn muốn trực tiếp ngăn lại đạo Phong Nhận kia.
Nhưng mà một màn quỷ dị xuất hiện. Phong Nhận Đường Tam bắn ra rõ ràng trên không trung vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng, lúc suýt va chạm liền tránh được Phong Nhận của Vương Duyên Phong.
Sau đó trong tầm mắt Vương Duyên Phong, đạo Phong Nhận kia cũng như lúc trước, đã biến mất. Vương Duyên Phong không do dự, quanh cơ thể lập tức bay lên một vòng gió lốc thanh quang, thanh quang loé lên, sau lưng hắn, đạo Phong Nhận kia một lần nữa xuất hiện, rồi bị đánh tan.
Trên mặt Vương Duyên Phong lúc này chỉ có khiếp sợ. Hắn tự hỏi mình khống chế Phong nguyên tố cực kì xuất sắc, toàn bộ trấn Phong Lang cũng chưa chắc có ai so được với mình, ngay cả Phong Lang lãnh chủ cũng không được. Chỉ có Đại Tế Ti sâu không lường được kia hẳn là mạnh hơn mình, bởi vì nàng có huyết mạch chi lực cường đại hơn.
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, ở trước mặt mình, một thiếu niên có tám tuổi lạo có thể khống chế tinh diệu như vậy. Nếu chỉ có một lần có thể nói là trùng hợp, nhưng hai lần liên tiếp thì sao đây? Đều là vô thanh vô thức, hơn nữa vô cùng tinh diệu làm cho Phong Nhận trước mắt mình biến mất. Đây quả thực có thể nói là thần kỹ!
Hắn nào có biết, trong thế giới thứ nhất Đường Tam sống, sống ở một tông môn hơn hai mươi tám năm, gọi là Đường Môn. Đường Môn am hiểu nhất là ám khí và dùng độc. Đường Tam đối với ám khí có tình yêu gần như điên cuồng, cho nên bí quá hoá liều, học trộm nội môn "Huyền Thiên Bảo Lục", gồm Huyền Thiên Công, Huyền Ngọc Thủ, Khống Hạc Cầm Long, Tử Cực Ma Đồng, Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ cùng Ám Khí Bách Giải, sáu đại tuyệt học, càng làm cho chúng phát dương quang đại trong tay mình.
Về sau sự tình bại lộ, hắn lựa chọn lưu lại tất cả, nhảy núi làm rõ ý chí, lúc này mới xuyên qua một nơi gọi là Đấu La Đại Lục. Chính vào Đường Môn tuyệt học, Đường Tam một lần nữa tu luyện, kết hợp với năng lực võ hồn của thế giới kia, cuối cùng tu luyện thành Thần, trở thành một đời Thần Vương.
Trong sáu đại tuyệt học Đường Môn, năm tuyệt học phía trước có thể nói đều dùng để hỗ trợ Ám Khí Bách Giải.
Ám khí Đường Môn chia thành hai loại, một loại bằng vào công nghệ tinh xảo, chế tạo ra cơ quan ám khí, một loại khác là bằng vào thủ pháp cùng công lực thâm hậu của bản thân để thi triển ám khí. Kiếp trước lúc ở Đấu La Đại Lục, Đường Tam có phụ thân là một vị thợ rèn, càng là một đời Chuỳ Vương thâm tàng bất lộ. Đường Tam học xong rèn sắt, kết hợp với sở học Ám Khí Bách Giải, hắn đã làm ra rất nhiều cơ quan ám khí khiến thiên hạ khiếp sợ.
Mà tới kiếp này, hắn mang theo thần thức cùng trí nhớ kiếp trước mà đến, so với lần trước trùng sinh có không biết bao nhiêu kinh nghiệm. Ở đây căn bản không có cơ hội chế tạo ám khí cơ quan, hắn tự nhiên đem càng nhiều tinh lực tu luyện thủ pháp ám khí.